Chương 37: Không Được Kêu
Thất tiên nữ: Thì cứ làm cho tên đàn ông thúi kia ghét cậu đi, như vậy là kết thúc rồi không phải sao?
Nhìn thấy cái icon mang vẻ mặt khinh bỉ, Tả Phán Tình cố kìm nén cơn xúc động muốn gào thét. Hừ, đúng là cái đồ đứng nói chuyện thì không thấy đau lưng[1]. Theo cô nghĩ, Cố Học Văn căn bản là cố ý, chính vì anh ta ghét cô nên mới muốn kết hôn với cô.
Phi, thật không biết xấu hổ, chẳng lẽ anh ta muốn kết hôn, là cô phải kết hôn sao.
…….
Cố Học Văn ngước lên nhìn khu nhà trọ cũ kĩ, hành lang nhỏ hẹp, còn có vài vết loang lổ cùng với một cái vách nứt nẻ. Tả Phán Tình sống ở đây sao????
Nhíu mày, không nói một câu, anh bước theo ba mẹ lên lầu, đi đến nhà của Tả Chính Cương. Chỉ là một ngôi nhà có 3 phòng, phòng cũng không lớn lắm nhưng rất sạch sẽ, có thể nhìn ra được nữ chủ nhân của ngôi nhà này rất yêu quý nó.
“Thật có lỗi, nhà tôi hơi nhỏ mong mọi người thông cảm, ngồi tạm vậy.” Ôn Tuyết Phượng nhiệt tình nói, đối với Cố Học Văn và chuyện hôn nhân với nhà họ Cố này bà cũng thật vừa lòng. Hai nhà kết thân, với nhà bà mà nói chính là được trèo cao.
“Không sao, không sao.” Trần Tĩnh Như ngồi xuống ghế, ánh mắt quét một vòng quanh phòng khách, bà không thấy Tả Phán Tình, liền hỏi: “Phán Tình đâu?”
“Con bé, con bé còn đang trang điểm trên lầu.” Ôn Tuyết Phượng cảm thấy xấu hổ, vừa rồi giục Tả Phán Tình đi ra, không biết làm gì mà nửa ngày rồi mà chẳng thấy nó nhúc nhích?
“Con bé nhà tôi đôi khi rất tùy hừng, để cho ông bà sui gia chê cười rồi.” Tả Chính Cương tiếp tục: “Nha đầu kia là do tôi chiều quá nên sinh hư, tôi sẽ về dạy bảo lại cháu.”
“Không sao, không sao.” Trần Tĩnh Như không để ý đến việc này: “Con gái mà, phải dành nhiều thời gian cho trang điểm.”
“Được rồi, để tôi lên gọi nó xuống.” Ôn Tuyết Phượng đang định đứng lên, Cố Học Văn đã đứng lên trước: “Dì à, để con lên gọi cô ấy cho.”
“Hả?” Ôn Tuyết Phượng sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại ngay: “Được, được, con đi kêu đi, vợ chồng son nên vun đắp tình cảm”
Cố Học Văn nghe dì nói xong, trên mặt có chút xấu hổ, dáng vẻ cũng có chút bất an mất tự nhiên.
Nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Cố Học Văn, mấy vị trưởng bối hiểu ý cười, thế nên tha cho Cố Học Văn, anh xoay người đi đến phòng của Tả Phán Tình, trong mắt vẫn có chút lo lắng, đôi mắt hắn đăm chiêu, dường như đang có kế hoạch gì đó. (minhmap: nói theo ngôn ngữ chợ búa: mặt a gian!!!).
Nhẹ tay xoay nắm cửa, phát hiện cửa không khóa. Cố Học Văn thoải mái mở cửa bước vào.
Tả Phán Tình đang ngồi trước gương “trang điểm”. Đầu tiên cô đánh phấn cho mặt mình trở nên trắng bệch, giống như nhân vật Sadako[2], sau đó đánh mắt màu hồng, hai mắt hồng còn chưa đủ, cô đánh thêm lên hai gò má bằng phần màu đỏ, cô thả tóc, mái tóc dài đến trên vai, nhìn trong gương thấy mình có vài phần giống Sadako, Tả Phán Tình nở nụ cười. “Cố Học Văn, tôi không tin anh dám lấy Sadako về làm vợ.” Tả Phán Tình lảm nhảm một mình.
Sau khi “trang điểm xong”, Tả Phán Tình đi thay một chiếc vày dài màu trắng, Ngay lúc Tả Phán Tình thay đồ thì cửa bật mở, Tả Phán Tình ngây người, hai tay phản xạ cầm lấy váy che trước người mình.
Trên người cô chỉ còn nội y, hai tay run run cầm váy che lấy thân thể, Cố Học Văn không ngờ cô đang thay quần áo, vừa bước vào liền thấy cảnh này, trong lòng có chút sửng sốt, liền đứng bất động ở cửa.
Tả Phán Tình vừa rồi lấy váy che thân thể hoàn toàn là do bản năng, mặt cô dại ra một lúc, sau đó cô nhìn thấy Cố Học Văn nhìn chằm chằm mình, ý thức của cô mới dần dần trở lại, Tả Phán Tình há miệng
Ý thức được cô chuẩn bị làm gì, Cố Học Văn phản ứng rất nhanh, đóng cửa phòng, bước hai bước tới trước mặt cô, lấy tay che miệng cô lại nói “Không được kêu”.
[1] Nguyên văn là 站着说话不腰疼, đứng nói chuyện thì không thấy đau lưng, vốn là chỉ việc một người chưa từng chịu khổ thì không biết thế nào là khổ cực, nghĩa rộng ra là những kẻ chỉ biết chỉ tay năm ngón, hoặc những người đã được hưởng sung sướng lại còn lên mặt khoe mẽ.
[2] Nhân vật trong phim Ringu (phiên bản gốc tiếng Nhật của phim The Ring – thuộc thể loại phim kinh dị)
Chương 38: Không Cố Ý Cũng Phải Chết
“Không được kêu”
“Ư ư ư.” Lưu manh, dê xồm. Anh buông tay ra.
Tả Phán Tình liều mạng giãy dụa. Váy trên tay cô rơi xuống đất cô cũng không thèm quan tâm, chỉ còn nội y trên người cô tay đấm chân đá muốn Cố Học Văn buông cô ra, nhưng thân thể anh ta cứng như thép, tay cô đã đau muốn chết mà anh ta vẫn bất động
như cũ.
“Ư ư ư.” Anh buông ra, Tả Phán Tình không làm gì được anh ta, chỉ có thể liều mạng dùng ánh mắt trừng trừng nhìn anh ta: “Ư ư ưm”
Anh buông ra, tôi bảo anh buông ra, có nghe không hả???
“Tôi có thể buông cô ra, nhưng cô phải hứa là không được kêu.” Cố Học Văn thừa nhận tình huống này là ngoài ý muốn, anh cũng đâu có muốn vào nhìn cô thay quần áo.
Anh buông ra. Nếu ánh mắt Tả Phán Tình có thể giết người thì chắc chắn lúc này trên người Cố Học Văn đã bị xuyên qua mấy cái lỗ rồi.
“Cô không kêu, tôi sẽ thả tay ra.”
Cố Học Văn che miệng cô, vì không để cho cô tấn công mình nên anh đơn giản ôm chặt cô, tư thế như vậy làm cho anh có cảm giác cơ thể đang ở trong lòng mình thật mềm mại.
Cảm giác này khác với những loại tiếp xúc thân mật khác, làm cho tim anh đập nhanh mất mấy nhịp.
“Ư ư ư.” Khốn nạn, đồ khốn nạn, anh đi chết đi. Tả Phán Tình thật sự nổi điên rồi.
Mắt cô bắt đầu đỏ lên, trên mặt vừa mới đánh phấn, giờ này lại thêm tức giận nên khuôn mặt cô càng đỏ bừng, cô trừng mắt với anh, hận không thể đập nát cái vẻ mặt kia của anh, bộ dạng cô lúc này thoạt nhìn có vài phần dữ tợn.
Cố Học Văn mím môi lại, mang theo một tia cười: “Cô đồng ý không kêu lên. Tôi lập tức buông cô ra.”
Tả Phán Tình trừng mắt, ở trong lòng thề, chỉ cần cô thoát khỏi móng vuốt của tên dê xồm này, cô nhất định phải làm cho anh ta “đẹp mặt”.
“Không đồng ý sao?”
Cố Học Văn nhìn thấy bộ dạng bướng bỉnh kia của cô, khuôn mặt đã hóa trang giống mặt quỷ của cô càng làm cho anh không nhìn rõ được vẻ mặt thực của cô, nhưng còn đôi mắt.
Trong ánh mắt cô đã có thêm vài phần tức giận, đủ để anh biết rằng, Tả Phán Tình cô gái đang ở trong lòng anh kia giờ phút này chẳng khác gì một quả bom, chỉ cần kích thích một chút là sẽ có bùng nổ ngay.
“Cô không đồng ý, được thôi, tôi đây cũng chỉ có thể tiếp tục che miệng cô lại, sau đó từ từ đợi bố mẹ cô bước lên, rồi nhìn thấy chúng ta như thế này.”
“Ư ư ư.” Đê tiên, vô sỉ, hạ lưu. Tả Phán Tình không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng mấy tiếng “ư ư” để kháng nghị. Cố Học Văn vẫn bất động như núi.
Anh không buông tay. Tả Phán Tình lại không thể giảy ra được. Ánh mắt cô quét quanh phòng, nhìn thấy đám đồ vật này nọ bèn nảy ra một ý, cô gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cặp mắt kia nhìn anh với vẻ cầu xin làm cho Cố Học Văn nhẹ nhàng thở ra, buông lỏng cánh tay đang che miệng cô, thân thể Tả Phán Tình được tự do, cô liền chạy đến đầu
giường cầm cái kéo, đâm về phía Cố Học Văn. (minhmap: ấy chết, chị cầm kéo đâm anh rồi nửa đời sau của chị biết trong cậy vào ai đây, hic hic hic).
“Đồ dê xồm, anh chết đi.”
Cố Học Văn buông Tả Phán Tinh ra, sau đó muốn đi ra ngoài, liền nghe thấy đằng sau truyền đến mấy tiếng động, không kịp nghĩ ngợi, anh nhảy sang bên cạnh tránh né đòn công kích của Tả Phán Tình.
“Đồ khốn kiếp, tôi muốn giết anh.” Tả Phán Tình thấy anh né được, lửa giận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt, lại hướng về phía anh đâm tiếp.
Phòng Tả Phán Tình cũng không lớn, lại đặt thêm giường với bàn học, nên chỗ trống cũng không nhiều lắm, Cố Học Văn vì tránh Tả Phán Tình nên nhanh chóng nhảy vọt đến chỗ chiếc giường.
“Cô bình tĩnh một chút. Tôi không cố ý mà.”
“Không cố ý cũng phải chết.”