Chương 51: Mới Cầm Tay Đã Là Dê Xồm, Vậy Chuyện Đó Thì Tính Là Gì Hả
Sa: A Vũ nhà mình đang ngập đầu trong công việc nhưng vẫn cố tranh thủ beta được một chương, mềnh định om đến khi nhiều nhiều rùi đăng một thể nhưng biết là các nàng đang mong chương mới nên post lun. Mấy hum nữa chúng mình thu xếp được thời gian sẽ bồi thường thiệt hài nhóe.
“Chẳng qua là tôi đã cho thuốc vào nước của em, hôm nay em đừng hòng chạy trốn.”
“Cố Học Văn, anh thật đê tiện…..” Tả Phán Tình giơ tay lên quơ về phía mặt anh.
“’Bốp”, một cái bạt tai giáng xuống, vẻ mặt Cố Học Văn lập tức trở nên lạnh lùng.
“Đây là em tự chuốc lấy, tôi nghĩ nên đối với em khách khí một chút, nhưng xem ra em không cần rồi”
Cái gì?
Anh nhân lúc cô ngây người liền cúi xuống, không chút khách khí hôn lên cổ cô, bàn tay to bắt đầu không yên phận dao động trên người cô.
“Ô ô….”
“Cố Học Văn, tên lưu manh này, anh đúng là đê tiện vô sỉ.” Giãy giụa không được, cô chỉ có thể thừa lúc anh buông cô ra mà cố gắng kêu gào.
“Cố Học Văn, anh cút ngay cho tôi, tôi không muốn lấy anh, thà tôi lấy một con heo còn sướng hơn là lấy anh.”
“AAAA” lúc anh động thân tiến vào người cô, Tả Phán Tình rốt cục nhịn không được hét chói tay. Đôi mắt cô mở to, phát hiện trước mắt mình làm gì có Cố Học Văn nào, aiz, giờ mới phát hiện ra là mình nằm mơ.
Sao cô lại nằm mơ thấy mình gả cho Cố Học Văn, lại còn bị anh ta cường bạo (>”<)? Nhưng mà giấc mơ này cũng quá chân thật đi?
Cơ thể Tả Phán Tình như nhũn ra, lau lau mồ hôi trên trán, cảm giác như lưng mình cũng đang vã mồ hôi lạnh, cô nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng vì giấc mơ đó mà lo lắng, cô không thể cứ như vậy mà gã cho tên khốn nào đó được.
Nghĩ đến cách Trịnh Thất Muội bày ra căn bản không phải là cách, Tả Phán Tình lại thấy đau đầu.
“Cốc cốc”, cửa bị gõ hai tiếng, bên ngoài vang lên tiếng nói của Cố Học Văn.
“Ăn cơm.”
“….” Tả Phán Tình nói không ra lời, ánh mắt nhìn ra ngoài của sổ, trong vườn đã bị bao phủ bởi màu đỏ của hoàng hôn.
“Tả Phán Tình?” không nghe thấy tiếng trả lời, Cố Học Văn lại gọi, giọng nói trầm thấp của anh ta, qua lỗ tai của Tả Phán Tình nghe như là tiếng “thần chết” đang gọi, quả thật là ác mộng mà.
Cô rất nhanh xuống giường, sau đó mở cửa, trừng mắt với Cố Học Văn: “Nghe rồi, gọi cái gì mà gọi.”
Ngữ khí của cô như đang nói chuyện với “kẻ dưới”, Cố Học Văn trong lòng cô chính là một tên vô sỉ, hèn hạ, ép hôn cô, hạ thuốc cô, thậm chí còn cường bạo cô. (minhmap: chị xạo quá, chị bảo chị mơ mà)
Hừ lạnh một tiếng, cô lướt qua anh, đi ra ngoài, đột nhiên cánh tay bị Cố Học Văn bắt lấy.
Động tác đơn giản thế nhưng lại khiến cho Tả Phán Tình phản ứng mạnh mẽ, cô liều mạng muốn anh buông tay ra: “Anh làm gì? Anh buông ra, đồ dê xồm.”
“Cố Học Văn nhíu mày, cả người vẫn bất động: “Cô biết nhà ăn ở chỗ nào sao?”
Tả Phán Tình quay người, anh ta đang nói vớ vẩn gì vậy?
“Đi thôi.” Cố Học Văn không buông tay, kéo cô đi qua hướng sân bên kia
“Dê xồm. Buông ra”
Cố Học Văn đột nhiên dừng bước, Tả Phán Tình “thắng” không kịp, cả người đập vào lưng Cố Học Văn, mũi cô truyền lên cảm giác đau đớn
“Anh làm gì vậy?” Xoa xoa cái mũi tội nghiệp của mình, Tả Phán Tình băn khoăn không biết mũi mình có bị gãy không, lưng anh ta làm từ cái gì vậy? Sao lại cứng thế cơ chứ?
“Mới cầm tay đã là dê xồm? Vậy chuyên đó thì tính là gì hả?” Cố Học Văn nhìn bàn tay hai người còn quấn lấy nhau, sắc mặt xám lại, giọng nói không có một tia phập phồng, chỉ là lời nói kia vừa nói ra lại thành công làm cho Tả Phán Tình mở to hai mắt nhìn.
“Anh…”
Cái, cái gì? Không đợi Tả Phán Tình kịp phản ứng, anh ta xoay người, đi thằng, cũng chẳng thèm chờ cô nữa.
“Này.” Tả Phán Tình thấy anh bước đi không thèm quay lại, oán hận chạy theo sau: “Anh đi từ từ thôi, chờ tôi với.”
Cố Học Văn nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi của cô nhưng bước đi cũng không vì thế mà chậm lại: “Không phải cô nói tôi là dê xồm sao? Đi theo tôi làm gì?”
“Này.” Tả Phán Tình trong lòng thầm khinh bỉ, đồ đàn ông thối chết tiệt, thật sự là một chút phong độ cũng không có. Bước chân bỗng dừng lại tại chỗ, nhất quyết không chịu đi theo Cố Học Văn nữa.
Đàn ông thúi, đi chết đi. Ai muốn đi theo anh chứ?
Chương 52: Vô Giáo Dục
Tả Phán Tình chần chừ, tên khốn kiếp nào đó thật sự là không chờ cô
Cô bước lững thững trong sân, sau khi vòng vo qua hai hành lang, đầu óc cô liền quay cuồng, chỗ nào cũng giống nhau, đều có những song gỗ, sau khi đi qua đi lại, cô liền đứng im ở chỗ đó.
Tên Cố Học Văn chết tiệt kia, thật là không có tí galant nào, chờ cô một chút thì chết ai sao??
Mới định theo đường cũ mò về thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng nói chuyện từ căn phòng gần mình nhất.
“Mệnh lệnh trong này là như thế nào? Sao anh lại không nói cho tôi biết” Một giọng nữ mang theo vẻ tức giận, giọng nói nghe thật quen tai.
“Không phải bây giờ cô đã biết rồi sao?” Giọng nói âm trầm, bình tĩnh, không mang theo cảm xúc vang lên: “Đi thôi, ăn cơm.”
“Tôi không ăn.” Giọng nữ càng gay gắt: “Tôi bị anh chọc tức đến no luôn rồi. Rõ ràng anh biết là tôi không thể rời Bắc Đô. Anh làm như vậy là có ý gì?”
“Không có ý gì cả, cô thích thì đi theo tôi tới thành phố C, nếu cô không muốn thì ở lại Bắc Đô, tôi không ép”.
“Không ép? Ý của anh là, hai chúng ta ở riêng sao? Ý của anh chính là như vậy sao? Anh muốn tránh mặt tôi sao?”
“Cô thích nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi nói, cô có thể theo tôi rời khỏi Bắc Đô.”
Im lặng một hồi, giọng nữ sắc sảo lại vang lên.
“Cố Học Võ, anh không phải người. Tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng làm như vậy thì tôi sẽ đồng ý ly hôn. Tôi sẽ không ly hôn đâu, anh đừng tốn công nữa.”
Cố Học Võ! A! cái tên này, Tả phán Tình ngạc nhiên che miệng lại. Đột nhiên cô phát hiện ra mình đã nghe được chuyện không nên nghe rồi!
Lặng lẽ bước ra phía sau, chuẩn bị chạy đi thì cửa đột nhiên bật mở. Một người phụ nữ bước ra, liếc Tả Phán Tình một cái liền sững người, ‘đây không phải là người lúc cô vừa tới đã mắng cô là “Nhà quê” sao?’
Người phụ nữ xinh đẹp bước ra, trên khuôn mặt sắc sảo ấy tràn đầy vẻ tức giận, nhìn thấy Tả Phán Tình đứng đó, lại càng tức giận liếc cô một cái.
“Đúng là vô giáo dục, dám nghe lén người khác nói chuyện, không biết bố mẹ cô dạy dỗ cô như thế nào?”
“Tôi không có.” Không đợi tả Phán Tình giải thích, người phụ nữ đó đã đi lên, đưa tay đẩy Tả Phán Tình: “Cô còn dám nói không có? Thế cô đứng ở đây làm gì? Rõ ràng là nghe lén.”
Tả Phán Tình mất đà, loạng choạng bước về phía sau hai bước, thân thể ngã vào một lồng ngực ấm áp, đôi tay vững chãi đỡ lấy cô, giúp cô tránh khỏi một màn đo đất. Quay đầu, là Cố Học Văn
“Em làm gì ở đây?” Ngữ khí của Cố Học Văn có vài phần lạnh lẽo, bàn tay to nhanh chóng giữ lấy thắt lưng cô.
“Tôi, tôi bị lạc đường.” Tả Phán Tình nhìn thấy anh ta nhẹ nhàng thở hắt ra, chỉ dám ngước lên nhìn anh chứ không dám nhìn người phụ nữ phía sau mình.
“Hừ, nhà quê đúng là nhà quê. Một chút lễ phép cũng không có.” Kiều Tâm Uyển trừng mắt với cô, giọng nói không có một chút nể nang nào: “Không có việc gì làm, chạy đến góc tường nghe lén, thật không biết xấu hổ.”
“Tôi, tôi không có.” Tả Phán Tình ngẩng đầu, nhìn Cố Học Văn, không biết vì sao cô không muốn anh nghĩ mình là loại người không biết xấu hổ đó. “Tôi chỉ vừa khéo đi qua thôi.”
“Đi thôi, đi ăn cơm” Cố Học Văn không muốn đôi co, kéo tay Tả Phán Tình nhanh chóng rời đi. Kiều Tâm Uyển tức giận nhìn bọn họ.
“Sao? Muốn chạy à? Cô vẫn chưa xin lỗi tôi đâu đấy.”
Tả Phán Tình cắn môi. Người phụ nữ kia thật là đanh đá, rõ ràng là cô ta đẩy mình mà? Tôi còn chưa tính sổ với cô đâu đấy!
Trong lòng có chút không thoải mái, theo bản năng thân thể cô trong lòng Cố Học Văn có chút rụt lại. Vẻ mặt của anh không thay đổi, chỉ là trên miệng anh hình như còn vương lại một nụ cười, có vẻ như anh không muốn chuyện này kết thúc quá nhanh.