Hỷ Nhi thông minh lanh lợi, khéo hiểu lòng người, lại không tự cao tự đại, cho nên nhân duyên ở trong cung vô cùng tốt.
- Công tử...
Hỷ Nhi đột nhiên dừng lại, nàng không gọi đại nhân mà gọi công tử, trái lại càng có chút thân cận.
Đường Tiểu Đông chỉ lo thưởng thức bóng lưng nhỏ xinh của nàng, bất kể thế nào cũng không nghĩ đến nàng sẽ dừng lại, tức thì đụng vào nàng, cánh tay chạm phải bộ vị đầy đặn co dãn kinh người làm hắn nhếch miệng lộ ra vẻ mặt quái dị.
Hỷ Nhi ưm một tiếng, cúi đầu đi đường, mặt đẹp đỏ bừng, xinh đẹp như hoa tươi nở vào mùa xuân.
Đường Tiểu Đông ha ha cười nhẹ, đi theo phía sau.
Quan hệ của hai người, kỳ thật cũng rất ám muội, dù sao khi không có người, Đường Tiểu Đông thường xuyên chấm mút ăn đậu hũ, tuy rằng Hỷ Nhi vừa thẹn vừa giận, nhưng không trở mặt, giống như có lẽ đã chấp nhận loại quan hệ ám muội này.
Tiến vào nội cung, Hỷ Nhi liếc nhanh nhìn hắn một cái, đuổi toàn bộ cung nữ thái giám bên trong đi.
Ánh mắt u oán, khiến Đường Tiểu Đông giật mình, trong lòng thở dài, đi vào nội điện.
Bên trong bầy đặt một bàn thức ăn cực kỳ tinh mỹ thịnh soạn, mấy bồn than cháy đỏ đặt ở góc, ấm như mùa xuân ba tháng.
Dương quý phi nằm nghiêng trên giường cẩm, mị nhãn như tơ, hồng sa mỏng như cánh ve không thể che giấu đường cong tuyệt mỹ, tóc đen xõa ra càng thêm phong tình vạn chủng, hết sức dụ hoặc
Trưởng công chúa Ngọc Chân cúi thấp đầu ngồi ở một bên giường gấm, mặt đẹp đỏ bừng, trên người cũng là khinh sa màu vàng mỏng như cánh ve, cùng triển lộ thân thể tuyệt
mỹ câu hồn.
Kháo, sáng sớm đã chuẩn bị song phi?
Đường Tiểu Đông theo quán tính xoa nắn khuôn mặt, nhìn thấy biểu cảm thẹn thùng của trưởng công chúa Ngọc Chân, như có suy nghĩ gì đó nở nụ cười. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Đây nhất định là Dương quý phi cứng rắn lôi kéo nàng, hơn nữa bức nàng mặc bộ quần áo lẳng lơ khiêu gợi này.
Dương quý phi cực quyến rũ liếc hắn một cái, chiếc môi đỏ mọng nở ra nụ cười lay động nhân tam, bàn tay không thành thật ôm trưởng công chúa Ngọc Chân vào lòng.
- A...
Trưởng công chúa Ngọc Chân vốn đã xấu hổ không chịu nổi, bị sự tập kích này, kinh hô một tiếng, theo bản năng giãy dụa, cái miệng anh đào nhỏ nhắn lại bị môi đỏ của Dương quý phi chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng thở gấp.
Kích thích ướt át như thế, đại nam nhân bình thường há có thể chịu được?
Đường Tiểu Đông bằng tốc độ nhanh nhất lột sạch đồ mình, nhào lên giường gấm, trái ôm phải ấp, hưởng hết ôn nhu.
Lần yêu đương vụng trộm này không thể xem như sảng khoái đầm đìa, bởi vì Đường Huyền Tông rất nhanh sẽ tan triều trở về, Đường Tiểu Đông cùng trưởng công chúa Ngọc Chân từ cửa sau chuồn mất.
An Bình cung là tẩm cung của trưởng công chúa Ngọc Chân, bất quá nàng thường ngụ ở Phượng Minh biệt viện, tẩm cung thỉnh thoảng khi vào cung mới ở một hai ngày.
Hẹn hò trong tẩm cung của Dương quý phi cực bất tiện cũng không an toàn, Dương quý phi liền đánh chủ ý lên An Bình cung, trưởng công chúa Ngọc Chân muốn không đồng ý cũng không được, dần dần, nàng cũng quen loại song phi này, hơn nữa làm không biết mệt.
Hiện tại Đường Tiểu Đông phụ trách giám sát sử nhạc luật, sau khi tiến cung trình diện thì chạy tới An Bình cung cùng nhị nữ vui vầy.
Một ngày kia, hắn long hình hổ bộ từ An Bình cung đi ra, từ xa nhìn thấy Cao Lực Sĩ ở trong góc ngoắc hắn, trên mặt có chút hoảng loạn.
Đường Tiểu Đông đi tới, ha ha cười nói:
- Vì sao Cao tổng quản hoảng hốt như thế?
- Ai nha, ngươi còn cười được
Cao Lực Sĩ xoa xoa tay, làm ra bộ dáng nữ nhi.
Đường Tiểu Đông trợn mắt, may mắn hôm nay còn chưa có ăn điểm tâm, nếu không nôn hết toàn bộ ra ngoài.
Vẻ mặt Cao Lực Sĩ hoảng loạn, thấp giọng nói:
- Ngươi nha, phong lưu khoái hoạt, để cho người ta theo dõi cũng không biết.
Đường Tiểu Đông cả kinh hồn phi phách tán, mồ hôi lạnh ứa ra, bắt lấy tay của Cao Lực Sĩ, gấp giọng hỏi:
- Cao tổng quản, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Ai nha, ngươi làm đau người ta...
Cao Lực Sĩ cau mày, làm bộ nữ nhi yếu đuối.
Đổ mồ hôi!
Đường Tiểu Đông cười gượng buông tay, liên tục thở dài nói:
- Cao tổng quản, đừng đùa ta nữa, ta gấp muốn chết, nói mau đi.
Cao Lực Sĩ hạ giọng nói:
- Chuyện của ngươi và quý phi nương nương bị một tiểu thái giám theo dõi, nô tài kia mật cáo với ta, bị ta giữ lại.
Đường Tiểu Đông thở phào nhẹ nhõm, khom người lạy dài với hắn.
- Đa tạ Cao tổng quản.
Quan hệ mập mờ giữa hắn và Dương quý phi, Cao Lực Sĩ sớm đã phát hiện, chỉ là không nói cho Đường Huyền Tông mà thôi.
Có đôi khi, Dương quý phi thậm chí trước mặt cùng mình thân thiết, rõ rằng không coi hắn tồn tại, cũng không sợ hắn tiết lộ ra ngoài.
Hiển nhiên, Cao Lực Sĩ đối với Dương quý phi càng trung tâm.
Thái giám chết bầm nói chuyện chói tai, động tác yểu điệu giả tạo, kẻ khác ghê tởm, bất quá lúc này đâu, hắn cảm giác Cao Lực Sĩ không còn ghê tởm làm hắn muốn ói nữa.
- Ôi, người mình cả, không nên khách khí.
Cao Lực Sĩ vẫn là vẻ mặt hoảng loạn bất an.
- Nên làm sao bây giờ?
Đường Tiểu Đông không tin hắn không có biện pháp xử lý, trong hoàng cung phi thường phức tạp này, từ một tiểu thái giám bình thường leo đến tổng quản thái giám quản lý toàn bộ thái giám lớn nhỏ trong hoàng cung, phải trải qua bao nhiêu tranh đấu phức tạp? Thi triển bao nhiêu tâm cơ? Chơi rớt đài bao nhiêu đối thủ cạnh tranh mới leo đến được vị trí n
Ở trong phòng ngủ của Cao Lực Sĩ, Đường Tiểu Đông gặp được tên tiểu thái giám đi mật báo kia.
Tiểu tử này mi thanh mục tú, chứng kiến Cao Lực Sĩ đi vào, vui mừng thẳng nhảy dựng lên, đến khi nhìn thấy Đường Tiểu Đông phía sau Cao Lực Sĩ, khuôn mặt lập tức trở nên trắng bệch không còn hột máu.
Đường Tiểu Đông khổ hình bức cung, dùng dao nhỏ gọt hết ba móng ngón tay của hắn, tiểu tử này mới thành thật cung khai.
Nguyên lai là gia hỏa có dã tâm, không cam lòng làm tiểu thái giám, một lòng muốn leo lên trên, vừa vặn vô ý phát hiện quan hệ mập mờ giữa Đường Tiểu Đông và Dương quý phi, cho là cơ hội tốt thăng quan phát tài, lập tức mật báo Cao Lực Sĩ.
Cũng may mắn hắn không mật báo với ai khác ngoài tổng quản thái giám, nếu không phiền toái lớn.
Biết rõ đầu đuôi, Đường Tiểu Đông xoa nắn khuôn mặt.
Đoạn thời gian này, bản thân đúng là quá chìm vào trụy lạc trong cung, nếu tiếp tục không cẩn thận, sớm hay muộn sẽ mất mạng.
Cao Lực Sĩ thở dài một tiếng nói:
- Đường huynh đệ, sau này tốt nhất cẩn thận một chút, vạn nhất lại xảy ra chuyện, ta cũng không thể bảo vệ được ngươi.
- Đa tạ Cao tổng quản!