Thình thịch
Quả lạ vừa cho vào miệng, Lâm Hàm đã không khỏi mở to hai mắt.
Quả này thực sự là…tuyệt vời quá đi mất.
Thịt quả mềm mịn có vị chua ngọt, mang theo mùi giống như hoa oải hương, quả là một sự kết hợp thần thánh.
Chính vì tham ăn mà không mang theo đồ đựng, Lâm Hàm đành vì miếng ăn mà vứt bỏ liêm sỉ, trực tiếp cởi áo ra buộc hai cánh tay áo vào nhau, sau đó lượm nhặt mấy quả tươi ngon nhất nhét đầy cả áo, lúc này mới vui vẻ tung tăng quay trở về.
Tay xách nách mang trở về nơi cắm trại, mọi người cũng chưa về đủ, chỉ có Lăng Xuyên và Đình Quân xách theo củi và một đầu thỏ trắng cũng vừa lúc về tới.
Nhìn thấy Lâm Hàm không mặc áo, tấm vai trần bóng mịn vì lạnh mà hơi run run, vong eo thon nhỏ tưởng chừng một cánh tay đã ôm trọn, rốn nhỏ màu hồng phấn non nớt.
Nhìn một màng này, yết hầu Lăng Xuyên không khỏi lăn lộn một hồi.
Mắt thấy cậu ôm theo đủ thứ đồ trêи tay, hắn liền tiến lên cầm bớt đồ rồi để xuống dùm cậu.
Chỉ là, không biết hữu ý hay vô tình mà trong lúc giúp đỡ, mu bàn tay hắn lại chà sát vào điểm đỏ trêи ngực Lâm Hàm, làm cho nó vốn đã vì lạnh mà dựng đứng nay lại càng thêm đỏ tươi yêu diễm.
Dị cảm từ trêи ngực truyền tới khiến Lâm Hàm giống như bị điện giật, chỉ một cái chạm liền run rẫy tê dại đến lạ thường.
Làm cậu không khỏi giật nảy mình lùi ra sau một bước, thần sắc trêи mặt cũng đỏ lên một cách khả nghi.
“Tôi…tự làm là được rồi!”.
Lâm Hàm có chút mất tự nhiên mà biện minh cho hành động kỳ quặc của mình, sau đó liền ngồi xổm xuống trúc hết quả dại ra rồi nhanh chóng mặc áo vào.
Nhìn một loạt động tác này của cậu, Lăng Xuyên đều như vô tình mà không nhìn thấy nhưng thực chất, khóe môi lại không khỏi câu lên.
Phải, hắn là cố ý đó.
Chỉ một cái chạm liền để lại xúc cảm khó quên, khiến cho thân dưới hắn đều trở nên rạo rực lạ thường.
Nhìn phản ứng non nớt của cậu, khơi gợi lên hứng thú ɖu͙ƈ vọng từ sâu trong hắn, khiến hắn không khống chế nổi mà cứ muốn trêu chọc cậu.
Nhưng mà, mới như vậy mà nơi đó đã như thế rồi, vậy cũng quá nhạy cảm đi.
Lại cộng thêm khuôn mặt đỏ bừng lan rộng tới vành tai kia, quả thực là rất đáng yêu.
Đợi khi cả đội tập hợp đầy đủ thì trời cũng đã bắt đầu sụp tối.
Bóng đêm bao phủ cả rừng rậm, khí lạnh cùng không gian ẩm thấp khiến người ta không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Cả nhóm nhanh chóng đốt lửa, vừa để sưởi ấm vừa để xua đuổi thú dữ, nhưng còn đuổi được hay không thì không chắc lắm.
Lâm Hàm phụ trách bày gọt trái cây rừng cùng rau dại, mấy người còn lại liền đem thú rừng vừa săn được xuống suối đi làm sạch.
Lâm Hàm quen tay quen chân nên làm rất nhanh, trong phút chốc đã xong xuôi hết thảy.
Ngồi nhìn bọn họ mãi cũng chán, thế là cậu xách theo một quả dại, vừa ăn vừa đi loanh quanh tìm xem có thứ gì hữu dụng hay có thể ăn hay không.
Trời không phụ lòng người, đi được một lát Lâm Hàm quả nhiên tìm thấy một vài loại cây có trong ký ức của tiền kiếp.
Một loại thân leo, có công dụng làm tăng hương thơm và mùi vị, đem về ướp thịt thú chắc chắn sẽ rất ngon.
Còn loại còn lại là linh thảo, đem vò nhuyễn rắc xung quanh lều trại, chắc chắn thú dữ sẽ không dám đền gần.
Thế là Lâm Hàm tuốt luôn cả cây mang về, đám người Triệu Mặc lúc này cũng đã rửa sạch thịt thú.
Nhét rau mùi vào trong bụng gà và thỏ, xiên que củi vào rồi để lên lửa nóng xoay đều, rất nhanh mùi thịt thơm lừng đã bay lên chóp mũi.
Đi cả một ngày đường nên bụng ai nấy đều đã sớm cồn cào, cắn một miếng thịt to cho vào miệng, vị thịt nướng thơm ngọt lại mềm mại, hòa quyện cùng lớp da vàng ươm giòn tan thì quả là cực phẩm.
Ăn uống đến no say, dọn dẹp xong xuôi thì ai nấy cũng đã sắp mở mắt không lên.
Đơn giản dựng hai cái lều nhỏ, mỗi lều ba người.
Lâm Hàm vò nát lá thuốc rồi trét xung quanh khu vực của bọn họ.
Làm xong hết thảy, lúc này Triệu Mặc mới lên tiếng.
“Mọi người ngủ trước đi, tôi ở đây canh chừng.
Khoảng hai canh giờ thì thay ca cho nhau.
Như thế sẽ an toàn hơn, mọi người cũng an tâm mà ngủ!”.
“Không cần đâu, tôi đã rắc bã thuốc xung quanh đây rồi, thú dứ sẽ không tùy tiện tấn công chúng ta đâu.
Vì thế nên không cần phải lo, cứ yên tâm mà nghỉ ngơi!”.
Triệu Mặc vừa dứt lời, Lâm Hàm đã vội chen ngang.
Cũng không quan tâm bọn họ có tin hay không, cậu liền trực tiếp chui vào trong lều, nhắm mắt lại an ổn mà ngủ.
Năm người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, từ việc lúc sáng cậu một mình điều khiển được cả bầy rắn, bọn họ cũng chẳng dám nghi ngờ thực lực của cậu nữa.
Vì thế mà lời của Lâm Hàm hiện tại có trọng lượng hơn rất nhiều.
Tuy vẫn còn có chút không an tâm nhưng hết thảy vẫn ngoan ngoãn mà chui vào lều..
Danh Sách Chương: