"Sao vậy Phó thúc?"
"Tra được rồi."
Tra ra rồi? Ánh mắt Lăng Vu Đề sầm lại, sau đó cô rời giường: "Tới thư phòng đi."
Thấy Lăng Vu Đề có chuyện phải xử lý nên Diệp Thần Lạc cũng chỉ đành ém nhẹm nghi vấn tràn đầy trong lòng xuống.
"Tiểu Lạc, có gì muốn hỏi thì chờ ta xử lý xong việc rồi hỏi. Được chứ?" Sau khi dặn dò Diệp Thần Lạc một câu, Lăng Vu Đề mới cùng Phó thúc tới thư phòng --
Trong thư phòng, nghe tin Phó thúc bẩm báo xong, trong lòng Lăng Vu Đề chỉ có một câu rằng: Quả nhiên độc nhất lòng nam nhân mà!
Lăng Vu Đề ngồi trên ghế có sắc mặt hơi khó coi: "Xác định đúng là hắn?"
"Đúng thế." Phó thúc gật đầu.
Tựa lưng vào ghế ngồi, cô khẽ thở dài một hơi: "Dẫn hắn tới đi."
Đây là lần đầu Phỉ Nhiên được phép lên tầng năm sau thời gian mấy tháng. Trong lòng hắn có loại dự cảm xấu.
Tiến vào thư phòng, Phỉ Nhiên rất tự giác quỳ xuống: "Chủ nhân."
Lăng Vu Đề cũng không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Trong thư phòng chỉ có cô cùng hắn, cửa phòng được đóng lại.
Ngoài cửa phòng, Diệp Thần Lạc có chút ngơ ngác. Lăng Vu Đề gọi Phỉ Nhiên lên đây làm gì? Còn chỉ có hai người ở trong thư phòng...
Ngay lúc Phỉ Nhiên không chịu nổi áp lực tỏa ra từ phía Lăng Vu Đề, muốn chủ động mở miệng thì Lăng Vu Đề đã lên tiếng.
"Biết tại sao ta gọi ngươi tới không?"
Phỉ Nhiên cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: "Phỉ Nhiên biết." Hắn biết bản lĩnh của Lăng Vu Đề, nàng ấy muốn biết gì đấy thực sự là chuyện rất dễ dàng!
"Mạng của Phỉ Nhiên là được chủ nhân cứu. Chủ nhân muốn Phỉ Nhiên sống thì sống, chết thì chết!" Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện giãy dụa.
Khép hờ mắt, trong đầu bất giác nhớ về mùa đông năm ấy, nam hài chín tuổi ăn mặc áo mỏng cũ nát, đi chân đất ngã vào trong tuyết.
Là thiếu nữ áo đỏ kia dẫn hắn trở về, cho hắn ấm no, dạy hắn cầm kỳ thư họa...
Hắn biết chỉ cần hắn an phận thủ thường, nửa đời sau nhất định sẽ sống rất tốt! Xưa nay Lăng Vu Đề sẽ không bạc đãi những người trung thành.
Dù hắn có thể nhịn được bên cạnh nàng có thanh quan khác làm bạn nhưng không thể chịu đựng được chuyện, bên cạnh nàng chỉ cần Diệp Thần Lạc! Bởi vì chỉ cần có Diệp Thần Lạc ở đó thì trong mắt Lăng Vu Đề cũng không thấy người nào khác!
Cho dù chết, hắn cũng không muốn cho Diệp Thần Lạc dễ chịu!
Trong lúc vô tình biết được thân phận thực sự của Diệp Thần Lạc, Phỉ Nhiên cũng sai người đi thông báo cho Tứ hoàng nữ. Hắn nghĩ rằng, nếu như Tứ hoàng nữ biết vị hôn phu của mình đang ở Phi Nguyệt quán, chắc chắn nàng ta sẽ không chịu để yên!
Quả nhiên, Tứ hoàng nữ tìm đến rồi.
Nhưng hắn không ngờ Tứ hoàng nữ lại vô dụng như vậy, không thể đưa Diệp Thần Lạc đi!
"Phỉ Nhiên, ngươi theo ta bao lâu rồi?"
"Mười năm, thưa chủ nhân."
"Ngươi biết tính cách của ta, niệm tình ngươi theo ta lâu như vậy, vẫn trung thành tuyệt đối. Ngày mai, ngươi bắt đầu tiếp khách qua đêm đi."
"Chủ nhân!?" Lăng Vu Đề vừa dứt lời, Phỉ Nhiên lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô. Điều này cũng có thể là khoan dung đối với hắn nhưng trên đời này, ngoại trừ Lăng Vu Đề thì hắn tuyệt đối sẽ không để thân thể của mình bị nữ nhân khác đụng chạm!
"Nếu chủ nhân phiền chán Phỉ Nhiên thì có thể giết Phỉ Nhiên, cầu chủ nhân đừng dùng phương thức như thế để trừng phạt Phỉ Nhiên!"
Nhìn thấy tình cảm sâu nặng trong mắt Phỉ Nhiên, Lăng Vu Đề có chút chấn động, càng nhiều chính là không dễ chịu. Biết Phỉ Nhiên thích nguyên thân, không, nhưng lại không biết thực ra Phỉ Nhiên yêu nguyên thân.
Nhưng mà, cô không phải nguyên thân! Coi như là nguyên thân thì trong lòng cũng không có Phỉ Nhiên!
Thấy Lăng Vu Đề không nói lời nào, Phỉ Nhiên cong khóe môi, cười đến thê lương mà quyết tuyệt: "Phỉ Nhiên biết không thể thay đổi quyết định của chủ nhân, như vậy..." Lời còn chưa dứt, Phỉ Nhiên đã vụt dậy, đâm tới vách tường bên cạnh --
Cô khiếp sợ trợn mắt lên, thân hình chợt lóe, trực tiếp ôm lấy eo Phỉ Nhiên.
Phỉ Nhiên đụng đầu vào trên ngực cô, hắn ôm tâm lý phải chết để đụng tường, sức mạnh kia... Đau đến độ Lăng Vu Đề muốn chửi má nó!
Không ngờ Lăng Vu Đề sẽ dùng phương thức như vậy ngăn cản mình nên Phỉ Nhiên ngẩn người một chút rồi ôm chặt lấy Lăng Vu Đề, gào khóc ở trong ngực cô: "Phỉ Nhiên yêu chủ nhân, thật sự rất yêu rất yêu!"
Lăng Vu Đề không biết mình nên nói gì, à không đúng, cô đau đến mức nói không ra lời!
Diệp Thần Lạc đứng ngoài cửa run rẩy, lời bày tỏ cùng tiếng khóc nức nở của Phỉ Nhiên kia, hắn nghe được.
Không nghe thấy tiếng Lăng Vu Đề từ chối, như vậy có phải là Lăng Vu Đề cũng không có từ chối Phỉ Nhiên hay không?
Lòng hắn dâng lên một tia cảm giác nguy hiểm, lần đầu to gan, trực tiếp đẩy cửa phòng Lăng Vu Đề ra--
Cửa thư phòng bị đẩy ra thì trong nháy mắt đó, mắt hắn nhìn thấy Lăng Vu Đề ngồi dưới đất, tay ôm eo Phỉ Nhiên, Phỉ Nhiên tựa ở trong ngực của cô...
Vào thời khắc ấy, tim hắn có loại cảm giác chua xót đến lạ, ngay cả đôi mắt cũng chát chúa vô cùng.
Vội vàng nói một câu "Xin lỗi", hắn liền xoay người chạy rời khỏi.
Phương hướng hắn rời khỏi không phải là về phòng, mà là cầu thang. Không biết tại sao, hắn đột nhiên muốn rời khỏi nên cứ thế mà rời đi!
Hạ nhân ở Phi Nguyệt quán đều biết Diệp Thần Lạc, biết địa vị của hắn ở trong lòng Lăng Vu Đề nên đương nhiên sẽ không ngăn hắn rời đi!
Một hơi chạy xuống tới tầng một, sau đó từ cửa lớn chạy khỏi Phi Nguyệt quán.
Diệp Thần Lạc không biết mình muốn đi đâu nên chạy lung tung không có mục đích, chạy ra tới phố Vị Ương...
Lăng Vu Đề vừa thấy Diệp Thần Lạc đẩy cửa ra là đã muốn lên tiếng gọi hắn, nhưng còn chưa nói gì thì Diệp Thần Lạc cũng đã xin lỗi rồi chạy đi mất.
Nghĩ rằng lát nữa rồi giải thích với Diệp Thần Lạc, Lăng Vu Đề cũng không có nhiều lo lắng hắn.
Cúi đầu liếc nhìn Phỉ Nhiên còn ở trong lòng mình, sắc mặt cô đen xì: "Ngươi đứng dậy cho ta!"
Phỉ Nhiên còn đang khóc thút thít cứng người trong nháy mắt, ngoan ngoãn đứng dậy.
Lúc này Lăng Vu Đề mới vừa xoa ngực, vừa nhìn Phỉ Nhiên đang cúi đầu giơ tay lau nước mắt: "Tình nguyện chết cũng không muốn tiếp khách qua đêm?"
Phỉ Nhiên gật đầu: "Phải!"
Khẽ cau mày lại, Lăng Vu Đề cảm thấy có chút khó khăn. Nghĩ ngợi hồi lâu, Lăng Vu Đề mới mở miệng nói: "Ngươi chắc chắn chứ?"
"Vâng, Phỉ Nhiên xác định!"
"Được, ta biết rồi." Lăng Vu Đề gật gù, sau đó khẽ thở ra một hơi: "Vậy ngươi xuất gia đi."
Vừa dứt lời, Phỉ Nhiên lập tức quỳ xuống đất. Một hồi lâu mà hắn không nói gì, Lăng Vu Đề cũng vậy.
Ngoại trừ cái này, cô thật sự không biết làm sao bây giờ! Giết Phỉ Nhiên? Cô vẫn không có lòng dạ độc ác đến thế. Ép hắn tiếp khách qua đêm? Vừa nãy hắn lập tức tự sát!
Kẻ bạc tình chính là nguyên thân chứ đâu phải cô!
Cho nên, xuất gia đi!
Giọt lệ theo khóe mắt lướt đến trên bờ môi, ngấm vào trong miệng, mùi vị rất đắng chát: "Vâng, Phỉ Nhiên biết rồi." Hắn biết, không có mạnh mẽ bức bách hắn đi tiếp khách qua đêm cũng là chủ nhân tận tình tận nghĩa rồi!