Chương 47: Áo Tình Nhân
Quay đầu, Cố Học Văn từ cửa thùy hoa tiến vào.
Khác với phong cách áo trắng và quần đen đơn giản lúc trước, hôm nay anh mặc áo T-shirt cổ lật màu xanh da trời, phối với quần trắng nhàn nhã. Cả người thoạt nhìn sạch sẽ gọn gàng lại mang theo vài phần thanh thản.
Đôi chân thon dài của anh đi đến bên này, rất có hương vị của một người mẫu đi trên sàn catwalk, đến Tả Phán Tình cũng phải ngây người trong chốc lát.
“Sao không vào?”
Đứng trước mặt cô, Cố Học Văn cũng đang quan sát Tả Phán Tình. Hôm nay cô mặc một chiếc váy lụa dài màu trắng xanh đơn giản làm tôn lên nét thanh lệ tuyệt trần, cùng đồ trang sức trang nhã, ngũ quan rõ ràng, đôi mắt to lúc này đang nhìn anh–
“…” Tả Phán Tình cúi đầu, cảm thấy mặt hơi nóng, vừa rồi cô thật sự bị động kinh mà, sao lại nhìn tên này đến ngây người thế chứ. Trời mới biết tên đó mặc dù bên ngoài vừa đẹp trai vừa tao nhã, bên trong chỉ là đồ cặn bã, cặn bã trong cặn bã.
Lại nhìn sang bên cạnh, phát hiện không còn thấy cô gái vừa rồi nữa.
“Nhìn gì vậy? Cố Học Văn nhíu mày: “Đi thôi.”
Vượt lên đi trước cô, Tả Phán Tình trừng mắt nhìn bóng lưng Cố Học Văn, không rõ vì sao anh ta có thể bày ra dáng vẻ không có việc gì đó. Cô cũng không quên, mới mấy ngày trước, ở công ty bách hóa anh ta đã làm cho cô lúng túng như thế nào.
Bước chân dừng phắt lại, cô đột nhiên không muốn đi vào.
Nếu như không lấy anh ta, đương nhiên cũng không cần thiết phải gặp người lớn nhà anh ta. Bước chân còn chưa kịp lui về phía sau, lòng bàn tay đã đột nhiên bị nắm chặt. Cái tên kia lại vươn tay kéo cô bước vào trong.
Vừa giật tay ra, anh ta lại nắm chặt lấy.
Trừng mắt liếc anh ta một cái, anh ta lại không thấy. Bực bội, lại giật tay ra, anh lại bắt lại.
Lôi lôi kéo kéo một lúc, hai người cũng đến cổng đại sảnh.
“Tôi nói rồi mà, Phán Tình sao lại không thấy vào, thì ra là chờ Học Văn đón.” Ôn Tuyết Phượng khuôn mặt tươi cười như người trong nhà, làm Tả Phán Tình xấu hổ.
Trần Tĩnh Như cũng cười: “Tình cảm của đôi vợ chồng son này tốt lắm nha. Nhìn xem, bọn nó lại còn mặc đồ tình nhân nữa chứ.”
Hớ, Tả Phán Tình choáng váng.
Cố Học Văn đưa cô vào cửa. Trực tiếp đi tới chỗ ngồi cao nhất, bình tĩnh đứng trước mặt người lớn nhất Cố gia – Cố Thiên Sở.
“Ông nội.”
“Ừ.” Cố Thiên Sở năm nay đã bảy mươi, nhưng thoạt nhìn tinh thần rất minh mẫn, giọng nói vang dội.
Ánh mắt chuyển đến Tả Phán Tình: “Thảo nào tiểu tử nhà ngươi chịu chấp nhận. Không tồi, không tồi.”
Tả Phán Tình còn đang cố gắng giãy tay thoát khỏi Cố Học Văn, thì Cố Học Văn đã dùng sức nắm lấy tay cô.
“Con chào ông nội.” Tả Phán Tình không được tự nhiên nói.
“Ngoan, ngoan.” Cố Thiên Sở cười càng thêm sáng lạng, từ bên cạnh lấy qua một cái hộp đưa đến trước mặt Tả Phán Tình: “Lần đầu tiên gặp mặt, đây là một chút tâm ý của ông nội.”
“Không cần đâu ạ.”
Cố Thiên Sở thấy Tả Phán Tình chần chừ, liền mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng cổ, ở giữa là bộ hoa tai đá trắng: “Mấy thứ này cũng không đáng giá. Con coi như mang chơi cho vui ấy mà.”
Không đáng giá? Tròng mắt Tả Phán Tình muốn rớt xuống. Chất lượng cái kia so với kim loại, ít nhất cũng phải bảy chữ số.
“Ông nội, cái này quý giá quá.”
Cô không có ý định gả cho Cố Học Văn, làm sao có thể nhận vật quý giá như vậy chứ.
“Ta nói nhận là nhận.” Cố Thiên Sở nhìn Cố Học Văn: “Học Văn, cầm lấy, giúp vợ con đeo đi.”
Hả?
Tả Phán Tình còn không kịp từ chối, Cố Học Văn đã lấy vòng cổ trong hộp ra đứng sau lưng cô, nâng tay, chạm nhẹ vào cổ cô.
Anh đứng phía sau, cô dường như có thể cảm giác được hơi thở của anh quanh quẩn ở cổ. Bổng nhiên cảm thấy không thoải mái.
Chương 48: Tại Sao Anh Lại Muốn Kết Hôn Với Tôi?
Cơ thể bất giác hơi rụt lại, né tránh tay của Cố Học Văn, cô có chút xấu hổ nhìn Cố Thiên Sở: “Cái này rất, rất quý. Ông nội, hay là ông giữ lại đi.”
Cô không phải là khách sáo, mà là thật sự từ chối.
Điều này làm ý cười trên mặt Cố Thiên Sở biến mất: “Con chê ít hả?”
“Không phải đâu ạ.” Tả Phán Tình có chút xấu hổ: “Con thật sự cảm thấy quá quý giá.”
Vẻ mặt Cố Thiên Sở ngưng tụ không nói lời nào, chỉ liếc Cố Học Văn một cái, Cố Học Văn đem vòng cổ bỏ lại vào trong hộp cất kỹ, cười cười với ông.
“Ông nội. Phán Tình có tính đãng trí, hay là con giúp cô ấy nhận vậy.”
Khuôn mặt Cố Thiên Sở nghiêm lại, cũng không hề đáp lại Cố Học Văn. Không khí trong phòng khách lập tức lạnh đi.
Ôn Tuyết Phượng cùng Tả Chính Cương ngơ ngác nhìn nhau, Cố Chí Cường cùng Trần Tĩnh Như không nói gì, ở Cố gia, Cố Thiên Sở chính là một cái vũ biểu. Ông vui vẻ thì mọi người Cố gia cũng vui, ông mà buồn thì con cháu Cố Gia cũng không thể nào mà vui nổi.
Tả Phán Tình nhất thời không biết làm gì cho đúng.
“Ba, ba cũng thật là, làm con nhà người ta sợ rồi.” Một phụ nữ trung niên nãy giờ vẫn đứng trong phòng lúc này tiến lên kéo tay Tả Phán Tình, nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Ai da. Ta nói, trời nóng mà một mạch vừa đi máy bay vừa đi xe đến, chắc con bé mệt muốn chết rồi.”
Tả Phán Tình nhìn người phụ nữ nhiệt tình trước mặt, cũng không biết bà là ai, theo bản năng liền liếc mắt nhìn Cố Học Văn.
“Bác.” Cố Học Văn cất giọng thản nhiên, quay người nhìn về phía bên cạnh: “Bác trai.”
“Chào bác gái, chào bác trai.”
Uông Tú Nga là em họ của Cố Chí Cường, vợ của Cố Chí Cương, khoảng năm mươi tuổi, mắt phượng sắc sảo, bộ sườn xám màu xanh ngọc khoác trên người càng làm tăng thêm khí chất cao quý.
“Học Văn à, con làm vị hôn phu của người ta như vậy sao? Con xem con bé đã mệt mỏi thế kia rồi mà còn không dẫn vào nhà nghỉ ngơi đi?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Cố Chí Cương mở miệng, giúp giải vây: “Đi đường hẳn là rất vất vả. Người cũng mệt rồi, Học Văn, trước tiên con đưa con bé đi nghỉ ngơi. Quà gặp mặt này, tối nay tặng lại cũng được mà.”
“Học Văn à, hành lý của Phán Tình đặt ở phòng dành cho khách, con mang con bé đi nghỉ đi.”
“Vậy, ông bà thông gia cũng đi nghỉ ngơi đi. Dù sao cũng còn lâu mới đến giờ dùng cơm, có thể chợp mắt trước một chút.”
Không nghe những lời khách sao của người lớn, Cố Học Văn kéo tay Tả Phán Tình, quay lại gật đầu với Cố Thiên Sở: “Ông nội, ông ngồi đây. Con đưa cô ấy đi nghỉ ngơi trước.”
Không nhìn ánh mắt của mọi người, kéo tay Tả Phán Tình đi khỏi đại sảnh.
Ra cửa, băng qua hành lang, Tả Phán Tình đột nhiên rút tay ra khỏi tay Cố Học Văn. Đứng yên bất động.
“Ông nội của anh đang tức giận.”
Tả Phán Tình không ý thức vặn hai tay,cúi đầu nhìn mũi chân. Cô không có khả năng gả cho Cố Học Văn, đương nhiên cũng không thể nhận quà tặng quý giá như vậy của nhà người ta.
Nhưng mà làm cho ông cụ vì vậy mà mất hứng, trong lòng cô cũng có chút áy náy.
Cố Học Văn nhướng mày, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng: “Sau đó?”
Sau đó? Tả Phán Tình ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không tức giận sao?”
Cố Học Văn không lên tiếng, ánh mắt híp lại lưu chuyển, cuối cùng quay đi nhìn cảnh trí trong vườn: “Nếu em không phiền, tôi đưa em đi shopping.”
“Hả?” Tả Phán Tình còn đang thất thần, Cố Học Văn lại kéo tay cô đi về phía trước.
Buổi sáng mùa hè, ánh mặt trời nóng rực, bầu trời xanh trong vời vợi. Lướt qua hành lang, lại băng qua cửa thùy hoa, bên trong thổi tới từng trận gió mát, đúng là khác với cái mát mẻ bên ngoài.
Chợt mắt lướt qua một hàng cây trúc, đào vừa lớn. Dây leo xanh mướt, gió thổi qua, mang theo từng đợt mùi thơm của cây cỏ.
Tả Phán Tình nhìn đến ngây người, nhất thời quên mất Cố Học Văn vẫn đang kéo tay mình.
Trong lòng đột nhiên hiểu được, tại sao lúc trước Ôn tuyết Phượng không ngừng căn dặn cô.
Bắc Đô là nơi tấc đất tấc vàng, có thể có khoảng sân lớn như vậy, không giàu thì có, mà Cố gia–
Xoay người, nâng mắt, nhìn khuôn mặt nghiêng như dao khắc của Cố Học Văn, câu nói kia liền líu ríu thốt lên: “Sao anh lại muốn kết hôn với tôi?”