• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Có chút chuyện mà thôi!". Lâm Hàm thoát khỏi vòng tay của Triệu Mặc, ánh mắt lãng tránh, quay sang nơi khác mà trả lời Vũ Chiêu. Tuy giọng nói không chút phập phồng hay có gì bất ổn, thế nhưng Triệu Mặc vẫn rất tinh ý nhận ra thái độ có chút không đúng lắm của cậu.

"Cái gì mà có chút chuyện hả? Cậu có biết tối qua vì lo lắng cho cậu mà Mặc Mặc cả đêm không chợp mắt không..."

"Vũ Chiêu đủ rồi, đừng nói nữa! Hiện tại Lâm Hàm bình an quay trở về là tốt rồi. Chuyện hôm qua không cần nhắc tới nữa!". Còn chưa đợi Vũ Chiêu nói hết câu thì Triệu Mặc đã lên tiếng cắt ngang.

"Hừ! Coi như tạm tha cho cậu!". Vũ Chiêu tuy là tức giận nhưng cũng không phải kẻ thù dai, dù sao cũng chỉ mạnh miệng vậy thôi chứ tâm tính không phải kẻ tiểu nhân.

"Mà nè! Lâm Hàm, cậu hôm nay xịt nước hoa à? Cậu xài loại gì mà thơm như vậy, mùi còn ngọt nữa!". Vũ Chiêu có biệt tài mũi thính hơn cả chó, hắn ghé sát tai Lâm Hàm mà hít hít mấy hơi. Cũng không hiểu vì cái gì mà khi ngửi được mùi thơm ngọt này từ Lâm Hàm, hắn có xúc cảm muốn cắn một ngụm trêи làm da trắng nõn mềm mại kia.

"Không....không có! Chắc là cậu ngửi sai rồi đi?!".

Nghe được lời này, Lâm Hàm không khỏi nuốt xuống ngụm nước bọt, yết hầu không ngừng lăn lộn, tay theo bản năng mà kéo cao cổ áo hòng che đi vết tích phía sau gáy.

Từ sau khi xảy ra quan hệ với Mục Diệc Thần, cơ thể cậu đã có rất nhiều dấu hiệu kỳ lạ. Mùi hương bất ngờ phát ra trêи người cậu như này là một cái ví dụ điển hình. Xem ra cậu phải đến bệnh viện kiểm tra qua một lượt mới được, không thể để những tình huống thế này tiếp tục xảy ra được.

"Cái gì? Tôi ngửi sai á? Đường đường đại danh đỉnh đỉnh mũi thính Vũ Chiêu lại ngửi sai? Cậu đùa tôi chắc! Nói cho mà biết nhá, tôi còn từng..."

"Dừng chuyện này ở đây đi, có gì về ký túc xá lại nói!". Triệu Mặc lại một lần nữa ngắt lời của Vũ Chiêu, nói xong liền lôi kéo lấy cánh tay hắn mà đi tập luyện.

"Triệu Mặc nói đúng đó, lát nữa bên quân bộ sẽ cử người xuống giám sát quá trình tập luyện! Lo mà ngoan ngoãn tập đi, không thì bị kỷ luật lại ở đó than khổ!". Đình Quân nãy giờ không lên tiếng, hiện tại phán một câu khiến Vũ Chiêu triệt để á khẩu liền quay trở lại luyện tập.

Lúc này Lâm Hàm mới lén thở ra một hơi, coi như hiện tại thoát được một kiếp, cũng may không bị phát hiện ra, không thì cậu xong đời rồi!.

-------------------------------

Buổi huấn luyện kết thúc cũng đã là tám giờ tối, mọi người chen chúc xài chung phòng tắm. Lâm Hàm đương nhiên không thích tiếp xúc gần với người lạ, đồng thời cơ thể cậu hiện tại cũng mẫn cảm lắm. Vì vậy mà kiên nhẫn chờ mọi người đi gần hết, Lâm Hàm mới chọn một phòng kín, khóa chặt chốt cửa rồi mới yên tâm cởi đồ.



Dòng nước mát lạnh chảy dọc theo sống mũi, môi, cằm, trượt dài theo cổ, yết hầu rồi đến xương quai xanh tinh xảo. Sau đó liền ma sát nhẹ nhàng với hai hạt anh đào đỏ mọng ở trước ngực, xuống thêm chút nữa liền chạm đến cặp đào căng tròn cong vểnh.

Lâm Hàm thở ra một hơi đầy thỏa mãn, có chút xấu hổ mà đưa tay chạm xuống hậu h.u.y.ệ.t. Nơi đó đã không còn đau rát khó chịu nữa, nhưng thuốc vẫn còn dính ở bên trong.

Tuy chỉ mới chạm ở phía bên ngoài nhưng xúc cảm kia là không thể chối bỏ, cậu thừa nhận cơ thể mình trở nên mẫn cảm lạ thường, đồng thời cũng rất khát t.ì.n.h.

Lâm Hàm một tay vịn lấy vách tường, tay còn lại đưa một ngón sáp nhập vào bên trong. Kɧօáϊ cảm không ngờ đến liền ập tới, Lâm Hàm phải cắn chặt răng để không phát ra tiếng rêи rỉ, "tiểu Hàm Hàm" cũng vì kϊƈɦ thích từ phía sau mà ngóc đầu.

Ngón tay ở bên trong nhẹ nhàng khuấy đảo, lấy ra số t.i.n.h d.ị.c.h còn sót lại và ít thuốc mỡ. Lại nhìn đến đồ vật của mình vẫn đang ở trạng thái c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g, Lâm Hàm vuốt ve nó một lúc mà mãi chẳng có phản ứng gì, cậu thậm chí không hề cảm nhận được kɧօáϊ cảm khi tự mình "an ủi" như trước kia nữa.

Mà "tiểu Hàm Hàm" rất không phối hợp, chẳng những không dịu xuống mà còn trở nên ngày một c.ă.n.g c.ứng, không khỏi khiến cậu gấp đến cả người đều đỏ như con tôm luộc.

Cả cơ thể đều khó chịu không nói nên lời, Lâm Hàm chỉ đành làm ra hạ sách. Mặc dù rất có lỗi với lương tâm nhưng cũng đành vậy.

Cậu vòng tay ra sau, cho cả hai ngón rồi lại ba ngón ở bên trong ma sát với tầng tầng lớp lớp mị thịt. Quả nhiên, kɧօáϊ cảm dễ dàng được khơi dậy. Lâm Hàm có thể cảm nhận thấy bên trong ấm nóng lại ẩm ướt trơn trượt đang không ngừng m.ú.t lấy ngón tay mình, chặt chẽ vây kín không muốn tách rời.

Ngón tay cậu di chuyển sâu thêm một chút liền bất ngờ chạm đến chỗ hơi gồ lên ở bên trong. Cả cơ thể Lâm Hàm không khỏi giật nảy, dù đã dùng tay bịt chặt miệng lại nhưng vẫn không che đậy được tiếng rêи rỉ đầy k.í.c.h t.ì.n.h. Nơi này quả nhiên là điểm G của cậu, lần trước khi làm t.ì.n.h, Mục Diệc Thần cứ chọn đúng chỗ này mà thúc, khiến cậu không ngừng đạt cao trào.

"Ha...a...ưm". Lâm Hàm ngón tay di chuyển ngày một nhanh, tiếng thở dốc cũng ngày càng nặng nề. Không lâu sau thì cậu bất chợt cong người, "tiểu Hàm Hàm" giật giật mấy cái, hậu h.u.y.ệ.t bên trong cũng co thắt dữ dội.

Dòng t.i.n.h d.ị.c.h trắng đục được bắn ra, cậu rút ba ngón tay ở phía sau ra, d.â.m t.h.ủ.y cũng theo đó mà chạy dọc xuống đùi non trắng nõn. Cảnh sắc này phải nói là d.â.m m.ỹ đến cực điểm. Nếu có tên Alpha nào ở đây trông thấy cảnh này, cậu chắc chắn bị "ăn" sạch đến xương cũng không còn.

Lâm Hàm sức lực như bị rút kiệt mà tựa lưng trượt dài trêи vách tường rồi ngồi xuống. Gương mặt vẫn còn ửng hồng, đôi con ngươi mơ màng, mỵ mỵ câu nhân.

#Hôm nay toi siêng năng đột suất nên đăng liền 2 chap, còn có cả H sương sương nữa. Nhanh nhanh like and cmt ủng hộ toi đi nèo~(^.^);#

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK