Chương 31: Yêu Thương Nhung Nhớ, Chủ Động Như Vậy
Tả Phán Tình nổi giận. Cơn giận này tới rất nhanh, hơn nữa còn rất dữ dội. Cô không chút nghĩ ngợi vụt đứng lên vọt đến trước mặt Cố Học Văn.
“Anh, anh thật quá đáng.”
Trong lòng anh ta chắc chắn là đang cười nhạo mình? Anh ta nhất định đang rất đắc ý? Vậy màUổng cho cô còn suy nghĩ cả nửa ngày trời xem có muốn xóa bỏ ân oán lúc trước, đã suy nghĩ nửa ngày trời,tên đàn ông này lại đem cô làm trò đùa.
“Anh là kẻ đồ vô liêm sỉ–”
Giận dữ, Tả Phán Tình có thể cảm giác được mặt mình đang nóng bừng, phổi như muốn nổ tung, cùng người ông này năm lần bảy lượt chạm trán khiến cho cô không thoải máikhó chịu đến cực điểm. Giơ tay lên, không chút nghĩ ngợi nhắm đúng trên người Cố Học Văn mà giáng xuống.
Cố Học Văn vươn tay, nhanh chóng bắt được tay cô, thừa dịp kéo lại, thâncơ thể Tả Phán Tình xoay tròn qua một vòng, đưa lưng về phía Cố Học Văn, nắm luôn tay kia của cô cũng bị nắm lấy, toàn bộ động tác rất lưu loát ,anh dùng sức một cái, Tả Phán Tình đã ngồi lên trên đùi anh. Hai tay chéo nhau cầm tay cô không cho cô nhúc nhích.
Vừa Nnghiêng thân người, môi anh tức thì lướt qua tai cô: “Em không cho tôi cơ hội nói.”
“Khốn kiếp, anh buông ra.” Tả Phán Tình giận điên lên, người đàn ông này chẳng những bắt nạt cô, còn xem cô là trò đùa, món nợ này, cô sẽ không bỏ qua.
“Buông em ra,để em cho tôi ăn tát à?”
Ngữ điệu Cố Học Văn mang theo vẻ châm biếm, khớp xương trên tay anh rõ ràng, mạnh mẽ hữu lực. Rất nhanh siết chặt lấy tay Tả Phán Tình không cho cô kịp giãy ra.
“Chẳng lẽ anh không đáng đánh sao?” Tả Phán Tình không còn tâm trạng để ý tới bốn vị trưởng bối đang há hốc mồm, chỉ ra sức vặn vẹo cơ thể trừng mắt với Cố Học Vãn: ” Tên lừa đảo chết tiệt này, anh gạt tôi.”
“Tôi gạt em cái gì?” Cố Học Văn nhướng mày: “Nói nghe thử xem.”
“Anh còn mặt mũi để nói à. Anh–” Tả Phán Tình oán giận xoay người sang chỗ khác, không nhớ rằng môi Cố Học Văn đang kề bên tai mình,cô quay đầu một cái, cánh môi hai người liền chạm vào nhau.
Bầu không khí bỗng dưng im lặng như dừng lạibặt, các vị trưởng bối lại một trận trợn mắt há hốc mồm. Tình huống trước mắt là gì vậy?
Tả Phán Tình nhìn khuôn mặt được phóng đại trước mắt, cảm giác được xúc cảm ấm áp trên môi, lần thứ hai, đây là lần thứ hai cô bị người đàn ông này hôn.
Không, đây không phải là hôn, chẳng qua là lỡ đụng môiphải mà thôi, nhưng mớôi chỉ đơn giản là bốn bờ môi chạm vào nhau vậy thôi, lại mà cô đã cảm thấy ghê tởm rồi dẫn đến vô số cảm giác chán ghét. Cô không chút nghĩ ngợi đẩy anh ra, đứng dậy nhưng lại quên mất bàn tay mình vẫn đang bị Cố Học Văn nắm chặt.
Lúc Ðđứng lên, trọng lực trên tay lại làm cô lần thứ hai ngồi xuống, thân thể chao đảo một cái, ngã vào lồng ngực của Cố Học Văn.
“Yêu thương nhung nhớ à?” Cố Học Văn cảm giác được đụng chạm mềm mại vừa rồi, khóe môi khẽ cong lên: “Chủ động như vậy sao?”
“Chủ động tmd anh.” Tả Phán Tình dùng sức giãy khỏi tay anh, khuỷu tay thúc vào người Cố Học Vãn thật mạnh.
( Tmd: câu chửi thề)
Cố Học Văn nhẹ buông tay, ngồi xuống bên cạnh cô, đòn tấn công của Tả Phán Tình lại thất bại thêm lần nữa.
Trong lòng vừa tức, vừa hận, vừa giận, đủ loại cảm xúc khiến cho Tả Phán Tình hoàn toàn quên mất trong phòng có sự hiện diện của bốn vị trưởng bối, quay sang nhào đến chỗ Cố Học Văn.
“Anh. Tên khốn này. Tôi phải dạy dỗ anh một trận. Cho anh biết thế nào là sự lợi hại của tôi.”
Cố Học Văn không nói gì, Tả Chính Cương không thể ngồi nhìn nữa liền xông ra.
“Phán Tình,con quậy đủ chưa?” Vươn tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình , Tả Chính Cương cảm thấy quá mất mặt. Vừa rồi còn cùng Cố Chí Cường nói rằng con gái mình từ nhỏ đã rất hiểu chuyện,tính cách dịu dàng.
Bây giờ thì hay rồi vừa đánh vừa chửi con nhà người ta, quả thậtđúng là mất hết thể diện của ông.
“Ba.” Tả Phán Tình rất tức giận, không có cách nào dùng lời lẽ để nói: “Ba buông con ra, con không muốn ở lại đây.”
Sa:(22h30 29/05) Hum nay bạn về muộn, định lăn lên giường ngủ luôn, chợt nhớ là chưa đăng truyện , lại lết lết bò dậy, giờ thì bạn khò đây. Chúc cả nhà ngủ ngon nhé ! Ngày mai đôi oan gia này lại típ tục đâm chém nhau.
Chương 32: Người Đàn Ông Này, Là Có Ý Gì?
“Tả Phán Tình, con ầm ĩ đã đủ chưa?” Tả Chính Cương lên tiếng trách mắng: “Con không nhìn xem con đang làm gì? Người lớn đều đang ở đây. Cho dù con cáu gắt với Học Văn, cũng phải biết kiềm chế chứ.”
“Ba. Con ghét anh ta, con muốn giết chết anh ta. Con–”
Thoát khỏi tay ba mình, Tả Phán Tình một lần nữa ra tay với Cố Học Văn.
“Tả Phán Tình. Con quậy đủ chưa? Cơ thể đột nhiên bị Tả Chính Cương bắt được, mặt mũi sau này còn biết để đâu nữa đây, ông trừng mắt nhìn cô. Cảm thấy rất xấu hổ chỉ hận không tìm thấy cái lỗ nào để chui xuống.
“Con thật sự rất kỳ cụcđúng là vô lý quá rồi đó.” Ông Vvung tay lên hướng đếngiáng thẳng vào mặt Tả Phán Tình, Cố Học Văn không chút do dự chắn trước mặt Tả Phán Tình, cái tát thật mạnh của Tả Chính Cương giáng đánh thẳng vào mặt của Cố Học Văn.
Trong phòng lại một trận im lặng. Tả Chính Cương xuất thân là quân nhân, sức lực cũng không nhỏ, khuôn mặt Cố Học Văn vì bị đánh mà có chút hồng hồng. Thân thể vẫn bất động như cũ, cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của Tả Phán Tình ở phía sau, vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc.
“Chú, là con không tốt, đã làm cho Phán Tình tức giận, chú muốn đánh thì cứ đánh con.”
Tả Chính Cương sửng sốt,nhìn bàn tay mình còn đang gidơ lên , nhất thời thu cũng không được, thả cũng không xong. Bàn tay hạ xuống, xoay người nhìn Cố Chí Cường nãy giờ vẫn chưa mở miệng liếc một cái.
“Quân trưởng, anh xem, con người của tôi, ôi , thật sự là–”
Tả Phán Tình không có tâm tình xem phản ứng của ba mình. Cô nhìn bóng dáng cao lớn của Cố Học Vãn che trước mặt, trong lòng dấy lên một cảm xúc kỳ lạ. Người đàn ông này, là có ý gì vậy?
Cố Học Văn nhìn biểu cảm khác nhau của các trưởng bối, khẽ cúi đầu: “Là lỗi của con. Không nói cho Phán Tình biết người cô ấy xem mắt là con. Cho nên cô ấy không vui.”
Cái, cái gì. Tả Phán Tình vừa muốn phản bác lại, Trần Tĩnh Như đã đứng lên nắm lấy tay cô.
“Phán Tình à, Học Văn gạt con, con không vui chúng ta đều có thể hiểu được. Sẽ không trách con đâu,về sau nếu Học Văn còn bắt nạt con, con liền lcứ nói với dì. Dì sẽ giúp con dạy dỗ nó.”
“Dì. Không phải như vậy đâu.” Tả Phán Tình lần đầu cảm thấy sự việc trọng đại: “Con và anh ấy không phải loại quan hệ như mọi người nghĩ.”
“Loại quan hệ thế nào?”
“Chính là loại yêu đương nam nữ.” Tả Phán Tình cảm thấy mình nhất định phải giải thích rõ: “Con và anh ta căn bản không quen biết. Con–”
“Không quen sao con lại nói nó là bạn trai của con? Con còn gọi nó là Cố Học Văn?”
“Ðó là bởi vì–” Cô thực sự rất hận anh ta, để đáp lễtrả đũa hắn anh ta lúc trước bắt giam cô, nên thật sự đem tên hắn anh ta ghi sâu trong lòng,một ngày ân cần hỏi thăm n lần.
“Được rồi được rồi.” Ôn Tuyết Phượng rốt cuộc mở miệng: “Phán Tình à, không phải mẹ la con. Nếu con không giấu giếm chúng ta rằng con đã có bạn trai, chúng ta làm sao có thể sắp xếp xem mắt cho con được? Con còn trút giận lên người Học Văn, thật sự là rất không nên.”
“Con không có.” Tả Chính Cương cũng lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con cũng không còn nhỏ nữa, có thể hiểu chuyện một chút không?”
“Ba. Anh ta thật sự không phải là bạn trai của con.” Trong lòng Tả Phán Tình như có ngàn con ngựa đang rống giận: “Con không có bạn trai.”
“Vậy vì sao con nói nó là bạn trai của con?”
“Đó là bởi vì vừa nãy anh ta đâm vào con, con liền bắt anh ta đến diễn kịch.”
Tả Phán Tình cũng không thèm nghĩ đến việc sau khi mình nói sự thật sẽ có hậu quả như thế nào. Nói liền một hơi: “Con không muốn đi xem mắt,con không muốn cùng một người đàn ông thô kệch gặp mặt. Cho nên con kéo anh ta đến đây ứng phó, không nghĩ đếnngờ anh ta lại chính là đối tượng phải xem mắt. Cho nên con mới tức giận. Con cùng với anh ta thật sự không có quan hệ gì.”