Trước đây đã từng có hai toán cướp nhằm vào thương đội của Vương gia, khiến Vương lão gia tử giận tím mặt, treo giải thưởng một số tiền lớn, còn phát ra "Giang hồ tập sát lệnh", khiến giang hồ chấn động một phen.
Tuy rằng không bắt được tên cường đạo kia, nhưng rất nhiều cao thủ giang hồ túa ra lùng bắt, không chỉ khiến tên cường đạo đó kinh sợ, còn biểu hiện thực lực huy động giang hồ của Vương gia.
Tuy rằng sự tình đã qua mấy tháng, nhưng những người lĩnh đội vẫn làm việc hết sức tập trung, phân phó thủ hạ cẩn thận đề phòng.
Đoàn xe ra khỏi địa giới Duấn Châu, dần dần tiến vào đoạn đường hơi chút khó đi.
Lúc trước trời đột nhiên đổ mưa to, đoạn đường này càng thêm lầy lội. Người phụ trách lĩnh đội thét ra lệnh đoàn xe dừng lại, cho thám tử đi trước dò đường.
Hai người vạm vỡ giục ngựa lao ra, phi nhanh về phía trước.
Cùng lúc đó, một loạt mưa tên cấp tốc bay ra, tiếng rít ù ù như xé rách không khí. Mưa tên phủ đầu lao tới, từng đợt tiếng kêu thảm thê lương khi kình tiễn xâm nhập vào cơ thể vang lên không ngớt, máu tươi chảy lênh láng, thân thể mất đi sinh khí, chiến mã hoảng loạn, ầm ầm ngã xuống đất…
Những tên hộ vệ bảo tiêu này bị mưa tên tập kích bất ngờ, một phần ba đã ngã xuống hơn phân nửa, nửa còn lại không kịp có phản ứng. Hai phần ba số người kia, khưa tên lao đến, nhờ phản ứng nhanh mà tạm thời tránh được một kiếp. Những kẻ phản ứng chậm đều bị bắn thành nhím xù.
Một đám người bịt mặt từ trong rừng cây lao ra, không nói tiếng nào, cứ thế vung đao chém người, rất nhanh đã giết hết toàn bộ số người còn lại.
Những người bịt mặt này chém gãy đại kỳ của Vương gia trên xe vận tải, thay bằng một lá cờ khác, sau đó quay đầu chạy ngược lại hướng Duẫn Châu. Một vài người trong số đó sau khi chém lên mỗi cỗ thi thể một đao vào yếu hầu, liền kéo cả người và chiến mã vào trong rừng cây vùi lấp, một vài người khác thì phụ trách thu dọn chiến trường, xóa sạch toàn bộ dấu vết trên mặt đất.
Sau đó, những chiến mã mất đi chủ nhân đều bị đuổi vào trong rừng cây, biến mất không thấy.
Đối với các cầu thủ tự tay mình lựa chọn, đội bóng tự tay mình huấn luyện, Vương Ngạo Phong vô cùng thỏa mãn.
Đội bóng của hắn điên cuồng giày xéo đối thủ, cuối cùng thắng trận với tỷ số 15-3, nhận được từng trận tiếng hoan hô tán thưởng của toàn trường.
Trái lại, Đội Tinh Anh của Đường Tiểu Đông khi mở màn đã bị đối thủ tấn công điên cuồng, áp chế đến mức hầu như không có sức đánh lại, khó nhọc cầm cự hơn phân nửa trận đấu mới may mắn có một cơ hội đánh lén thành công. Cuối cùng chiến thắng với tỷ số sát nút 1-0.
Vương Ngạo Phong thỏa thuê mãn nguyện. Hắn không chỉ muốn giành giải quán quân, còn muốn đánh cho Đội Tinh Anh tơi bời hoa l, trả mối thù liên tiếp thất bại trên tình trường.
Hắn mang theo đội bóng cao hứng bừng bừng trở về nhà. Vừa về đến nhà, lại thấy phụ thân mặt ủ mày chau, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Cha, đã xảy ra chuyện gì?
Vương Nguyên Bảo đấm mạnh một quyền lên bàn:
- Thương đội của chúng ta vừa rời khỏi địa giới Duẫn Châu liền bị một đám cường bạo giết người cướp của.
- Cái gì?
Hai mắt Vương Ngạo Phong lóe lên sát khí dữ dội, lạnh lẽo khiếp người, lập tức cho gọi tổng quản ngoại sự Vương Minh Lăng.
Vương Nguyên Bảo lắc đầu nói:
- Không cần! Người của Trung Hoa đường, Hắc Long hội đều không có hành động gì bất thường.
Người của hắn không chỉ bí mật giám thị nhất cử nhất động của Trung Hoa đường, Hắc Long hội, ngay cả Hắc Ưng đường của Lý Lâm Phủ cũng bị nghiêm ngặt. Trong thành Trường An có bất kỳ biến động nào, dù là nhỏ nhất, Vương gia hắn đều sẽ biết không sai một li.
Hai vụ huyết án xảy ra lần trước nhằm cướp đoạt thương đội của Vương gia đến nay vẫn chưa bắt được thủ phạm, nhưng số tiền lớn treo giải thưởng cùng với "Giang hồ tập sát lệnh" khiến các bằng hữu tam sơn ngũ nhạc trong giang hồ đều không ngừng tuy tìm cường đạo, cho dù không tìm được, cũng có thể có tác dụng răn đe.
Cường đạo này mai danh ẩn tích mấy tháng, bây giờ lại đột nhiên hành động, sao không khiến người của Vương gia sợ đến chết khiếp?
Cường đạo này hành sự hoàn toàn chỉ nhằm vào Vương gia, rõ ràng là tử địch của Vương gia.
Chỉ là, địch nhân này vô cùng thần bí, đến đi như gió, một kích tức độn, hành tung quỷ dị, khiến người không biết đâu mà lường, càng đừng nói tới chuyện vây bắt. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Nếu như không nhanh chóng diệt trừ tên địch nhân thần bí này, không chỉ khiến Vương gia tiếp tục tổn thất thảm trọng, càng ảnh hưởng tới danh dự của Vương gia.
Vương Khiếu Vân nghe tin lập tức trở về, vẻ mặt biểu tình quái dị.
Hai vụ huyết án cướp đoạt lần trước chính là hắn làm, mục đích là muốn đả kích thân huynh đệ Vương Ngạo Phong, làm suy yếu lực ảnh hưởng của hắn tại Vương gia.
Bởi vì phụ thân trong cơn tức giận đã phát ra "Giang hồ tập sát lệnh", gần như toàn bộ cao thủ giang hồ đều chen nhau mà tới, lùng bắt cường đạo, khiến hắn sợ đến không dám làm xằng bậy lần nào nữa.
Huyết án cướp đoạt phát sinh lần này, rốt cuộc là do tên to gan lớn mật nào làm?
Dù sao mặc kệ là ai làm, chỉ cần không cướp đoạt thương đội do hắn phụ trách, đều không có quan hệ gì, thậm chí có thể đả kích tam đệ, như thế càng tốt.
Uhm, không có việc gì khiến hắn hài lòng hơn việc có thể đả kích tam đệ.
Trong lúc phụ thân và tam đệ thương nghị kế sách đối phó tên cường đạo thần bí này, hắn nghe câu được câu mất.
Hắn không hề lo lắng việc Vương gia bị tổn thất lợi ích, ngược lại càng thấy lo lắng cho tên cường đạo thần bí này, đủ thấy trong lòng hắn hận Vương Ngạo Phong đến mức nào, chỉ ước gì có thể khiến hắn xong đời.
Nếu như hắn biết là ai làm, nhất định sẽ phái người mật báo. Đáng tiếc là hắn cũng không có bất cứ tin tức gì.
Ngày hôm sau, giải đấu túc cầu vẫn tiếường. Số người mua vé vào xem ngày càng nhiều, khiến tất cả các sân đều chật ních.
Sân bãi này, kỳ thực cũng chỉ là một khoảng đất trống lộ thiên, bốn phía dùng rào vây chắn lại, chỉ mở bốn cửa cho người ra vào, phái binh sĩ bình thường trấn thủ. Khán giả tới
sân xem thi đấu được ngồi trên một băng ghế dài.
Tranh đấu quyết liệt vẫn đang tiếp tục diễn ra. Bởi vì có rất nhiều đội bóng tham gia, cho nên những đội đã thi đấu ngày hôm qua, hôm nay sẽ không có lịch ra sân.
Ba người Đường Tiểu Đông, Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung ngồi ở một khán đài theo dõi trận đấu, thấp giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại nâng chén rượu uống.
Sòng cá cược Trường An cục đã chuẩn bị thỏa đáng từ lâu, chỉ là vẫn chưa mở cửa, còn đang chờ.