Hắn cũng rất muốn điều tra rõ ràng thân thế của tỷ muội họ Lan và nguyên nhân vì sao Lan Phỉ lại muốn giết hắn, chỉ là Lan Đình quá mức khôn khéo, ngay cả cao thủ theo dõi của Tần gia cũng không thể lần theo nàng được.
Phát hiện ra Lan Đình tới đặt cược, hơn nữa là chỉ đặt cược trận đấu của đội Tinh Anh, khiến hắn bỏ công sức ra rải người ở xung quanh Trường An cục để âm thâm theo dõi nàng.
Muốn đi trước một bước so với Mai Hoa nội vệ, tránh chuyện này thêm phức tạp.
Vì sao Dương Quý Phi lại muốn giết Lan Đình?
Lẽ nào trước kia các nàng có phát sinh thù hận không thể nào giải quyết được?
Bị Mai Hoa nội vệ chú ý là điều vô cùng nguy hiểm.
Nếu như Lan Đình bị giết chết, như vậy quả thực quá đáng tiếc rồi…
Bị tâm lý thương hương tiếc ngọc quấy phá khiến trong đầu của Đường Tiểu Đông trở nên hỗn loạn, cũng không còn tâm tình ngồi xem túc cầu, may là trận đấu cũng đã chấm dứt.
Sau khi do dự một hồi hắn cắn răng một cái quay lại nói với người đưa
- Dẫn đường.
Đường Điềm và Lý Đằng Giao đều ở bên ngoài hò hét, hắn dặn dò thủ hạ vài câu rồi dẫn theo sáu thủ hạ lẳng lẽ đi theo người đưa tin, rời khỏi sân thi đấu.
Ra khỏi thành thì Đường Tiểu Đông được một thanh niên tên là Tần Phi Dương dẫn đường, hắn cũng là người Tần gia, tờ giấy này là do hắn viết, chỉ là để tránh bại lộ thì hắn phải phái một người khác đến đưa tin.
Dọc đường đi đều có lưu lại ám ký độc môn của Tần gia, cũng chỉ có đệ tử tài năng của Tần gia mới có thể hiểu được nội dung của những ám ký này, theo dõi vốn chính là thủ đoạn
mà Tần gia am hiểu nhất.
Đi dọc theo con đường lớn một hồi, rồi rẽ vào một con đường núi hẹp quanh co, vừa đi Đường Tiểu Đông vừa nhíu mày.
Phía trên mặt đất lưu lại rất nhiều dấu chân mất trật tự và ám ký truy tung, có vài chỗ dường như hắn cảm thấy cảnh vật có chút quen thuộc. Lan Đình dĩ nhiên là đã biết là có người theo dõi, có lẽ lúc này nàng đang ở trong núi chơi trốn tìm cùng với người của Mai Hoa nội vệ.
Quả nhiên tại một chỗ khác phát hiện ra ám ký, Tần Phi Dương giải thích:
- Theo nội dung trong ám ký mà Phi Hổ lưu lại thì Mai Hoa nội vệ phát hiện ra người đang bị theo dõi đi lòng vòng, Mai Hoa nội vệ biết được mình đã bị lộ, lập tức mạnh mẽ xông lên phía trước hơn nữa còn phát ra tín hiệu triệu tập nhân thủ.
Từ dấu vết mất trật tự lưu lại trên đất cũng đủ thấy Mai Hoa nội vệ dẫn theo không ít người, trong đầu Đường Tiểu Đông không hy vọng Lan Đình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lập tức thúc ngựa đuổi theo.
Sau khi đi qua một ngọn núi thì trên mặt đất bắt đầu xuất hiện dấu vết tranh đấu, còn có cả vết máu tươi, khiến Đường Tiểu Đông đứng ngồi không yên.
Đi về phía trước hơn mười dặm thì thấy một đám hắc y đang bao vây quanh một ngọn núi nhỏ, nhân số khoản chừng ba bốn trăm người, khiến Đường Tiểu Đông nhìn thấy mà hoảng sợ.
Mai Hoa nội vệ phái ra nhiều người như vậy, hơn nữa còn có cả cường cung, như vậy đây là tình thế bắt buộc.
Phía bên trên ngon núi nhỏ có một gian nhà gỗ, cửa phòng đóng chặt, bên trong truyền ra tiếng đàn du dương, có người đang gảy khúc "tiếu ngạo giang hồ" của Kim Dung đại hiệp.
Xem ra là Lan Đình đã bị Mai Hoa nội vệ bao vây rồi.
Lấy công và sự khôn khéo của Lan Đình, làm sao lại bị bao vậy?
Đường Tiểu Đông không nghĩ ra, chỉ là sự thực là Lan Đình đang bị mấy trăm người của Mai Hoa nội vệ bao vây.
Mai Hoa nội vệ vốn thuộc chưởng quản trực tiếp của hoàng thượng, Đường Tiểu Đông không quen một ai, lại càng không quen biết vị trung lang tướng Vệ Vô Thương, nhưng vì lo lắng cho sự an nguy của Lan Đình nên hắn đành phải dẫn người qua đó.
Phát hiện thấy có người muốn qua đây, mấy người của Mai Hoa nội vệ tiến lên ngăn cản, có người cao giọng quát to:
- Các ngươi mau dừng lại, quan quân đang phá án ở đây, không cho phép ai tiến qua, mau tránh ra.
Quan quân thống lĩnh thấy người tới là Đường Tiểu Đông, nao nao, ôm quyền nói:
- Đường đại nhân.
Đều làm quan trong triều, cùng là thần dân được Đường Huyền Tông quản lý, so sánh ra thì Đường Tiểu Đông là quan văn ngũ phẩm, so với đối phương lớn hơn vài cấp, bất quá
Mai Hoa nội vệ là cơ cấu đặc vụ, chức quyền đặc thù.
Đường Tiểu Đông ôm quyền hoàn lễ.
- Huynh đệ, ta có chút việc muốn gặp riêng tướng quân Vệ Vô Thương, phiền ngươi dẫn đường một chút.
- Mời đại nhân.
Thần thái của tên quan quân kia cực kỳ khách khí, dù sao địa vị của Đường Tiểu Đông cũng quá lớn, kể cả tướng quân đại nhân thấy hắn cũng phải khách khí vài phần.
Thân hình của Vệ Vô Thương cao lớn, sống lưng thẳng tắp như một cây thương, cũng giống như Lý Ngạo, thần tình của hắn rất lạnh lùng, đôi mắt hổ lóe linh quang, khiến người khác cảm thấy hắn là một vị tướng quân lạnh lùng sát phạt.
Dũng sĩ trung lang tướng, đây chính là đại quan tam phẩm, quân công hiển hách, không chừng còn có thể được phong hầu.
Nói chung có thể leo lên được ngôi vị này thì hắn nhất định rất có bản lĩnh.
Vệ Vô Thương đang ở phía trước, Đường Tiểu Đông được thủ hạ đưa tới, hắn cùng với Vệ Vô Thương chào hỏi, thần tình cũng có vẻ cực kỳ khách khí. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Làm quan trong triều nếu không biết ngoại giao thì sẽ không thể tồn tại được, giờ đây danh khí của Đường Tiểu Đông ở trong nước có thể nói không có ai không biết, vừa có quyền lực cao lại là nữ tế của tướng quân đại nhân, còn được Quý Phi nương nương sủng ái, nếu đắc tội với hắn thì chả khácào tự tìm đường chết.
- Vệ tướng quân, hạ quan có một chuyện muốn nhờ…
- Đường đại nhân cứ nói đừng ngại.
Ngữ khí của Vệ Vô Thương cực lạnh nhạt, chỉ là Đường Tiểu Đông biết rõ loại người này vốn dĩ là như thế, khuôn mặt luôn luôn như là được tạc từ đá, chỉ cần làm quen là được.
Hắn nói rõ ý đồ của hắn khi tới đây, nói rằng Lan Đình là một bằng hữu của hắn, hắn hy vọng Vệ Vô Thương có thể nể mặt hắn buông tha cho Lan Đình lần này, sau này hắn sẽ hậu tạ.
Khuôn mặt của Vệ Vô Thương không chần chờ, bất đắc dĩ nói:
- Đường đại nhân thứ lỗi, chuyện này bản quan không thể đáp ứng được, đây là trọng phạm Quý Phi nương nương đã chỉ đích danh, nếu như không đưa được người trở về sợ rằng bản quan không thể báo cáo công tác.
Đường Tiểu Đông gật đầu tỏ ý đã hiểu, nếu như hắn ỷ vào quan hệ của Lý Lâm Phủ và Dương Quý Phi để bức bách thì quá bất cận nhân tình rồi.
Nhưng lại lập tức hỏi lại:
- Xin hỏi tướng quân, không biết Lan cô nương kia đã làm gì đắc tội với Quý Phi nương nương?