Gần hai nghìn Uy khấu dời căn cứ tập thể, những chiến thuyền kia cho dù chỉ vận chuyển người, lớn nhỏ e rằng cũng khoảng gần trăm chiếc thuyền.
Uy khấu có nhiều thuyền như vậy hay không, hắn không muốn biết, chỉ muốn biết hướng đi mấy ngày trước của những Uy khấu kia.
Tên hải tặc kia hừ một tiếng, ưỡn ngực, vẻ mặt ngạo khí.
Đường Tiểu Đông hất đầu, hai binh lính bước nhanh đến, kẹp hai bên, ném người ra khỏi thuyền.
Một tiếng kêu thảm thê lương truyền đến, sau đó phốc thông một tiếng, nghe được là âm thanh thi thể rơi vào trong nước biển phát ra.
- Đến phiên
Mục quang Đường Tiểu Đông lãnh lệ nhìn chằm chằm vào trên người tên hải tặc thứ hai.
- Đại gia ta biết cũng sẽ không...
Đường Tiểu Đông không kiên nhẫn hất đầu, hai binh lính không chờ nói xong, ném ra ngoài thuyền chém giết, thi thể vứt vào trong biển.
Hải tặc bắt được có ba mươi tám người, trước đó có mười chín tên đều biểu hiện khí khái anh hùng không sợ chết, nói cách khác, Đường Tiểu Đông đã hạ lệnh chém mười chín người.
Hải tặc không phải Uy khấu, hắn không muốn dùng khổ hình, hắn cũng không tin những hải tặc này mỗi người đều là anh hùng hảo hán không sợ chết.
Mấy người binh lính phụ trách chém người kia, giáp trụ trên người đều loang lổ máu đen, lưỡi dao cũng đã có chút cùn.
- Hiện tại, đến phiên ngươi.
Đường Tiểu Đông tăng thêm ngữ khí, ánh mắt lãnh lệ rơi xuống trên người một tên hải tặc trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch.
Bộ dạng tên thanh niên kia da thịt mịn mềm, nhìn thế nào cũng không giống hải tặc giết người cướp của, giống văn nhược thư sinh tay trói gà không chặt hơn.
Tuy hắn bị ánh mắt lãnh lệ của Đường Tiểu Đông nhìn chằm chằm làm cả người phát run, nhưng vẫn ưỡn ngực, run giọng nói:
- Hồi bẩm đại nhân, học sinh biết.
Học sinh?
Đám người Đường Tiểu Đông, Lý Hưng Chu đều ngẩn ra, té ra tên thanh niên này là phần tử trí thức, sao lại đi làm hải tặc?
Nhìn ra nghi hoặc trên khuôn mặt mọi người, ánh mắt thư sinh kia đỏ lên, quỳ xuống nói:
- Học sinh là Hàn Tử Dực, cống sinh Hán Châu, khoa thi năm trước không trúng, nhất thời buồn phiền, rời bến ngắm cảnh, lại không nghĩ tới gặp phải hải tặc đánh cướp, bị ép trở thành sư gia.
Đường Tiểu Đông hiện tại không muốn nghe hắn giải thích, hối thúc:
- Ngươi trước hết nói tới Uy khấu ở bốn đảo phụ cận kia đi đâu cái đã?
Hàn Tử Dực quỳ trên mặt đất đáp:
- Dạ!
Mặc dù hắn bị hải tặc ép trở thành sư gia, nhưng hành thường ngày chịu sự giám thị chặt chẽ, bốn ngày trước, hắn ngây người ngồi trên ngọn núi xuất thần, nhìn thấy chiến hạm xuất hiện rậm rạp trên mặt biển, lúc đầu tưởng quan quân, chờ chiến hạm chạy tới gần, mới nhìn rõ chiến kỳ lòe loẹt trên chiến hạm, rõ ràng nhất chính là cờ mặt trời, đó là chiến kỳ Uy khấu ưa thích dùng nhất.
Nhìn thoáng qua, cả hạm đội Uy khấu cơ hơn ba trăm hai mươi chiếc, chen chúc lấp đầy cả mặt biển.
Không ngờ Uy khấu có thực lực cường đại như thế?
Hàn Tử Dực nhìn thấy vừa kinh vừa sợ, trong lòng không lo lắng Uy khấu tấn công bọn hắn mà lại lo lắng cho an nguy của thành Hán Châu.
May mắn hạm đội khổng lồ của Uy khấu chỉ phái mấy tên sứ giả đổ bộ, bái kiến lão đại, mục đích là toàn bộ Uy khấu hải tặc liên hợp, cướp đoạt Hán Giang.
Hàn Tử Dực vốn là sư gia bị ép trở thành hải tặc, đủ loại hung ác của Uy khấu, so với hải tặc vào nhà cướp của giết người cướp của còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần, lập tức khuyên lão đại cự tuyệt liên hợp.
Đám hải tặc này vốn là kiêu ngạo bất tuân, mắt không vương pháp, làm sao chịu nghe lệnh chỉ huy của Uy khấu, cho dù Uy khấu thế lớn, lão đại vẫn uyển chuyển cự tuyệt.
Hạm đội Uy khấu tiếp tục di chuyển, ngày hôm sau lại trùng trùng điệp điệp quay về, Hàn Tử Dực tính toán qua hạm đội của Uy khấu, lại tăng thêm hơn năm mươi chiến thuyền, hiển nhiên Uy khấu chiếm cứ ở mấy đảo phía sau cũng đã liên hợp lại.
Lý Hưng Chu cùng đám quan binh thủy sư nghe thấy mà vẻ mặt khinh thường, có người lớn tiếng gầm lên, mắng to Hàn Tử Dực bịa đặt liên thiên.
Nếu Uy khấu có nhiều chiến hạm như vậy, đá sớm quyết sống mái trên biển với thủy sư Hán Giang.
Trái lại Đường Tiểu Đông nghe mà sắc mặt đại biến, quát lên với thủ hạ:
- Lập tức thông tri hai vị đại nhân Trần, Điển, đình chỉ công kích, lập tức rút quân quay về Hán Châu.
Lý Hưng Chu cau chặt lông mày nói:
- Huynh đệ, không lẽ ngươi tin chuyện bịa đặt của gia hỏa này sao?
Đường Tiểu Đông nghiêm mặt, kéo hắn tới mộc góc không có ai, hạ giọng nói:
- Đại ca, hành động lần này của chúng ta thất bại, có ngươi tiết lộ tin tức cho hải tặc, thành Hán Châu gặp nguy hiểm rồi.
Lý Hưng Chu nghe thấy sắc mặt đại biến, hai mắt bạo phát tinh quang, lộ ra sát khí sắc bén lạnh lẽo.
Đường Tiểu Đông lấy khuỷu tay đụng hắn, ý bảo không thể bứt dây động r
Trần Huyền Lễ và Điển Mãnh phân biệt dẫn quân Hán Châu cùng thủy quân đang thừa thắng đuổi giết, đã công đến trước cửa doanh địa của hải tặc.
Những hải tặc này bằng vào rào chắn tường đá của doanh địa, cố thủ, liều mạng chống cự. Bọn hắn biết rõ bị quan binh bắt được, là một con đường chết, chỉ có thể liều mạng.
Rào chắn tường đá của doanh địa cũng không tính là cao, nhưng tấn công tất có thương vong trầm trọng, Trần Huyền Lễ hạ lệnh binh lính chặt cây cây cối, lột bỏ cành lá, đầu vót nhọn, cho binh lính khiêng đập vào tường vây của doanh địa, thuẫn bài thủ ở phía trước yểm trợ.
Đang lúc đập tường vậy, quan truyền lệnh đi vào, bảo Đường Tiểu Đông lập tức ra lệnh rút lui.
Thắng lợi đã ở trước mắt, đột nhiên phải rút lui, khiến Trần Huyền Lễ hoài nghi, Điển Mãnh thì tức giận gào thét.
Tuy rằng trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng quân lệnh như sơn, ai dám không tuân?
Trong lúc đại quân lui lại, dựa theo mệnh lệnh của Đường Tiểu Đông, cung tiễn thủ bắn tên lửa vào doanh địa của địch, rồi phóng ra mấy mai đạn lửa, nổ doanh địa thành một biển
lửa.
Thiêu hủy toàn bộ máy ném đá của hải tặc, ba mươi mấy chiến thuyền lớn nhỏ cũng bị một mồi lửa đốt trụi.
Đợi cho hai người dẫn quân thối lui đến bờ biển, mới biết Đường Tiểu Đông cùng Lý Hưng Chu đã giương buồm xuất phát trước một bước, chạy về Hán Châu.
Đường Tiểu Đông nhắn lại, muốn bọn hắn phải mau chóng đuổi kịp, không được trì hoãn, nếu không xử theo quân pháp. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Tỉnh táo lại, trong lòng Trần Huyền Lễ và Điển Mãnh mơ hồ cảm thấy thành Hán Châu xảy ra đại sự gì đó, nếu không cũng sẽ không hạ lệnh quay về vào giờ phút sắp tiêu diệt toàn bộ hải tặc, hết tốc lực chạy về Hán Châu.
Hai người thúc giục thủy thủ toàn lực đạp bánh xe, khi trời sắp tối thì rốt cục vượt qua hạm đội.
Bầu trời tối đen không nên đi trên biển, hạm đội bỏ neo nghỉ ngơi trên một tiểu đảo vô danh, Trần Huyền Lễ và Điển Mãnh lên soái hạm hội báo tình hình chiến đấu.