• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41: Ai Bảo Anh Nôn Nóng Như Vậy?

Tả Chính Cương thấy sắc mặt Cố Chí Cường không tốt lắm, sợ ông ấy nghĩ nhiều: “Việc kết hôn cứ quyết định như vậy đi, không biết khi nào thì chúng tôi có thể đến thăm Cố tham mưu?”

“Tôi đã cùng ông nội nó bàn bạc qua, chủ nhật này nhé. Hôm đó Học Văn không đi làm.” Liếc nhìn Cố Học Văn: “Mấy ngày này con chuẩn bị một chút đi, thứ bảy chúng ta về Bắc Đô.”

“Vậy cũng tốt. Tôi vẫn luôn rất khâm phục Cố tham mưu.”

“…”

Cố Học Văn không để tâm tới ba và chú đang hết câu khách sáo này đến câu khách sáo khác, về Bắc Đô? Anh không có hứng thú, có điều–

Tầm mắt chuyển đến phòng của Tả Phán Tình, cửa mở, cô nàng kia đã chịu đi ra rồi ư?

Ánh mắt bình tĩnh nhìn Tả Phán Tình, ánh mắt Cố Học Văn có vài phần kinh ngạc. Mặt quỷ trên mặt của Tả Phán Tình vừa rồi đã không còn.

Khuôn mặt cô đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.

Mái tóc dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa ra phía sau, làm lộ ra ngũ quan xinh xắn cùng chiếc cổ duyên dáng. Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, thoạt nhìn rất trẻ trung xinh đẹp.

Ánh mắt của cô hiện lên một chút dường như là — vui vẻ?

Tả Phán Tình thấy Cố Học Văn đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng hừ lạnh một tiếng: háo sắc.

Cô bước nhanh đến ngồi kế bên Cố Học Văn.

“Học Văn–” cố ý kéo dài âm cuối, mang theo chút dịu dàng nũng nịu, thêm một chút ngượng ngùng.

Cô kéo tay Cố Học Văn, nhìn thấy trên áo sơ mi của anh vẫn còn lưu lại vết máu, áp chế cảm giác buồn nôn trong bụng, ánh mắt cô có vài phần tự trách.

“Xin lỗi anh. Em không cố ý.”

Một câu nói, thành công khiến cho hàng lông mày Cố Học Văn khẽ nhíu lại, ánh mắt chăm chú nhìn lên mặt Tả Phán Tình, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.

Bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh chậm rãi vỗ vỗ lên mặt anh một cái. Đương nhiên, cô đã rất khống chế lực đạo của mình: “Ai bảo lúc nãy anh nôn nóng như vậy, muốn ăn đậu hủ của em? Nếu không, em cũng sẽ không làm anh bị thương.”

Mồ hôi–

Sắc mặt Cố Chí Cường và Trần Tĩnh Như thay đổi, nhìn Tả Chính Cương, vẻ mặt mang vài phần xấu hổ.

Tả Chính Cương cùng Ôn Tuyết Phượng hơi ngây ra, bà là phụ nữ, khả năng quan sát cũng nhạy bén hơn. Vừa rồi hình như bà còn thấy Tả Phán Tình trang điểm rất đậm, vậy mà bây giờ đều đã tẩy đi–

Vừa rồi trong phòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Phán Tình, con–”

“Phán Tình. Không được nói lung tung.”

“…”

Tả Phán Tình mặc kệ sắc mặt quái dị của ba mẹ, nhìn Cố Học Văn: “Em nghĩ rồi. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ kết hôn. Sau này, nhất định em sẽ không dùng kéo đâm anh nữa. Bây giờ, anh tha thứ cho em đi, đừng trách em có được hay không?”

Tay cô, khẽ ấn miệng vết thương của Cố Học Văn, trên mặt là nụ cười gian xảo thản nhiên.

Khóe môi Cố Học Văn cong lên cười như không cười, nhìn động tác của Tả Phán Tình, ánh mắt hơi nhíu lại: “Anh không trách em.”

“Thật không?” Tả Phán Tình lộ ra bộ dáng cực kì vui vẻ, nắm lấy tay Cố Học Văn bất giác hơi dùng sức: “Học Văn, anh thật tốt.”

Cơn đau trên miệng vết thương bắt đầu lan tỏa, Cố Học Văn cảm giác máu đang rỉ ra thấm ướt, ánh mắt tối sầm lại, vươn tay ra nắm lấy cô.


Chương 42: Tôi Cấu, Tôi Cấu, Tôi Cấu Cấu Cấu…

Không đợi Tả Phán Tình thu tay lại, Cố Học Văn đã nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn một cái.

Mắt sáng khẽ nhấc, sâu sắc đánh vào nội tâm cô: “Phải vậy mà.”

Cám giác ấm áp trên mu bàn tay, khiến cho nét mặt Tả Phán Tình cứng lại. Mở trừng hai mắt, tay kia đưa qua muốn gỡ tay Cố Học Văn ra.

“Đáng ghét, ba mẹ đang ở đây, anh đừng như vậy mà–”

Cúi đầu thẹn thùng, móng tay không dấu vết cắm vào mu bàn tay Cố Học Văn: “Người ta xấu hổ lắm.”

Dê xồm chết tiệt. Tôi cấu, tôi cấu, tôi cấu cấu cấu.

“Khụ khụ.” Cố Chí Cường lại không nén được giận: “Học Văn, chú ý một chút.”

Trần Tĩnh Như trong bụng vui mừng rốt cuộc cũng có người làm cho con trai bà trở lại như bình thường rồi.

“Tuyết Phượng, chị cũng đừng để ý, thẳng Học Văn này bình thường cũng không như vậy đâu, đây đều do nó thích Phán Tình nhà anh chị quá đó thôi.”

“Không sao không sao.” Ôn Tuyết Phượng hòa giải: “Thanh niên không phải đều vậy sao? Tôi thấy thời gian không còn sớm nữa. Chúng ta đi ăn cơm thôi. Chính Cương đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi.”

“Vâng”. Trần Tĩnh Như đứng lên, nhìn tay Cố Học Văn cùng Tả Phán Tình đang nắm lấy nhau: “Học Văn, con đi xe của con chở Phán Tình nhé, người lớn chúng ta trên đường còn muốn tán gẫu một chút.”

“Dạ.” Cố Học Văn nghe lời, kéo tay Tả Phán Tình đứng lên, nhìn trên mu bàn tay có vài vết ấn của móng tay, đôi mắt âm trầm khó đoán: “Vợ chưa cưới yêu quý, chúng ta đi thôi.”

Không biết xấu hổ, ai là vợ chưa cưới của anh?

Mắt hiện lên một tia khinh thường, nhưng khóe môi Tả Phán Tình lại nhếch lên nét cười rất ngọt ngào.

“Dạ.”

Bộ dáng ân ái của hai người làm các vị trưởng bối vui vẻ, trong lòng có chung nhận định rằng hôn sự này thật tốt đẹp.

……….

Thành phố C, khách sạn Lệ Tinh.

Trong gian phòng, sau khi các vị trưởng bối đều ngồi xuống, Tả Phán Tình chủ động ngồi bên cạnh Cố Học Văn, vẻ mặt dịu dàng.

“Học Văn, anh ăn cái này đi.” Đem một miếng cá gắp vào chén Cố Học Văn: “Vừa rồi phục vụ nói cá mới bắt hôm nay, còn rất tươi đó.”

“Cám ơn.”

Cố Học Văn nhìn cô, vẻ mặt không có biểu tình gì.

“Cái này cũng vậy nè.” Tả Phán Tình lại gắp cho anh một con tôm: “Nghe nói là vận chuyển bằng đường hàng không đến, anh ăn thử đi.”

“Nhìn xem. Người ta vẫn nói con gái rất giỏi ngoại giao. Quả nhiên là như vậy.” Tả Chính Cương phía bên kia bàn tròn rất vui vẻ vì con gái cuối cùng không còn cáu kỉnh nữa, ông cứ nghĩ đây là do sau khi cô “không cẩn thận” làm Cố Học Văn bị thương nên có tâm ý bồi bổ: “Con gái lớn như vậy, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng gắp đồ ăn cho tôi.”

“Ba.” Tả Phán Tình không thuận theo dẫm chân, lộ ra vẻ thẹn thùng. Dáng vẻ đó lại làm cho các trưởng bối một trận cười khẽ.

“Học Văn à.” Trần Tĩnh Như càng lúc càng vừa lòng: “Con không nên để cho một mình Phán Tình chăm sóc con, con là đàn ông, cũng phải biết chăm sóc Phán Tình có biết không?”

“Không sao ạ.” Tả Phán Tình trách móc cướp lời Cố Học Văn: “Anh ấy vẫn như vậy, con quen rồi.”

“Vậy là con không đúng rồi.” Trần Tĩnh Như bên cạnh lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Học Văn, con không biết chăm sóc người khác như vậy, chẳng trách Phán Tình cáu gắt với con.

“Dạ.” Cố Học Văn cũng không phản bác, tay ở dưới bàn ăn đã đặt lên đùi Tả Phán Tình khẽ vuốt ve.

“Ôi–” Tả Phán Tình thu giọng thật nhỏ, ánh mắt trừng Cố Học Văn, ánh mắt thâm thúy của anh nhiễm vài phần bỡn cợt: “Sau này, anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”

Sa: Hum nay 3 chương liền nhé, hi vọng các nàng đã bớt thòm thèm. Chương sau hai anh chị tiếp tục dương cung bạt kiếm, cam đoan với các nàng sẽ rất phấn khích, các nàng cùng đón đọc nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK