• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nhóm của Lâm Hàm vẫn mới chỉ có bốn người, nhưng xem ra chẳng có ai muốn đi tìm thêm đồng đội, có vẻ như muốn tùy theo sắp xếp của nhà trường.
Đúng lúc này, Lý Bân lại không biết từ đâu chạy tới, rất lễ phép mà cúi chào các đàn anh, còn với Lâm Hàm vỗ vỗ vai biểu đạt tình hữu nghị.
“Nhóm các anh đang thiếu người sao? Em là Lý Bân của khối C, có thể cho em gia nhập đội được không?!”.
Đối với lời đề nghị này, nhóm của Triệu Mặc cũng không có ý kiến, chỉ cần không gây thêm rắc rối cho bọn họ là được.

Còn về phía Lâm Hàm, tuy là cảm thấy có chút không ổn nhưng vẫn chấp thuận.
Vì dù sao, theo như nhìn nhận của cậu, tuy Lý Bân…ờm…có chút sở thích kỳ lạ về qυầи ɭót, nhưng nhìn chung vẫn rất thật thà, có thể kết giao.
Thấy mọi người đều gật đầu, Lý Bân vui như được mùa, cười đến toét cả miệng.

Có trời biết, hắn ngưỡng mộ các đàn anh này như thế nào, họ là những tinh anh mà nhiều người ngưỡng vọng.
Chính vì thế, được chung đội với bọn họ là một phúc phận vô cùng lớn, có cảm giác như đang được cùng đi trải nghiệm cuộc sống với idol vậy.


Sướиɠ không thể tả.
Ngay khi cả bốn người đều đang trầm mặc, Lý Bân cười đến ngoác cả miệng thì một bóng người xuất hiện, không khỏi khiến nụ cười cậu ta đông cứng lại.
Người tới là một nam nhân thân cao khoảng mét chín, dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, mái tóc đen vuốt ngược ra sau đầu, vài sợi đen nhánh lòa xòa rũ xuống cái tráng bóng loáng.

Thế nhưng nhìn vào đôi con ngươi đỏ như máu kia, Lý Bân không khỏi giật mình lùi về sau mấy bước.
Mấy người Triệu Mặc cũng không khỏi đứng thẳng dậy, trong mắt xen lẫn vài tia cảnh giác.

Lâm Hàm thì quả thực là điếc không sợ súng, hai tay đút túi quần, miệng ngậm một cọng cỏ dại, hờ hững nhìn người nọ từng bước ép sát về phía mình.
Mắt thấy người nọ không nói lời nào, cứ một mực tiến về phía mình, khoảng cách giữa cả hai trong phút chốc chỉ còn chưa tới một gang tay.

Lúc này, Lâm Hàm đã không còn đủ kiên nhẫn nữa.
“Làm gì vậy hả, muốn kiếm chuyện với ông đây à?!”.

Thô bạo túm lấy cổ áo hắn, phun ra cọng cỏ dại còn đang ngậm dỡ, Lâm Hàm liền bày ra vẻ mặt hung ác mà hướng hắn hăm dọa.
Người nọ thấy thế, không những không chống trả hay tức giận, mà ngược lại còn cười khẽ.

Trở tay nắm lấy bàn tay cậu, nhẹ nhàng từng chút một gỡ từng ngón tay của cậu ra khỏi quân phục trêи người mình.

Hắn lúc này lại cúi xuống, ám muội thì thầm vào tai Lâm Hàm một câu: “Mới đó mà đã quên tôi rồi sao?!”.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Hàm không khỏi ngẩng đầu, thật sâu quan sát dung mạo của người nọ.


Sau đó liền không khỏi kinh hỷ mà bật thốt lên.
“Anh là…Lăng Xuyên?!”.
Tuy đêm qua trời quá tối, Lâm Hàm không nhìn thấy rõ mặt người nọ.

Thế nhưng, giọng nói dễ nghe này không lẫn vào đâu được, lại thêm cái chiều cao ngất ngưỡng kia, Lâm Hàm có thể khẳng định, người nọ chính là người tối hôm qua đã cùng cậu trò chuyện dưới trăng.
Lăng Xuyên cũng không có đáp lại, mà nụ cười trêи môi ngày càng sâu.

Hắn không phủ định, vậy xem ra đã ngầm thừa nhận rồi.
Lâm Hàm khỏi nói có bao nhiêu vui vẻ, nếu để Lăng Xuyên vào đội, vậy là vừa đủ sáu người rồi.

Vậy thì chẳng cần phải thu nạp thêm người lạ vào nữa.
“Nào nào, giới thiệu với mọi người, đây là Lăng Xuyên, là người của Quân Đội Đế Quốc.

Hiện tại đội chúng ta vẫn còn thiếu một người, vậy chi bằng để cậu ta vào đi.

Mọi người thấy thế nào?!”.

Lâm Hàm nắm lấy ống tay áo Lăng Xuyên, kéo hắn đến trước mặt đám người Triệu Mặc.

Một bên giới thiệu, lại một bên trưng cầu ý kiến của mọi người.
Lâm Hàm cậu rõ hơn ai hết, sống trong một đoàn đội, cần thiết nhất vẫn là đoàn kết.

Mỗi người nhường nhịn nhau, thấu hiểu cho nhau một chút, mọi chuyện đều có thể đồng lòng vượt qua.


Hiện tại, nếu như mấy người bọn họ không chấp nhận Lăng Xuyên, vậy thì cậu cũng không muốn cố chấp giữ hắn ở lại làm gì.
Triệu Mặc đưa mắt, im lặng dò hỏi ý kiến của Đình Quân và Vũ Chiêu.

Tên này tuy rất nguy hiểm nhưng hắn sẽ không vô duyên vô cớ tấn công người khác.

Đồng thời, thực lực của hắn rất mạnh, có hắn đồng hành cùng, chuyến hành trình này của bọn họ liền an toàn thêm vài phần.
Còn Lý Bân lúc này, chân giống như muốn nhũn ra, trong lòng không ngừng kêu gào ‘Bây giờ muốn đổi đội có còn kịp không? Chung đội với Đại ma đầu ư? Mẹ ơi, con muốn về nhà!!!’
Trong đầu cả ba người Triệu Mặc lướt qua rất nhiều đắn đo, thế nhưng rốt cục, vì an toàn trêи hết của Lâm Hàm, thế nên đều gật đầu đồng ý.
Trước giờ, chưa từng thấy qua thực lực thật sự của Lâm Hàm bao giờ.

Mọi người chỉ biết cậu có một thân thủ rất siêu phàm, nhưng dị năng thì chưa từng thấy cậu triển lộ qua.
Lần này băng rừng lội suối đi săn thú biến dị, nguy hiểm trùng trùng, không có dị năng mà gặp phải thú biến dị thì xem như chết chắc.

Bọn họ thì không nói, nhưng nhỡ Lâm Hàm không có dị năng, gặp phải tình thế bọn họ không thể ứng cứu kịp thời thì phải làm sao đây?
Chính vì thế, có thêm một cao thủ như Lăng Xuyên theo sau bảo vệ cậu, bọn họ sẽ yên tâm hơn phần nào.
#Lâm Hàm: "Ông đây cần mấy người bảo vệ chắc =皿= "#.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK