Chỉ cần giải đấu túc cầu này cử hành hàng năm, ông chủ bàn cược chính là vớ được bảo tàng bất tận, số tiền kiếm được đủ khiến bất kỳ kẻ nào đỏ mắt.
Trong lòng Vương Nguyên Bảo cũng cực kỳ không vui. Hàng năm tặng cho Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung không ít bạc, không ngờ chuyện kiếm tiền dễ dàng như vậy hắn lại phớt lờ mình đi, lẳng lặng phát tài một mình. Đổi lại là ai, trong lòng cũng đều phi thường không thoải mái.
Vương Khiếu Vân ngáp một cái, lười biếng nói:
- Cha, nếu bọn họ không để Vương gia ta vào mắt, chúng ta hà tất phải đi nịnh bợ bọn họ?
- Hỗn trướng!
Vương Nguyên Bảo trừng mắt nhìn hắn:
- Những lời này từ giờ về sau không được nói nữa!
Lời nói kiêng kỵ này một khi truyền ra, hậu quả khẳng định vô cùng nghiêm trọng.
Một người là hữu tướng đương triều, được Hoàng thượng vô cùng tin tưởng, quyền khuynh thiên hạ, một người tuy rằng không có thực quyền gì, nhưng cũng rất được Hoàng thượng
xem trọng, hơn nữa còn có muội muội là Dương quý phi, ái phi Hoàng thượng sủng ái nhất trong số ba nghìn phi tần hậu cung. Hai người đó liên hợp lại, thiên hạ còn ai dám tranh?
Tuy Cao Lực Sĩ chỉ là một thái giám tổng quản, nhưng lại là người ngày đêm hầu hạ kề cận bên cạnh Hoàng thượng và quý phi nương nương, chỉ cần một câu của hắn cũng có thể quyết định chuyện sinh tử của toàn gia tộc nhà ngươi.
Hiện tại có thể nói, một khi ba đại đầu sỏ của Đại Đường liên hợp lại, chỉ sợ ngay cả Đường Huyền Tông cũng khó có thể xử lý.
Vương Ngạo Phong vốn vẫn cúi đầu trầm tư vừa nghe vậy hai mắt nhất thời sáng bừng lên, trong mắt thoáng hiện hàn mang lạnh lẽo khiếp người.
- Cha, lời của đại ca có chút đạo lý!
Vương Nguyên Bảo nhíu mày:
- Phong nhi…
Vương Ngạo Phong trầm giọng nói:
- Cha, bọn họ rõ ràng không tin chúng ta, chúng ta cần gì phải tận lực đi nịnh bợ bọn họ?
Lương Nguyên Bảo càng nhíu chặt hơn.
Lý Lâm Phủ quyền khuynh thiên hạ, không nịnh bợ hắn thì nịnh bợ ai?
Đám người Lý Lâm Phủ âm thầm liên hợp mở Trường An cục, Liễu Nguyệt Cơ lại không sớm truyền tin về, thực sư đáng chết!
Vương Ngạo Phong trầm giọng nói:
- Cha, Phong nhi đã điều tra qua, việc này nàng cũng sau này mới biết, không phải lỗi của nàng.
- Những người đó, chúng ta đương nhiên cần phải nịnh bợ, chỉ là hiện tại không thể như trước đây nữa. Nếu bọn họ không cho Vương gia ta gia nhập, chúng ta liền đối nghịch với bọn họ.
Trong lòng Vương Nguyên Bảo cả kinh:
- Phong nhi, con điên rồi!
Khuôn mặt anh tuấn của Vương Ngạo Phong thoáng hiện một tia mỉm cười âm lãnh:
- Cha yên tâm, Phong nhi sẽ không ngốc đến mức đi mở bàn đặt cược đâu. Chúng ta đi đặt cược.
Đặt cược?
Vương Nguyên Bảo cau mày, yên lặng không nói.
Vương Ngạo Phong nói tiếp:
- Cha, chúng ta dùng một tên giả lặng lẽ đặt được, nhìn chuẩn thời cơ, đặt một ván thật lớn.
Nét mặt hắn biểu thị ý muốn trả thù rõ rệt. Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa!
Vương Khiếu Vân âm thầm gật đầu đồng ý. Trên đời này có ai ngại kiếm tiền chứ? Có tiền không kiếm chính là kẻ ngu.
Hai huynh đệ từ nhỏ đến lớn đều tranh đấu lẫn nhau, không ai phục ai, chỉ có lúc này đây, hắn lại mười phần ủng hộ tam đệ.
Không chỉ đặt cược, còn phải đặt thật lớn, thắng chết bọn chúng. Đến lúc đó xem bọn chúng khóc như thế nào. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Vương Nguyên Bảo vẫn còn do dự. Ai dám đảm bảo 100% mình sẽ thắng?
Loại đặt cược túc cầu này khác với chơi xúc xắc bình thường. Nếu chơi xúc xắc, chỉ cần kỹ thuật cao là có thể thắng, còn trò đặt cược này, hoàn toàn là trông vào vận khí, không ai có thể nói trước được.
Vương Ngạo Phong tự tin nói:
- Cha, đội bóng do Phong nhi thành lập nhất định có thể băng băng quá quan trảm tướng, đoạt giải quán quân. Nếu cha sợ phiêu lưu, cứ đặt cho đội bóng của chúng ta, nhất định
Khi đấu loại tổ đợt hai, hắn tuyệt đối tin tưởng có thể toàn thắng. Mỗi khi đội bóng của hắn thi đấu, hắn đều tự mình đi đặt cược, cũng kiếm không ít tiền. Cho dù thỉnh thoảng cũng
có chuyện ngoài ý muốn, thua một hai trận, nhưng tóm lại vẫn là khá được. Lợi nhuận từ cách kiếm tiền này quả thực vô cùng lớn.
- Đúng! Đúng! Đúng! Tam đệ nói có lý!
Lần đầu tiên Vương Khiếu Vân nói giúp cho đối thủ một mất một còn của hắn.
Kẻ ngu mới không muốn kiếm tiền. Có thể kiếm bạc, tội gì không kiếm chứ?
Phân tích của nhi tử quả thực không tồi, tuyệt đối có thể kiếm được. Chỉ cần phân tán ra đặt cược, nhất định có thể thắng chết bọn họ.
Trên mặt Vương Nguyên Bảo lộ ra tia mỉm cười hài lòng.
Vương Ngạo Phong và Vương Khiếu Vân cũng cười, cười rất hài lòng.
Nếu bọn họ liên hợp lại, quả thực có thể kiếm không ít.
Tuy nhiên, tới chạng vạng cùng ngày, sau khi tất cả các đội bóng thi đấu xong, Trường An cục đột nhiên treo biển thông báo, tỷ lệ bồi hoàn của các đội thay đổi. Tỷ lệ bồi hoàn của đội mạnh đá với đội yếu rất thấp, hơn nữa, cần phải chấp hai, ba, bốn trái, không tính bình đẳng. Tuy nhiên, tỷ lệ bồi hoàn của số bàn thắng lại rất lớn. thậm chí cao nhất có thể lên tới một ăn một trăm.
Không chỉ dân cờ bạc há hốc miệng, ngay cả cha con Vương gia choáng váng mặt mày.
Cứ như thể đối phương đã biết trước thương nghị của bọn họ vậy, mới có thể kịp thời đưa ra thông báo thay đổi tỉ lệ như thế.
Đương nhiên, xét trên góc độ của nhà cái mà nói, thay đổi như vậy chính là giảm mạo hiểm xuống mức thấp nhất, càng dễ kiếm tiền hơn.
Tuy nhiên, đối với người vận khí tốt mà nói, tiền kiếm được cũng tăng lên không ít.
Loại phương pháp đặt cược mới mẻ này càng phụ thuộc nhiều vào vận khí. Đương nhiên cũng phải biết cách tính toán thực lực của từng đội bóng cách triển khai thi đấu.
Vương Nguyên Bảo rên rỉ một tiếng:
- Phong nhi, ta nghĩ hay là chúng ta nên quên đi…
Vương Ngạo Phong lắc đầu, kiên quyết nói:
- Cha, chỉ cần chúng ta nhìn chuẩn, vẫn có thể có cơ hội
Vương Nguyên Bảo lắc đầu:
- Phong nhi, đây chính là đặt mười ăn một, mạo hiểm cực lớn…
Vẻ mặt Vương Ngạo Phong tràn đầy tự tin:
- Cha yên tâm, Phong nhi nhất định sẽ thắng cả bóng lẫn tiền.
Bản thân Vương Khiếu Vân chính là một con bạc chuyên nghiệp, đương nhiên ra sức gật đầu. Cho dù lão Tam không đặt, lão cha không đồng ý, hắn cũng sẽ len lén đi làm một mình.
Vương Nguyên Bảo trầm ngâm mọt lát, nhắc nhở:
- Được rồi, đừng chơi lớn quá! Tới khi có cơ hội tốt hẵng chơi.
- Vâng, cha!
Khuôn mặt anh tuấn của Vương Ngạo Phong lại hiện lên dáng tươi cười âm lãnh, ánh mắt lạnh lùng như điện.