• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng tối hôm qua bị hai đề thi số học làm mất đi tình yêu đối với nam thần nhưng Thịnh Hạ là một đồng chí tốt không mang thù, đương nhiên bị đánh thì không tính. Tóm lại sau khi ngủ một giấc, cô liền quên hết chua xót tối hôm qua, vẫn tiếp tục thích nam thần.

“Tớ ra ngoài đây!”

Nhìn Thịnh Hạ đang vui vẻ trang điểm một phen, chỉ có điều không dám làm lại búi tóc nhỏ, Dư Xán còn đang ngủ nước nghi hoặc nói: “Ngày hôm qua búi tóc rất đẹp mà, lại lại không búi nữa?”

Thịnh Hạ tươi cười một hồi, xúc động mà nói: “Đẹp thì đẹp, chỉ có điểu nam thần luôn túm nó, tớ sợ ngày nào đó sẽ bị trọc.”

Dư Xán: “…”

Dư Xán tưởng tượng hình ảnh kia một chút, cười ha ha.

Thịnh Hạ không biết vì sao nam thần lại luôn thích túm búi tóc nhỏ của cô, tuy rằng chỉ túm nhẹ nhàng, cũng không dùng sức nhưng đêm qua cô nằm mơ, mơ thấy mình biến thành Địa Trung Hải*, xấu đến chính cô cũng không dám nhìn.

*ngôn ngữ mạng: bị hói đầu

“Chắc là tiện tay, nói thật tớ nhìn cũng rất muốn nắm, chỉ có điều cậu chưa cho tớ cơ hội…” thấy Thịnh Hạ cảnh giác ôm đầu nhảy ra sau hai bước, Dư Xán càng cười đến lợi hại: “Được rồi được rồi, cậu ra ngoài nhanh đi, tớ cười đến đau bụng rồi.”

Lúc này Thịnh Hạ mới hoàn hồn lẩm bẩm nói: “Vậy cậu phải nhớ ăn trưa đấy, em trai tớ đi chơi với bạn rồi, giữa trưa cũng không về ăn. Ba mẹ tớ mấy ngày này rất bận, chắc là cũng không có thời gian về làm cơm trưa…”

Nếu không phải hôm nay nam thần mời khách thì chắc chắn Thịnh Hạ sẽ dẫn Dư Xán theo, nhưng giờ lại rất xấu hổ.

“Đã biết rồi mẹ Nhiệt Nhiệt, lát nữa tớ sẽ rời giường ăn cơm.”

Dư Xán một chút cũng không thèm để ý, lúc này Thịnh Hạ mới yên tâm ra khỏi nhà.

Vào ngày nghỉ, ngõ nhỏ thật sự rất náo nhiệt, đôi lúc lại có tiếng nói chuyện vui cười truyền từ những ngôi nhà ra. Hơn nữa thời tiết gần đây ấm áp lên không ít, hoa cỏ trong từng khu vườn trong các ngôi nhà cũng nảy mầm, nở hoa. Ngõ nhỏ đầy không khí tưng bừng khác xa với mùa đông nơi đây.

Thịnh Hạ băng qua mùi hương cỏ hoa, vừa đi vừa thẹn thùng chào hỏi những người hàng xóm gặp trêи đường, tâm tình ấm áp như ánh dương trêи trời cao, tươi đẹp sáng lạn.



“Chị Nhiên Nhiên!” lúc đi ra đầu ngõ, Thịnh Hạ đụng phải Giản Nhiên vừa mua đồ ăn về. Nhớ tới gần đây hình như không thấy thằng nhóc Giản Thông nữa, cô có chút thắc mắc, vội lôi kéo Giản Nhiên quan tâm một chút.

Giản Nhiên cũng không giấu cô, giải thích đơn giản một chút.

Thịnh Hạ mới biết thằng nhóc Giản Thông gặp xui xẻo lúc đến nhà bà ngoại ăn cơm, không cẩn thận bị ngã gãy tay. Đỗ Bình sợ bà nội Giản không chăm sóc tốt cho con trai mình nên gần đây cũng chưa đưa nó về đây.

Thịnh Hạ nghe xong có chút kinh ngạc nhưng cũng không thấy bất ngờ. Dù sao cũng là con trai ruột, cho dù có thể vì căn nhà mà lợi dụng thằng bé để lấy lòng bà Giản nhưng thằng bé xảy ra chuyện thì hai vợ chồng kia chắc chắn cũng sẽ đau lòng.

Giản Nhiên và bà Giản cũng nghĩ như vậy, ai cũng nghĩ rằng chờ vết thương của Giản Thông tốt lên rồi, chắc chắn Đỗ Bình sẽ đưa thằng bé tới nữa, dù sao bà ta cũng chưa đạt được mục đích mà?

Nhưng họ không biết hai vợ chồng Đỗ Bình đã ngoài ý muốn biết bà Giản lén lút sang tên nhà ở cho Giản Nhiên, do đó cũng không muốn đưa Giản Thông về nữa. Đương nhiên bọn họ càng không nghĩ rằng, Đỗ Bình thất bại một lần thì lại lập một kế khác, hơn nữa rất nhanh sẽ động tay động chân.

Dù là người thông minh cũng không thể nào biết trước được gì, Giản Nhiên cũng giống như vậy. Lúc nói xong chuyện nhà mình liền hỏi tình huống của Dư Xán.

Con ngõ này không thể cất được bí mật, tin tức ba mẹ Dư ly hôn cũng đã truyền đi mấy ngày trước, thậm chí nguyên nhân ly hôn cũng bị đào ra, đương nhiên Giản Nhiên cũng nghe được.

Nhận được tin tức thì trước tiên cô ấy liền hỏi thăm Dư Xán, cũng từ miệng Thịnh Hạ nghe nói những việc mẹ Dư làm ra nên ngày nào cũng quan tâm.

Thịnh Hạ nói tình hình gần đây của Dư Xán cho Giản Nhiên biết, lại thuận trò chuyện vài câu. Sau đó mới vẫy tay tạm biệt, quay đầu chạy tới hướng Lăng gia.

***

Lăng gia, hai đứa bé đã mặc xong quần áo ngồi chờ ở phòng khách, lúc Thịnh Hạ đến thì cả hai đang nằm trêи sô pha xem phim hoạt hình.

“Chị Hạ Hạ tới rồi!”

“Hì hì, đúng vậy. Anh trai hai đứa đâu đâu?”

“Còn ở trêи lầu, không biết đang làm gì nữa!”

Chỉ vừa qua 10 giờ trưa, cách thời gian ăn cơm còn nhiều, Thịnh Hạ cũng không vội vàng, gật đầu ngồi xuống sô pha, hỏi hai đứa bé: “Vậy hai em ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì chị ra ngoài mua một ít cho hai đứa.”

“Không cần đâu chị, chúng em đã ăn rồi.”

“Đúng đúng, chị xem bụng em tròn vo rồi!”

“Thật vậy chăng? Chị sờ xem!”

“Ai nha ngứa! Ha ha hoàng huynh cứu mạng!”

Một lớn hai nhỏ cứ hi hi ha ha náo loạn như vậy. Lăng Trí vừa chọn quần áo thật đẹp xuống lầu thấy vậy, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, giữa chân mày luôn lạnh lùng cũng giãn ra và nhẹ nhàng như gió xuân



“Hoàng huynh làm việc thật là lâu! Bây giờ mới xong!”

Lăng Duyệt tinh mắt, là người đầu tiên thấy anh trai. Thịnh Hạ theo phản xạ quay đầu, vừa thấy, đôi mắt tức khắc liền mở to.

Má ơi hôm nay nam thần thật đẹp trai!!!

Tuy rằng vẫn là trang phục vận động rộng thùng thình màu đen, nhưng trêи đỉnh đầu còn mang một cái dây cột tóc siêu cấp đẹp, làm nổi bật mũi cao và đôi mắt sâu thẳm của anh, dáng người sâu sắc, toàn thân chàng trai tràn ngập khí chất khiến người khác động lòng.

Thịnh Hạ ngắm đến muốn chảy nước miếng.

Cô đối với dáng vẻ mang dây cột tóc của nam thần thì một chút sức chống cự đều không còn… Thật sự quá đẹp ô ô ô!

Đáng tiếc sau khi rời khỏi trường, nam thần cũng không dây cột tóc nữa, cũng không nhìn thấy khí phách hăng hái, nhẹ nhàng tiêu sái từng có.

Lăng Trí bị đôi mắt tỏa sáng của cô nhìn chằm chằm mình như muốn lấy lòng, trêи mặt không biểu hiện ra ngoài, giống như tùy ý đi tới hỏi: “Đổi kiểu tóc?”

Ánh mắt đầu tiên nhìn cô thì anh đã phát hiện trêи đầu cô không còn búi tóc nhỏ nữa rồi.

Thịnh Hạ đang trầm mê nhan sắc của nam thần nên không tự kiềm chế được, nghe vậy theo phản xạ che đầu mình lại, nói hết lời trong lòng ra: “Không thể túm nữa! Túm nữa sẽ bị trọc!”

Lăng Trí sửng sốt, cười ra tiếng: “Yên tâm, không trọc được đâu.”

Anh nói xong cũng không nhịn nữa, vẫn giơ tay vỗ nhẹ đầu cô một chút: “Đi, búi lại như cũ đi!”

“Nhưng… nhưng mà tôi…”

Thịnh Hạ hoàn hồn, vừa định cự tuyệt thì thấy mắt đào hoa của nam thần híp lại, lộ ra nụ cười tràn đầy lực sát thương: “Ngoan, như vậy mới đẹp.”

Thịnh Hạ: “…”

Thịnh Hạ mặt đỏ tim đập, thần hồn điên đảo, hốt hoảng làm theo.

Muốn lấy lại tinh thần cũng không kịp, nam thần lại vui sướиɠ nắm búi tóc nhỏ của cô, hơn nữa cũng không có biểu hiện muốn thả ra.

Thịnh Hạ: “…”

Hu hu.

Cô gái nhỏ muốn phản kháng nhưng lại không dám, chỉ có thể ỉu xìu ngồi kế bên anh, tùy ý để anh bắt nạt. Trong lòng Lăng Trí như bị lông đuôi cọ qua cọ lại không ngừng, ngứa đến nỗi anh càng muốn bắt nạt cô để mình thoải mái một ít.

Đáng tiếc bây giờ không phải lúc.



Chàng trai nỗ lực nhẫn nhịn, mới nén trái tim đang ngo ngoe rục rịch, chuyển tầm mắt gọi Tích Tích* nói: “Đi thôi, xuống lầu chờ xe.”

*một ứng dụng gọi xe ở Trung Quốc

***

Quảng trường Thánh Xa cách bọn họ khá xa, ngồi xe khoảng 40-50 phút. Sau khi Lăng Trí ngồi lên xe với Thịnh Hạ và hai đứa bé thì nhìn thời gian.

10:40, đến nơi chắc khoảng 11:30, vừa kịp giờ ăn trưa.

Nghĩ như vậy, điện thoại đột nhiên vang lên, Lăng Trí lấy ra thì thấy là dì Vương- hộ lí của mẹ gọi tới.

Chàng trai sửng sốt, ấn nghe máy: “Alo, đi Vương?”

“Là dì! Tiểu Trí ơi! Bây giờ con đang ở đâu vậy? Nhanh tới bệnh viện một chuyến đi! Vừa rồi có một người phụ nữ, hình như là họ hàng nhà con, cứ lôi kéo mẹ con còn đòi tiền bà ấy, cứ thế cãi nhau làm mẹ con tức đến hôn mê rồi!”

“Dì nói cái gì?!” sắc mặt Lăng Trí khẽ biến, ánh mắt tối lại, tươi cười vừa rồi cũng biến mất: “Bây giờ mẹ con thế nào?”

“Bác sĩ đang kiểm tra! Con… con không bận gì thì nhanh chóng qua đây một chuyến đi! Người phụ nữ kia còn chưa chịu đi, nói là phải đợi con đến nói chuyện!”

“Con biết rồi.” Lăng Trí tắt điện thoại, thở sâu, áp tức giận trong lòng xuống.

Tuy Thịnh Hạ không nghe thấy dì Vương nói gì nhưng thấy sắc mặt của anh liền biết chắc chắn đã xảy ra chuyện, vội nói: “Nếu… nếu cậu có việc thì làm trước đi! Lúc nào cũng có thể ăn lẩu mà, không sao đâu!”

Hai đứa bé cũng rất sốt ruột, liên tục nói muốn đi thăm mẹ.

Lăng Trí nhấp môi nhìn Thịnh Hạ một cái, gật đầu, lại trấn an hai đứa bé: “Mẹ sẽ không sao đâu.” sau đó mới nói với tài xế taxi: “Bác tài, phiền toái thay đổi lộ trình, đến bệnh viện Phụ Nhị.”

“Được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK