Khép mắt, vậy mà Lăng Vu Đề lại thiếp đi...
Chờ Lăng Vu Đề tỉnh lại, cô phát hiện mình nằm ở trên giường, mà lúc này trời đã hừng đông.
Mấy con ve sầu phiền phức hôm qua đã lặng tiếng, phỏng chừng đã bị bắt hoặc đuổi đi.
Thực ra một hai con kêu thì không vấn đề gì, nhưng một tập đoàn cùng kêu, thật là đáng ghét.
Hiện không có tiếng kêu của ve sầu, đúng là thanh tĩnh không ít.
Lăng Vu Đề trở mình, chăn tàm ti mỏng từ trên người tuột xuống.
Lúc này cô chỉ mặc một cái váy cúp ngực màu đỏ, hơn một nửa bộ ngực đều lộ ra ngoài. Nếu có nam nhân ở đây, đoán chừng phải phun máu mũi!
Chống thân thể ngồi dậy, vân vê tóc dài trước người: "Người đâu."
Cô vừa lên tiếng, chừng mười cung nữ lập tức đi vào.
Ngoại trừ cung nữ Tử San dẫn đầu, trong tay các cung nữ khác nào là chậu rửa mặt, nào là ly súc miệng, còn có khăn mặt gì đấy...
Họ đồng loạt quỳ xuống đất: "Tham kiến nương nương!"
Lăng Vu Đề nghiêng đầu, dời tầm mắt đi: "Ừm, lên đi."
"Tạ nương nương!"
Các cung nữ đứng dậy, sau đó đứng ở một bên chờ đợi.
Tử San đi tới bên giường đỡ cô lên.
Tùy ý cho các cung nữ hầu hạ rửa mặt, nhẫn nhịn kích động muốn trực tiếp tự mặc một bộ y phục, khoác lên cung trang màu đỏ mà nguyên thân thích nhất.
"Nương nương, người muốn búi tóc kiểu gì?" Tử San ở bên cạnh cầm lược hỏi.
Lăng Vu Đề đúng là muốn trực tiếp búi tóc tròn, nhưng rõ là không thể.
Mất kiên nhẫn vung tay: "Tùy tiện đi, chỉ cần búi hết tóc lên là được!"
"Vâng."
Sau đó Tử San búi cho Lăng Vu Đề một kiểu "Triêu Vân Cận Hương Kế".
Tử San vốn còn muốn lấy một bộ diêu vàng thể hiện được phân vị của Lăng Vu Đề, nhưng Lăng Vu Đề nhìn thấy, liên tục xua tay.
Chọn hai bộ diêu Thanh Châu Ngọc Thúy Điệp trong hộp trang sức, cùng một đóa hoa cài với màu sắc khá là diễm lệ.
Tuy diễm lệ bắn ra bốn phía, nhưng so sánh với Lăng Vu Đề trong dĩ vãng, rõ ràng thanh nhã hơn rất nhiều.
Làm hạ nhân nên đương nhiên không thể nghi ngờ về lựa chọn của chủ nhân, Tử San theo lời Lăng Vu Đề gắn lên cho cô.
Bởi vì Lăng Vu Đề vô cùng thích màu đỏ, cho nên ngày nào nàng ấy cũng phải vẽ hoa điền lên mặt, thỉnh thoảng hoa mai, rồi thì hoa mẫu đơn, đủ loại hoa.
Tùy ý để Tử San vẽ một đóa mẫu đơn chớm nở ở mi tâm, cuối cùng Lăng Vu Đề mới được giải phóng.
Nguyên thân này... Cũng thật là dằn vặt!
Dùng đồ ăn sáng xong, dựa theo thông lệ, Lăng Vu Đề cần tới thỉnh an cô mẫu ruột - Thái hậu nương nương.
Làm nữ nhân cổ đại thật là tẻ nhạt.
Cô quyết định lát nữa sau khi thỉnh an trở về, cô sẽ đi ngủ!
Ngủ giết thời gian~
Hiện tại Lăng Vu Đề không chuẩn bị đi kiếm hảo cảm ở chỗ nam phụ, lúc này coi như cô có dán lên thì cũng chỉ tăng thêm cho nữ phụ một tình địch thôi.
Không phải cô sợ nữ phụ, cũng không phải sợ nữ chính.
Ngoại trừ sợ nam phụ trừ độ hảo cảm, Lăng Vu Đề cô từng sợ ai?!
Chủ yếu là thời cơ không đúng... Cho nên cô muốn yên lặng xem biến đổi, tìm một thời cơ tốt --
Thái hậu là một nữ nhân rất đoan trang, bởi vì được bảo dưỡng nên thoạt nhìn cũng độ ba mươi.
Chỉ dựa vào ánh mắt của Thái hậu khi nhìn mình, Lăng Vu Đề liền biết Thái hậu thực lòng thương yêu cô cháu gái này. Nhưng... Cũng bởi vì biết nguyên thân là người ngớ ngẩn không có đầu óc!
Nguyên thân mười lăm tuổi tiến cung, hiện tại đã mười chín tuổi, bốn năm!
Bốn năm cũng không có mang thai, không phải thân thể có vấn đề thì chính là nam phụ có vấn đề!
Sau khi biết được nội dung tình tiết, Lăng Vu Đề đương nhiên biết đây không phải do thân thể có vấn đề, mà là sau mỗi lần gì gì ấy đều sẽ có người đưa một chén canh thuốc.
Nguyên thân nghe nói là do Hoàng đế đặc biệt dặn dò sắc thuốc bổ cho mình, không chút nghi ngờ uống cạn.
Trên thực tế, đó là thuốc tránh thai mà thôi.
Cho nên mới nói, không đầu óc vẫn có chỗ tốt.
Chí ít sau này, dù Hoàng đế không có để cho nàng ấy mang thai hoàng tự nhưng xét thấy nàng ấy là biểu muội của mình, hắn cũng không có khiến nàng ấy bị oan ức.
Ngồi ở bên người Thái hậu, cô sắm vai nguyên thân, nhìn những phi tần ngồi ở phía dưới.
Phi tử chốn hậu cung không ít, chỉ là phi tần có tư cách đến chỗ Thái hậu thỉnh an có chừng mười người.
Hoàn phì Yến gầy*, đúng là loại hình gì cũng có!
Làm Hoàng đế đúng là diễm phúc không cạn ~
Tầm mắt rơi đến hai nữ nhân ở phía dưới, một người ăn mặc cung trang màu tím nhạt, nàng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức... Lăng Vu Đề có thể nhìn ra rằng kỳ thực nàng đang ngẩn người!
Nói tiếp, dung mạo của Nhược Phi Tuyết không xuất sắc mấy, so sánh với nguyên thân hiện tại của Lăng Vu Đề và nữ phụ thì kém hơn rất nhiều. Nhưng là ai bảo nàng là người "xuyên không", với loại khí chất quanh thân này mà ngồi giữa một rừng nữ nhân bản xứ, có vẻ vô cùng nổi trội.
Một nữ nhân khác, chính là nữ phụ đỉnh đỉnh đại danh!
Nữ phụ này tên là Lý Thi Viện, không phải con gái của trọng thần trong triều.
Chuyện gặp gỡ tình cờ giữa nữ phụ và nam phụ rất cẩu huyết, khi nam phụ Quân Kinh Vũ còn chưa phải Hoàng đế trên đường vi phục xuất tuần gặp phải thích khách.
Nữ phụ Lý Thi Viện xinh đẹp dũng cảm giúp đỡ Quân Kinh Vũ đang bị thương nặng.
Vào lúc ấy Quân Kinh Vũ mười tám tuổi, chính là cái tuổi tràn ngập mơ ước đối với ái tình.
Mà chính vào cái tuổi này, Lý Thi Viện xuất hiện ở trong đời hắn, hắn liền yêu!
Sau này, Quân Kinh Vũ trợ giúp phụ thân của Lý Thi Viện vẫn chưa từng thi đậu khoa cử có một chức quan không lớn không nhỏ.
Tiếp đó nữa, Quân Kinh Vũ đăng cơ, phong Lý Thi Viện làm Thần phi - một trong tứ phi.
Lý Thi Viện thích giả bộ thanh thuần, à không ~ là giả bộ dịu dàng.
Quanh năm đều mặc cung trang trắng như tuyết, trang sức trên đầu cũng cực kỳ trang nhã.
Tướng mạo quyến rũ mê người kia thật sự rất xứng với trang phục của nàng. Bởi vì nếu để cho Lý Thi Viện mặc xiêm y màu sắc diễm lệ, nhất định sẽ khiến cho vẻ ngoài của nàng mất giá rất nhiều.
Đây chính là luận về tầm quan trọng của việc hoá trang!
"Đề nhi? Đề nhi!" Tiếng gọi từ phía Thái hậu ở cạnh khiến Lăng Vu Đề hồi hồn.
Cô quay đầu nhìn Thái hậu: "Mẫu hậu ~ "
"Hôm nay Đề nhi có chút khác lạ! Có phải đêm qua không ngon giấc nên mới yên tĩnh như vậy?"
Giọng điệu của Thái hậu rất ôn hòa, ánh mắt nhìn Lăng Vu Đề cũng từ ái vô cùng.
Thực ra cũng chủ yếu là vì Lăng gia chỉ có con gái Lăng Vu Đề đây, Lăng gia đến đời này cũng coi như đứt đoạn.
Dù Lăng phụ có năng lực to lớn hơn nữa, tay nắm binh quyền thì cũng sẽ không làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, thế nên bất luận là Quân Kinh Vũ hay là Thái hậu, đều yên tâm về Lăng gia.
"Đúng vậy, tối hôm qua quá nóng cho nên không được ngon giấc."
Nghe Lăng Vu Đề thật sự ngủ không ngon, Thái hậu vội vã sai người đem quạt hương bồ tự động được tiến cống ra, đợi lát nữa cho Lăng Vu Đề đưa về điện Minh Tâm.
Dựa theo tính cách nguyên thân, Thái hậu tặng đồ, nàng ấy tuyệt đối sẽ không chối từ.
Vì lẽ đó Lăng Vu Đề kéo Thái hậu cánh tay, cười híp mắt cảm tạ ân.
Chú thích:
"Hoàn phì Yến gầy*, đúng là loại hình gì cũng có!
Làm Hoàng đế đúng là diễm phúc không cạn ~"
*Hoàn phì Yến gầy: Miêu tả vẻ đẹp của nhị đại mỹ nhân trong lịch sử nhưng đối nghịch nhau về hình thể. Triệu Phi Yến nổi tiếng thiên hạ bởi sắc đẹp và vóc dáng mong manh, nhẹ nhàng tựa chim yến. Vẻ đẹp hao gầy khiến nàng có thể uyển chuyển như bay lượn trong từng điệu múa nên được gọi là Phi Yến. trái ngược, Dương Ngọc Hoàn (Dương Quý phi) lại khiến hoa phải thẹn bởi vẻ đẹp đầy đặn, ngực nở đẫy đà, thân hình mập mạp. Đó là hai quan niệm về vẻ đẹp của người phụ nữ hoàn toàn khác nhau về hình thể vào từng triều đại khác nhau. (nhunggidepnhat.wordpress.com)