An Cảnh vì mới hồi phục chưa bao lâu nên vẫn không thể nói nhiều được, ông chỉ nhìn vợ mình, khẽ gật đầu.
Diệc Tuyết không vui mừng như những người vợ khác mà bà cứ chau mày, tay siết chặt túi xách, định xoay gót đi ra ngoài gặp bác sĩ thì vừa lúc An Giai Kỳ bước vào.
Anh nhìn bà ta đang tái xanh mặt, khẽ nhếch môi cười nhạt, " Ngày nào bà cũng đúng giờ cả, An phu nhân."
Thẩm Diệc Tuyết trừn mắt nhìn anh, bà cố gắng lấy lại dáng vẻ bình thản của mình, " Dĩ nhiên rồi Giai Kỳ à. Vậy cậu tới đây lúc này để làm gì thế?"
" Trông chừng chủ tịch." An Giai Kỳ thản nhiên đáp.
Trông chừng? Her, ông ấy đã tỉnh lại rồi thì trông cái gì nữa chứ? Hay cậu còn ý tứ gì khác?
Bà vẫn dùng ánh mắt sắc bén của mình lườm An Giai Kỳ, " Tôi trông ông ấy là đủ rồi."
" Ồ, An phu nhân, tôi quên nói. Từ bây giờ, ngoại trừ An Mỹ và tôi, thì không ai được tùy tiện ra vào ở đây nữa. Kể cả bà đấy, Thẩm Diệc Tuyết."
" Cái gì? Cậu đừng có mà lộng hành." Thẩm Diệc Tuyết đột nhiên quát lớn.
An Cảnh vừa mới chợp mắt thì bị âm thanh lớn làm cho giật mình. Ông ngước nhìn hai trước mặt mình, đôi mày chợt nhíu lại.
An Giai Kỳ nhún vai, " Đây đã là quy định của giám đốc An rồi, xin phu nhân hãy thực hiện cho đúng." Nói rồi anh hất mặt ra sau, " Bà muốn tự rời khỏi đây hay có người lôi ra?"
"....Cậu...." Bà tức giận đến tái mặt, ngón tay siết chặt túi xách, một lời cũng không thể thốt lên nổi.
Vốn dĩ từ trước, chỉ có mỗi Thẩm Diệc Tuyết là người cận kề bên cạnh An Cảnh nhất. Vì thế mà dễ dàng cho bà để làm những chuyện tồi tệ. Bây giờ, An Mỹ chặn lại tất cả, không cho phép bà ở đây nữa, lẽ nào đã biết được tội ác của bà?
Thẩm Diệc Tuyết xoay đầu nhìn An Cảnh, ánh mắt bà không hề hiện lên niềm tiếc nuối yêu thương nào với ông mà chỉ toàn là sự giận dữ đáng khinh. Bà liếc An Giai Kỳ một cái rồi phủi áo bước đi.
An Giai Kỳ thấy ả đã rời khỏi, anh mới nhẹ nhàng đi đến bên chỗ An Cảnh, ngồi xuống nhìn ông, " Chủ tịch, từ nay sẽ không còn ai có thể làm hại anh được nữa. Khi anh hồi phục hoàn toàn thì nên khước từ người phụ nữ thâm độc kia đi." An Cảnh đã ngủ, có lẽ ông sẽ không thể nghe được lời nói của anh.
Trần Hinh sau khi ở lại với ba mình đến trước 4h anh đã đi về. Anh leo lên xe buýt rồi đi thẳng về nhà mình.
Lúc sáng anh gọi cho Lâm Y Phàm thì thấy điện thoại anh ta khóa máy, không biết bây giờ đã mở chưa nhỉ?
Trần Hinh dựa lưng vào ghế, tầm mắt anh phóng ra ngoài cửa sổ, anh thấy trên vỉa hè, hình ảnh một người ba đang bế con gái mình lên mà đùa nghịch. Tự dưng trong anh lại khát khao có được những giây phút đó.
Đã hơn hai mươi năm sống lưu lạc, đến cả chuyện quá khứ anh cũng không thể nhớ được. Bây giờ đột nhiên cô ruột xuất hiện, sau đó là biết được ba ruột đang nằm trong viện. Cảm xúc của Trần Hinh khó mà diễn tả hết vào lúc này.
Anh đang chống cằm suy nghĩ thì điện thoại ở túi rung lên từng hồi, anh nhíu mày lấy ra xem thì thấy hiện tên Y Phàm.
"....Em nghe." Trần Hinh nhàn nhạt nói.
Lâm Y Phàm đã quay trở lại Bắc Hà, anh vừa có thời gian rảnh để sạc điện thoại, mở điện thoại lên liền thấy cuộc gọi nhỡ của Trần Hinh, " Tối qua điện thoại anh hết pin mà quên sạc nên nó tắt máy. Em gọi anh có gì không?"
Trần Hinh ngồi bên đây vô thức lắc đầu, " À...thật ra em cũng quên mình định gọi anh để nói gì rồi."
"....Quên thật à?" Lâm Y Phàm hỏi, anh cảm thấy hôm nay Trần Hinh có gì đó không ổn.
" Ừm, thật mà. Em đang đi về nhà mình a, mà ba anh thế nào rồi?"
Lâm Y Phàm nhẹ thở hắt ra, anh biết Trần Hinh là đang muốn giấu anh nên anh cũng không muốn truy hỏi cặn kẽ, khi nào đến lúc cậu ta cũng sẽ nói thôi.
" Đã phẩu thuật tối qua, bây giờ chưa tỉnh. Bác sĩ bảo...sức khỏe ba có vẻ yếu hơn nhiều lắm."
"....Anh đừng lo quá nhé, ba sẽ ổn thôi. Dù sao công việc ở bệnh viện đã đủ áp lực rồi. " Trần Hinh cố gắng an ủi Lâm Y Phàm, anh vừa định gặp anh để nói về chuyện sáng nay thì đã suy nghĩ lại. Quyết định không nói nữa.
" Anh biết rồi, em về nhà rồi nằm nghỉ đi nhé. Tối anh sẽ qua đó."
" Hả? Anh qua làm gì cơ?" Âm thanh của Trần Hinh đột nhiên vang lanh lảnh khiến ai ngồi gần cậu cũng ngoái đầu tò mò.
A...ngại chết mất, Trần Hinh à, mi không cần phải nói to như vậy chứ T.T
Lâm Y Phàm bị cái giọng điệu của anh làm cho buồn cười, " Qua ăn."
" Em lười nấu cơm lắm."
" Thì không ăn cơm."
" Chứ ăn gì a?" Trần Hinh cứ nghĩ Lâm Y Phàm sẽ dẫn anh đi ăn nhà hàng. Mỗi lần được đi ăn cùng Lâm Y Phàm, anh sẽ rất được cưng chiều.
Lâm Y Phàm bên đây cười gian manh, " Ừm...ăn em."
"............. " Trần Hinh nghe xong thì đã tụt hết hứng thú, anh hừ một tiếng rồi lạnh lùng cúp điện thoại.
Lâm Y Phàm thừa biết ai kia đang ngượng đến chín mặt, anh lấy làm hả dạ. Dương Vũ ngồi bên cạnh vờ cảnh nôn mửa, hắn đưa tay lên che miệng, cười ha hả, " Ăn gì a....Ăn em a....Ueeeee."
" Ra khỏi đây ngay." Lâm Y Phàm ném cho Dương Vũ cái nhìn khinh thường.
" Hahaha, thôi tôi sai rồi bác sĩ Lâm à. Mà...hai người quen được bao lâu rồi?"
Lâm Y Phàm nghe hắn hỏi, anh đưa ngón cái tì cằm suy nghĩ, " Vừa tròn một năm."
" Tốt lắm anh bạn, cố gắng kéo dài thời gian nhé." Dương Vũ đi lại gần vỗ vỗ vai Lâm Y Phàm.
Lâm Y Phàm chỉ nhoẻn miệng cười một cái. Thời gian không ngờ lại nhanh như vậy đấy, mới đây hai người đã bên nhau một năm rồi. Nhưng liệu...thuyền sẽ êm xuôi trôi đi mà không gặp phải sóng lớn không?!
----------------
Một tuần sau, Lục Tử ngồi ở nhà, trước mặt hắn là cái laptop đang chớp nháy liên tục. Hắn tập trung cao độ dán mắt vào đó, ngón tay gõ gõ liên tục trên bàn phím.
Sau một lúc khi đã hoàn thành công việc, Lục Tử mới dựa người vào thành giường, móc điện thoại ra gọi, " A lô, Thẩm Diệc Tuyết, là tôi Lục Tử đây."
Thẩm Diệc Tuyết lúc này đang ở một ngôi nhà khác, là ngôi nhà riêng của ả cùng với người tình bí mật. Ả nằm trên giường lười nhác nói, " Chuyện gì?"
" Ngày mai chúng ta gặp nhau. Tôi sẽ đưa thông tin mà bà cần."
Thẩm Diệc Tuyết vừa nghe thấy thế liền hưng phấn, ả ngồi dậy, cười một tiếng, " Ha..tốt lắm, trưa mai hẹn nhau ở chỗ cũ."
" Ok. " Lục Tử nói rồi dập máy. Hắn nhìn thông tin mà mình vừa chuẩn bị xong có chút hài lòng.
Tất cả thông tin về Trần Hinh, Lục Tử hắn đã thu thập đầy đủ. Chỉ là để dự phòng Diệc Tuyết gây hại đến anh mà hắn đã giấu nhẹm đi vài phần.
Phòng bệnh lúc nào cũng tốt hơn là chữa bệnh mà! Dù sao hắn cũng có tình cảm với Trần Hinh, làm hại anh thì hắn cũng không còn tình người nữa rồi.
Trưa hôm sau, như đã hẹn, Lục Tử hôm nay đã đến trước Thẩm Diệc Tuyết, hắn chọn ngồi ở cái bàn của một góc khuất nhất quán.
Cánh cửa quán mở ra, Thẩm Diệc Tuyết xinh đẹp từ từ bước vào, Lục Tử nhìn ả rồi nhìn xung quanh, hắn cảm tưởng cứ mỗi lần Diệc Tuyết tới đây sẽ thu hút hết ánh nhìn của mọi người vậy.
Hèn gì cái tên Cao Vinh kia dù trẻ hơn rất nhiều nhưng vẫn là mê say đắm Thẩm Diệc Tuyết.
" Tới lâu chưa? " Thẩm Diệc Tuyết thong thả ngồi vào bàn, ả tháo kính râm xuống lộ ra gương mặt sắc sảo.
Lục Tử chống cằm, nhàn nhạt nói, " Vừa mới tới. " Nói rồi hắn ném lên bàn tập hồ sơ mỏng, " Đây, tất cả thông tin của cậu ta."
Thẩm Diệc Tuyết liếc mắt xuống tập hồ sơ, khóe môi nhếch lên trông chướng mắt, " Cậu làm việc rất tốt, đây là phần thưởng. " Ả nói rồi ném về phía Lục Tử một cộc tiền thỏa đáng.
" Cảm ơn. " Lục Tử lưu manh phẫy phẫy sấp tiền trước mặt.
Thẩm Diệc Tuyết không để tâm đến hắn nữa, ả bắt đầu lấy từng tờ giấy ra săm soi, trong đó còn kèm theo khá nhiều hình ảnh. Ả rất hài lòng, vẻ mặt bắt đầu thư giãn hơn lúc nãy.
" Tại sao bà lại muốn tìm hiểu về cậu ta? Cậu ta gây nên tội gì với bà sao?" Lục Tử tựa người vào ghế, hắn nhíu mày chờ đợi.
Trần Hinh mà anh biết thì chỉ có sống cùng mẹ thôi, tuyệt nhiên không hề có họ hàng gần xa. Tính cách của anh hắn cũng biết rõ, không bao giờ đụng chạm đến ai, nhất là những kẻ như ả Tuyết đây.
Vậy lý do gì khiến ả ta phải tìm kiếm thông tin về Trần Hinh như vậy chứ? Lục Tử suốt một tuần nghĩ ngợi mà vẫn không thể hiểu nổi.
Thẩm Diệc Tuyết chầm chậm cất từng vật vào lại tập hồ sơ, sau đó thì cầm ly nước nhấp một ngụm.
Động tác của ả khá chậm, nó khiến Lục Tử đang sốt ruột thì càng nóng tính hơn. Thái độ đó là không muốn nói đúng không? Hừ.
" Cậu biết đây, tôi không bao giờ rảnh rỗi đi tìm hiểu những kẻ không liên quan tới mình. Trần Hinh, là người sẽ cản đường tiến thân của tôi. Vì vậy mà..." Ả kéo dài âm cuối ra khiến Lục Tử không nhịn được, " Mà gì?"
" Haha...Vì vậy mà cần phải tiêu diệt a. " Thẩm Diệc Tuyết cười lanh lảnh.
"...Bà đừng quên lời giao ước của chúng ta. " Lục Tử đột nhiên sầm mặt, hắn gằng giọng xuống nghe thật đáng sợ.
" À à, tôi chỉ đùa một tí. Chẳng qua, cậu ta chính là đứa con thất lạc của chồng tôi. Bây giờ bọn họ tìm ra nó nên đã...mang về mà điều hành công ty. Điều này đã khiến tôi vô cùng chướng mắt, cậu biết đấy. " Ả nhếch môi cười lạnh, sau đó thì đứng dậy cầm lấy hồ sơ, " Xong việc rồi, tạm biệt."
Ả đi một nước rời khỏi quán. Lục Tử lúc này cảm thấy có tiếng nổ boong vang trong đầu. Thẩm Diệc Tuyết ả ta vừa nói gì thế? Mình có nghe lầm không?
Trần Hinh là con ruột của An Cảnh sao? Tức... là người của An gia? Không những cậu ta liên quan đến An Mỹ, An Giai Kỳ... mà còn cả hai người bọn họ nữa ư?!
Hắn ôm đầu, chau mày khổ sở. Trong tương lai, giả như Trần Hinh biết được chuyện đó thì sẽ ra sao đây? Thật đúng là cái nghiệt duyên.