Một đòn vừa rồi của Lâm Hàm mà chẳng thể thương tổn đến nó, mọi người cũng rất thức thời không dàm vọng động.
Chuyển từ tấn công sang thủ thế phòng bị, bọn họ cũng ý thức được, tấn công nó là chuyện bất khả thi, chỉ có thể thủ không thể công.
Nhưng mà thủ thì bọn họ lại chịu được bao lâu, hay là chờ đến chống đỡ không nổi liền nạp mạng cho nó?.
Lâm Hàm thấy không ổn liền cấp tốc từ trêи thân mình nó nhảy xuống, tiếp đất an toàn.
Nhưng dường như con bọ cạp kia mặc dù không bị thương tổn nhưng vẫn bị một đao vừa rồi của cậu chọc giận.
Nó giơ hai cái càng to khỏe ra, hướng về Lâm Hàm mà công kϊƈɦ.
Một cái lại một cái giáng xuống, trọng lượng lại tựa như ngàn cân.
Mấy người Triệu Mặc đều chạy đến hỗ trợ, dị năng bao phủ thân đao lóe lên đủ loại ánh sáng đầy màu sắc, thế nhưng lại chẳng thể thương tổn đến con quái vật dù là một vết xước.
Cảm thấy sự tình không ổn, lại nhìn đến đồng đội thay mình chống đỡ đều đầu đầy mồ hôi, hiển nhiên cũng sắp chống đỡ không nổi nữa.
Lại đưa mắt nhìn con bọ cạp toàn thân đen bóng cứng rắn kia, nó hầu như chẳng có điểm yếu nào.
Nhưng mà, cậu không tin nó không có bộ vị yếu ớt, chỉ cần tìm ra, con bọ cạp này liền sống không nổi dưới tay cậu.
Đúng lúc này, một cơn gió mạnh thổi đến, đem lá cây và bùn đất đều hất văng, xoáy đến trêи người con bọ cạp.
Dĩ nhiên, một cơn gió liền không ảnh hưởng gì đến nó, nhưng phản ứng đầu tiên nó làm ra theo phản xạ là buông xuống công kϊƈɦ, dùng cái càng to lớn che ở hai mắt.
Nhìn một màng này, Lâm Hàm liền kinh hỷ không thôi.
Chỉ trong một giây phút đó, cậu liền đã phát giác ra chỗ yếu hại của nó.
Khi gặp nguy hiểm hay bất an, theo bản năng, dù là con người hay động vật đều trước nhất phản xạ có điều kiện mà đem điểm yếu ớt nhất của mình che chở.
Con bọ cạp này, hai mắt của nó ngay cả một chút gió bụi đã chịu không nổi, vậy thay thế bằng đao quang kiếm ảnh, vậy thì sẽ như thế nào?
Nghĩ tới đây, Lâm Hàm không khỏi nhếch môi cười lạnh.
Xem như nó xui xẻo, lại đem điểm yếu che chở kĩ càng, ngược lại thu hút sự chú ý của cậu.
Nếu tấn công phải đem một lượt hai mắt của nó đều chọc mù, nếu không nó vẫn sẽ tiếp tục tấn công bọn họ, thậm chí là tàn ác ơn.
Nhưng mà hình thể con quái vật này quá mức khổng lồ, một mình Lâm Hàm chỉ có thể đem một bên mắt nó chọc thủng, trong cơn đau đớn phẫn nộ lại còn có một bên sáng mắt, nó chắc chắn sẽ điên cuồng trả thù bọn họ.
Vậy chỉ có thể tìm đồng đội hỗ trợ.
Trong hết thảy năm người bọn họ, Triệu Mặc và Lăng Xuyên là ưu tú nhất.
Nhưng Triệu Mặc vừa rồi mới trúng độc, thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, sợ là quá sức với hắn.
Vậy chỉ có thể là Lăng Xuyên đến, hợp lực với cậu một tay.
Sau khi suy tính kĩ càng hết thảy, Lâm Hàm liền tiến sát đến bên cạnh Lăng Xuyên nhỏ giọng bàn bạc kế sách ứng chiến.
Nhận được cái gật đầu đầy chắc chắn của hắn, cậu lúc này mới thực yên tâm.
Hai người phân ra hai bên phải trái, truyền dị năng cường đại nhất của mình vào thân đao.
Lăng Xuyên vẫn như cũ sử dụng hỏa hệ dị năng, nhưng lần này trời không mưa, uy lực được kϊƈɦ phát tới mức cao nhất, chắc chắn sức công phá rất lớn.
Còn Lâm Hàm tiếp tục sử dụng lôi hệ dị năng, nhưng cậu lại âm thầm pha thêm chút thủy hệ, lôi và nước vốn dẫn điện cực mạnh, dưới áp lực của dị năng cực đại chắc chắn sẽ phát nổ.
Cậu lần này là muốn chơi chết con quái vật khổng lồ này.
Nhân lúc hai cái càng khổng lồ của nó còn phâm tâm đi tấn công mấy người còn lại, Lâm Hàm và Lăng Xuyên đã gật đầu ra hiệu cho nhau.
Cậu bên trái, hắn bên phải, cả hai cùng lúc mượn đà bật nhảy ở thân cây hai bên, hai ba bước liền phóng tới trêи đỉnh đầu con quái vật.
Hai thanh đoản đao đều mang theo uy lực cường đại, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai mà đồng loạt ghim sâu đoản đao vào tròng mắt con quái vật.
Cả hai làm xong việc liền ngay tức khắc phóng xuống, đem mọi người đều di tản ra phía xa xa.
Bị tập kϊƈɦ bất ngờ, còn là ngay chỗ yếu hại nhất của cơ thể.
Hai mắt nó một trận bỏng rát đau đớn đến tận xương tủy, tiếp sau đó ánh sáng trong mắt liền mờ dần, cuối cùng là một mảnh tối đen như mực.
Con quái vật mất phương hướng mà ngã rầm xuống đất, hai cái càng to lớn ôm lấy hai mắt đã sớm triệt để mù lòa.
Nó đau đớn, lăn lộn, giãy dụa đến mặt đất đều một trận rung chuyển, cây cối xung quanh đều rầm rầm đổ sập xuống, xương trắng dưới đất cũng bị nó nghiền ép thành bột phấn.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, thanh đao của Lâm Hàm cắm vào mắt trái của nó, lúc này lôi và thủy đã hợp lại làm một, đem cả cái đầu nó “Ầm” một tiếng nổ vang.
Nhưng thân mình nó lại cứng hơn sắt thép, nổ lớn như vậy mà vẫn không tổn hại gì, chỉ có đầu là lìa ra khỏi cổ, triệt để bị nổ đến óc thịt nhừ ra.
Trêи đất đều là huyết tinh nhầy nhụa, lại tanh hôi khó tả, chọc cho bọn họ đều là một trận buồn nôn.
Nhưng mà cũng không kìm chế được mà vui sướиɠ khi giết được quái vật..
Danh Sách Chương: