Ông chớp chớp mắt, ngón tay khẽ nhúc nhích. An Cảnh đã tỉnh?!
An Mỹ vì quá bất ngờ mà cô bật khóc ngay tại chỗ, cô cầm lấy tay anh trai như không tin vào mắt mình. Anh ấy đã tỉnh rồi.
An Giai Kỳ nhìn thấy chủ tịch có sự hồi phục nên đã nhanh chóng nhấn chuông gọi bác sĩ.
Chỉ trôi qua hai phút, một loạt bác sĩ và y tá đã đến nơi, mọi người tất bật làm việc của mình. Bác sĩ đứng khám tổng quát cho An Cảnh, người soi đèn vào con ngươi của ông, thấy nó có phản ứng.
Trần Hinh đứng bên cạnh cũng cảm thấy hồi hộp, anh nắm chặt hai tay lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện. Ba, ba phải khỏe lại nhé!
Sau một lúc, bác sĩ gỡ đồ khám xuống cổ, nhìn thân nhân mỉm cười, " Ông ấy thật sự đã tỉnh lại rồi. Đây là một phép màu sau hai mươi năm sống thực vật. Chúc mừng gia đình. "
An Mỹ nghe xong chỉ nhắm mắt mặc cho nước mặt đang trượt xuống gò má, hai tay ôm lấy ngực, cô mừng đến phát khóc. Không tin được trong một ngày, vừa gặp lại cháu ruột, vừa được nghe tin tốt về anh trai.
Trần Hinh nhẹ thở phào trong lòng, anh ngước mắt nhìn người cha đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt ông dần nhắm lại, chắc là muốn ngủ nữa.
Vị bác sĩ cũng mấy cô y tá sau khi tiêm thuốc xong thì rời đi. An Giai Kỳ nhẹ ôm An Mỹ vào lòng, dỗ dành, " Được rồi, đừng khóc nữa. Đây là tin mừng cơ mà."
Cô thút thít, " Nhưng...em vui lắm. Vui cũng khóc được mà..."
An Giai Kỳ lắc đầu bó tay, con gái sao lại dễ khóc như vậy chứ? Trần Hinh nghiêng đầu nhìn hai con người đối diện, môi anh khẽ cong lên.
Vậy là từ bây giờ, anh đã có một gia đình để nương tựa rồi, phải không?
" Tôi...tôi ở lại đây với ông ấy được chứ? " Trần Hinh cẩn thận lên tiếng đề nghị.
Anh muốn được gần người đàn ông này lâu hơn chút nữa, dù có không tin thì cũng không thể nào phủ nhận anh đang mang dòng máu của ông ấy trong người.
Anh chính là người của An gia.
An Mỹ nhìn anh dịu dàng, gật đầu, " Được chứ. Con cứ ở lại đây đi. "
Trần Hinh nghe cô bảo xong thì lấy một cái ghế xếp đặt cạnh giường bệnh, khẽ khàng ngồi xuống.
" Cậu cứ ở đây chăm sóc chủ tịch đi, nhưng hãy về trước 4h chiều nhé. " An Giai Kỳ nói.
Trần Hinh ngước mặt nhìn anh, ra vẻ không hiểu lắm. Tại sao phải về trước 4h?
" Đừng nhìn tôi như vậy, tôi bảo gì thì cứ làm theo thôi. Bây giờ tôi với cô cậu phải trở về công ty rồi. " An Giai Kỳ nói sau đó thì xoay mặt qua An Mỹ, " Em ra ngoài trước đi. "
An Mỹ có vẻ không hài lòng, cô nhíu mày nhìn anh, chân vẫn chưa di chuyển. An Giai Kỳ vẫn dịu dàng, " Em ra gặp bác sĩ hỏi một chút về tình hình của chủ tịch đi, được không?"
"........... " An Mỹ biết anh ấy là cố tình ép mình ra ngoài để có không gian riêng, cô thở hắt ra, dáng vẻ cưỡng ép làm theo.
" Anh muốn nói gì với tôi hả? " Đợi cho An Mỹ đi rồi, Trần Hinh mới lên tiếng.
" Chuyện lúc nãy tôi nói với cậu, cậu hãy suy nghĩ thật kỹ nhé. Tôi đợi câu trả lời thỏa đáng từ cậu đấy, Tiểu Hinh. " An Giai Kỳ vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Trần Hinh, sau đó thì ngoảnh mặt đi khỏi.
Trần Hinh ngồi im tại chỗ, anh nhìn An Cảnh thiêm thiếp ngủ, hàng mi đen lâu lâu lại run lên.
Ba, hai mươi năm qua, ba đã sống thế nào? Ba có nhớ con trai của mình không? Vì sao mà ba lại ra như thế này chứ?
Mẹ con là người như thế nào nhỉ? Có lẽ rất xinh đẹp và giỏi giang, phải không? An Mỹ bảo rằng mẹ đã ra đi ngay khi sinh con, có phải tại con không, ba?
Trần Hinh cứ thế ngồi im lặng trầm mặc suy nghĩ, anh suy nghĩ về quá khứ, cái quá khứ đầy mơ hồ trong trí nhớ.
Rốt cuộc vì sao mà anh không còn nhớ được gì nhỉ? Ký ức cuối cùng của năm ba tuổi, là khi anh thấy Trần Đan xuất hiện trước mặt mình, sau đó thì dịu dàng mang anh về nuôi nấng yêu thương.
————————-
" Xin lỗi nhé, hôm nay tôi mới rảnh rỗi mà gặp bà được, An phu nhân. " Thanh âm trầm thấp của người đàn ông vang lên trong quán cà phê vắng vẻ.
Thẩm Diệc Tuyết gương mặt lạnh băng, đôi mắt sắc bén liếc nhìn người đối diện, hai môi khép mở, " Cậu dạo này có vẻ loạn ngôn quá rồi. Chẳng còn thể thống gì nữa. "
Lục Tử nhếch môi cười nhạt, cái gì mà loạn ngôn? Dù cho gia đình tôi có mang ơn bà đi nữa thì trong mắt tôi, bà không khác gì một con mụ ác độc thâm hiểm cả.
Cớ nào bắt tôi phải nể mặt bà chứ, Thẩm Diệc Tuyết?
" Hời, sao nào, rốt cuộc có chuyện gì nhờ đến Lục Tử này? " Lục Tử chống cằm chờ đợi.
Thẩm Diệc Tuyết vẫn giữ nguyên thái độ khinh rẽ Lục Tử, bà lấy trong túi xách của mình ra một tấm hình, sau đó thì ném lên bàn.
Lục Tử nhướng mày, mắt hắn bắt đầu di chuyển xuống tấm ảnh, trên đó xuất hiện một gương mặt đang tươi cười.
"..... " Lục Tử đột nhiên câm nín không nói được một lời. Chính người trong ảnh đã khiến cho thanh quản hắn không thể hoạt động được.
Thẩm Diệc Tuyết đưa ngón trỏ thon dài của mình chỉ chính xác vào khuôn mặt kia, giọng điệu ra lệnh, " Tìm hiểu về người này, tất cả. "
Yết hầu của Lục Tử không ngừng chuyển động lên xuống, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn người trong ảnh, sau đó thì ngước lên nhìn Thẩm Diệc Tuyết với thái độ không muốn hợp tác.
Hắn nhẹ đẩy tấm ảnh trở về phía bà, lắc đầu cự tuyệt, " Tôi không có hứng làm thám tử. "
" Sao? " Thẩm Diệc Tuyết lên giọng cao vút. Bà nhìn hắn, đôi môi nhếch nhẹ. Hôm nay lại còn cả gan không thực hiện lệnh của tôi? Vì sao vậy, Lục Tử?
" Tôi không có hứng làm thám tử, bà không hiểu à? " Lục Tử cố gắng tỏ vẻ bình thản, hắn dựa lưng vào ghế, phóng mắt ra ngoài cửa sổ.
Chuyện gì thế này? Tại sao....tại sao ả ta lại có tấm ảnh của Trần Hinh chứ? Lại còn muốn điều tra về cậu ấy nữa. Rốt cuộc...Thẩm Diệc Tuyết đang âm mưu chuyện gì? Hai người đó quen biết nhau sao?
Lục Tử trầm ngâm suy nghĩ, hàng loạt câu hỏi cứ thế lần lượt hiện lên trong đầu khiến hắn chau mày lại.
" Cậu nghĩ cậu sẽ từ chối được lệnh của tôi sao, Lục Tử? " Thẩm Diệc Tuyết cười nói. Nụ cười của bà cơ hồ rất gian ác.
".... " Lục Tử làm thinh, hắn không nhìn bà cũng không trả lời một câu.
" Theo tôi biết, ba của cậu...vẫn còn chữa trị trong bệnh viện. Hừm...tình trạng sức khỏe của ông ấy hình như vẫn...chưa khả quan lắm nhỉ? Chưa phẫu thuật sao? Không có tiền? " Cái giọng điệu khinh rẻ của ả khiến Lục Tử không thể chịu nỗi được nữa.
Hắn sầm mặt nhìn Thẩm Diệc Tuyết, đôi mắt ánh lên lửa giận, bà dù có giúp đỡ chúng tôi thì cũng không có quyền chà đạp người khác như vậy. Cái giọng điệu đốn mạt của bà làm tôi phát nôn lên được.
Lục Tử thở hắt ra, " Được thôi, tôi sẽ điều tra người này cho bà, với một điều kiện. "
" Điều kiện? Lục Tử của tôi hôm nay mà cũng ra điều kiện nữa sao? " Thẩm Diệc Tuyết nhếch môi cười lạnh.
" Phải, tôi chỉ cần bà đáp ứng điều kiện này thôi. Mọi thông tin về người này tôi đều sẽ cung cấp đầy đủ, không sai một chút. " Lục Tử vẻ mặt cam đoan.
Thẩm Diệc Tuyết nhắm hờ mắt, bà gật gù, " Được, cứ nói."
" Tôi sẽ điều tra, nhưng bà không được làm hại đến người này. Nếu bà phá vỡ giao ước, tôi sẽ tố giác tội tình của bà đấy. "
" Tôi mà có tội tình sao? " Thẩm Diệc Tuyết nhướng nhướng mày.
Lục Tử liếm môi, ghé sát tai bà thì thầm, " Cao Vinh, buôn bán ma túy, bà lẽ nào nỡ để cậu ta phải gánh chịu hết tất cả? "
Từng chữ từng chữ một rõ ràng lọt vào tai Thẩm Diệc Tuyết, cả người bà run lên, vì quá tức giận mà bà cắn chặt môi mình.
Có một điều mà tất cả ai gặp qua ả đều phải công nhận, dù đã là người phụ nữ 40 tuổi, nhưng Thẩm Diệc Tuyết bề ngoài trông vô cùng tươi trẻ đầy sức sống, một nét đẹp mặn mà.
Vì thế mà bà đã khiến cho một người con trai nhỏ hơn bà mười lăm tuổi phải theo đuổi, đó chính là Cao Vinh, người tình bí mật của Thẩm Diệc Tuyết.
Chuyện này vốn dĩ là bí mật lớn nhất đời bà, tuy nhiên, không may Lục Tử kia vô tình phát hiện ra. Bà giận run người, Lục Tử thì đã ngồi ngay ngắn lại chỗ cũ, hắn nhìn bà đầy mong chờ.
" Sao? Đồng ý không? " Lục Tử hỏi.
Thẩm Diệc Tuyết nhắm mắt, bà cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, " Được, cứ thế đi. "
Lục Tử nhẹ vỗ tay, đứng bật dậy, " Như vậy nhé. Đừng thất hứa, không tốt đâu, An phu nhân. " Nói rồi hắn cầm lấy tấm ảnh trên bàn cất vào túi, sau đó thì thản nhiên đi một nước.
Thẩm Diệc Tuyết một mình ngồi trong quán cà phê, bà đưa tay day day thái dương, sau đó thì nhìn lên đồng hồ trên tường, đã bốn giờ chiều.
Bà tính tiền xong thì đứng dậy leo phắt lên xe. Chiếc xe êm ru chạy trên đường, rất nhanh đã đậu trước cổng bệnh viện.
Thẩm Diệc Tuyết từng bước đi đến phòng bệnh của An Cảnh, bà mở cửa đi vào. Đột nhiên bước chân khựng lại giữa khoảng không, cả cơ thể đều đóng băng.
" Ông..." Thẩm Diệc Tuyết sợ hãi kêu lên.
An Cảnh trước mặt bà đang nằm trên giường, đôi mắt mở to nhìn ra ngoài cửa sổ, ông nghe thấy tiếng động nên chầm chậm xoay mặt về phía bà, khó khăn nói, " T..u...yế...t...."