• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Dư Xán rời đi với Lưu Văn Vũ, Thịnh Hạ phải đi đến cửa hàng thú bông của nhà Giản Nhiên một mình.

Cửa hàng tên là “Funny Me”, tuy khá nhỏ nhưng trang trí rất tươi mới, chủ yếu bán thú bông thủ công. Có những con búp bê và những động vật nhỏ bằng len được Giản gia làm, còn có những ngôi nhà nhỏ làm từ rơm, tre và các tác phẩm nghệ thuật bằng gốm và gỗ, tất cả đều rất đa dạng và đặc sắc.

Thịnh Hạ đi một vòng quanh cửa hàng thì lấy hơn hai mươi con búp bê bằng len và hơn mười bộ đồng vật đất sét dễ thương, không những vậy còn lấy một vài chiếc xe máy tre có hình dáng kỳ lạ. Sau đó cô mới xách giỏ hàng đến quầy tính tiền.

Bà chủ là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, tóc dài xõa vai. Bà có một đôi mắt đẹp và cặp chân mày dịu dàng. Chỉ trong một lúc mà Thịnh Hạ đã mua nhiều đồ như vậy làm cho bà ấy có chút kinh ngạc nhưng sau đó liền nở nụ cười: “Cô gái trẻ lại đến nữa rồi, lần này con vẫn tặng bọn nhỏ ở cô nhi viện sao?”

Cô đã tới đây rất nhiều lần, mỗi lần mua đồ đều rất hào phóng nên khiến cho bà chủ nhớ kĩ. Thịnh Hạ sợ bà ấy thấy kì lạ sẽ thông báo cho Giản Nhiên nên mỗi lần cô đến thì đều mua những loại thú bông khác nhau. Sau đó gửi những con thú bông này cho cô nhi viện thành phố, cũng có thể coi là một việc tốt.

Sau khi bà chủ biết những việc cô làm thì rất xúc động nên luôn giảm giá hoặc bán rẻ cho cô.

Thịnh Hạ gật đầu, cười ngượng ngùng với bà ấy. Sau khi thanh toán xong, cô liền cầm lấy túi và rời đi. Cũng không nghĩ rằng ngay lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, chiếc chuông gió bằng gốm treo ở trêи cửa phát ra những tiếng vang giòn tan. Một người cao cao gầy gầy, mặc một chiếc áo lông màu đen đang cầm thứ gì đó chạy vào: “Đây là bưu kiện của Lâm Văn, vui lòng kí nhận.”

Giọng nói trầm thấp nhưng lại quen thuộc dễ nghe.

Thịnh Hạ sửng sốt quay đầu lại, trước mặt là một khuôn mặt trẻ trung, gầy gò nhưng lại cực kì đẹp.

Nam… nam… nam… nam thần?!

Tại sao hắn lại ở chỗ này??!!

Cô đang cảm thấy kinh ngạc thì bà chủ đã tươi cười đến nhận hàng: “Tôi là Lâm Văn, cảm ơn cậu nhiều.”

Lúc này Thịnh Hạ mới có phản ứng, nam thần tới để giao hàng.

Hắn vậy mà lại làm shipper…

Cô nhìn chàng trai đang thở hồng hộc, hắn bị gió lạnh thổi đến mức đỏ cả tai cùng với quầng thâm ở dưới mắt, cả người còn dính đầy bụi. Trong khoảnh khắc đó tim Thịnh Hạ như bị thứ gì tàn nhẫn cấu một cái rất đau, khó chịu đến mức nói không nên lời.

Không phải cô khinh thường công việc shipper, bất cứ công việc nào cũng không phân biệt giàu nghèo hay sang hèn, chỉ cần người đó dựa vào đôi tay của mình mà chăm chỉ làm việc thì rất đáng quý. Cô chỉ cảm thấy đau lòng, đau lòng vì tai nạn của gia đình hắn, đau lòng hắn phải vất vả vượt qua mưa gió.



Cũng giống với Thịnh Hạ, lúc Lăng Trí thấy cô thì có chút kinh ngạc. Nhưng một chút kinh ngạc này rất nhanh liền biến thành một loại xấu hổ nói không nên lời.

Tại sao lại gặp người quen khi ở trong khu vực lao động nhập cư chứ… Chắc cô ấy sẽ không nói với ai đâu, đúng không?

Lăng Trí liếc cô một cái rồi khẽ nhíu mày, nghĩ đến bộ dạng giữ kín như bưng của cô liền thoáng yên tâm. Lúc điện thoại gọi đến hắn mới hoàn hồn, móc điện thoại đi ra ngoài.

“Xin chào?”

Vốn tưởng là khách hàng gọi, ai ngờ trong điện thoại lại phát ra giọng nói vội vàng của bạn tốt Đường Kình: “Trí gia, xảy ra chuyện rồi! Chân của Đằng Đằng bị phỏng nước sôi!”

“Cái gì?!”

Sắc mặt của Lăng Trí bỗng nhiên thay đổi: “Tình hình ra sao rồi? Bây giờ hai người đang ở đâu?”

“Nhìn vào thì hơi đáng sợ nhưng tôi đã sơ cứu cho thằng bé, bây giờ đang bắt xe đến bệnh viện Phụ Nhất. Duyệt Duyệt cứ một hai đòi đi theo nên tôi cũng dẫn con bé theo cùng rồi…” giọng của Đường Kình rất lớn nhưng cũng không lấn át được tiếng khóc hoảng sợ của Lăng Duyệt.

Chắc con bé đang rất sợ hãi.

Thằng nhóc Đằng Đằng cũng rất sợ đau…

“Được rồi, bệnh viện Phụ Nhất đúng không, tôi sẽ tới ngay!” Lăng Trí nôn nóng chạy nhanh đến xe trong vài bước, thùng xe vẫn chưa đóng chặt cửa nhưng hắn lại không thèm kiểm tra mà tức tốc lái xe rời đi cuốn theo khói bụi mù mịt.

“Lăng…” trong lúc hắn nghe điện thoại thì Thịnh Hạ cũng đi theo, nhưng chưa kịp nói câu gì thì Lăng Trí đã nhanh chóng rời đi.

Nhớ lại vừa nãy hắn có nói “bệnh viện Phụ Nhất” làm Thịnh Hạ có chút lo lắng, nghe nói sau khi mẹ hắn lên cơn đau tim thì vẫn luôn ở bệnh viện. Đột nhiên hắn gấp gáp như vậy, không lẽ mẹ của hắn đã xảy ra chuyện?

Đang lo lắng trong lòng thì đột nhiên cô nhìn thấy hai bưu kiện dưới chân cầu thang. Thịnh Hạ liền sửng sốt, vội chạy lại cầm lên xem.

Số 33 phố Vĩnh Nhạc, số 21 phố Phương Hoa, đều không có ở gần đây…

Nhớ tới lúc nãy hắn vội vã đóng cửa thùng xe lại, trong xe cũng toàn là bưu kiện chuyển phát. Thịnh Hạ liền thấy gấp gáp, chắc chắn những thứ này rơi ra từ xe của hắn!

Là một người hay mua hàng trêи mạng, Thịnh Hạ biết nếu nhân viên chuyển phát làm mất bưu kiện thì chắc chắn sẽ phải bồi thường, thậm chí còn bị công ty phạt tiền. Cô thấy lo lắng đến nỗi không nghĩ được gì nên đuổi theo bằng xe máy điện của Dư Xán.

Khi Lăng Trí chạy tới nơi thì các bác sĩ đã băng bó xong vết thương cho Lăng Đằng.

Cậu nhóc bị thương không nhẹ, may mắn là Đường Kình đã sơ cứu kịp thời, hơn nữa chỗ bị thương không nghiêm trọng lắm. Tuy chịu đau không ít nhưng cũng không nguy hiểm gì nhiều.

Lăng Trí thở hắt ra một hơi, em gái hắn lẽ ra đã khóc mệt rồi nhưng vừa thấy hắn tới liền nhào vào ngực hắn đòi bế rồi khóc nức nở.

“Được rồi, không khóc nữa! Bác sĩ đã nói rồi, Đằng Đằng không gì cả.”

“Em còn nghĩ rằng Đằng Đằng…… Đằng Đằng muốn lên thiên đường với ba ba! Ô ô ô, hoàng huynh, bổn cung… Hic, bổn cung rất sợ!”

Lăng Trí khi thấy cô nhóc vào lúc này còn không quên vị trí công chúa của mình: “…”

Hắn có chút buồn cười nhưng lại cười không nổi. Lấy khăn giấy Đường Kình đưa cho, vừa lau nước mắt nước mũi cho cô bé, vừa hỏi Đường Kình: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”



Đường Kình là bạn cùng bàn trước kia của hắn, cũng là bạn lớn lên từ nhỏ với hắn. Sau khi Lăng gia xảy ra chuyện, người duy nhất mà Lăng Trí còn giữ liên lạc chính là cậu.

“Không phải cậu nói là không có thời gian nên nhờ tôi đổi bóng đèn mới cho cậu sao. Tôi ăn cơm trưa xong liền chạy nhanh tới, không ngờ bóng đèn còn chưa làm xong thì Đằng Đằng lại xảy ra chuyện. Đều tại tôi, lúc Đằng Đằng hỏi tôi có muốn uống nước không lại thuận miệng nói muốn. Tôi cứ nghĩ rằng thằng bé sẽ rót một chút nước ấm, không ngờ nó lại đi nấu nước sôi…”

Đường Kình là một chàng trai tỏa nắng, cao lớn, mày rậm mắt to, dáng người rắn chắc, nhìn là biết cậu là một người chơi thể thao. Cậu đang ở phòng cấp cứu chăm sóc Lăng Đằng thì nhận được điện thoại của Lăng Trí nên mới ôm Lăng Duyệt ra đón hắn.

Đường Kình cảm thấy tự trách, thở dài rồi tiếp tục nói: “Bếp nhà cậu ở trêи cao, thằng bé không với tới nên cắm ấm điện ở phòng khách, đặt lên cái tủ thấp bên cạnh TV. Cái tủ đó vừa nhỏ vừa chật chội nên trong lúc thằng bé rót nước thì Duyệt Duyệt lại chuyển sang kênh âm nhạc. Lúc đó âm thanh trêи TV đột ngột lớn nên khiến Đằng Đằng hoảng sợ, không cẩn thận làm đổ ấm nước… Lúc ấy tôi đang thay bóng đèn, hai đứa nhóc đột nhiên gào lên cũng hù tôi suýt chết.”

Thái dương của Lăng Trí cũng nhảy thình thịch, một lúc lâu sau hắn mới đen mặt nặn ra một câu: “Không trách cậu được, tối hôm qua tôi đã dặn bọn nó không được đụng vào đồ điện…”

Hắn còn chưa nói hết thì bác sĩ đã đi ra: “Bạn nhỏ này cũng không có việc gì, người giám hộ hãy cầm thẻ này đi nộp tiền thuốc đi!”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ!”

Đường Kình nói với Lăng Trí: “Tôi đi làm cho, cậu mau chạy vào thăm Đằng Đằng đi, thằng bé rất sợ hãi đó. Còn nữa, đừng tức giận với nó, thằng bé đã rất đáng thương rồi.”

Lăng Trí gật đầu, cố gắng giảm tức giận trong lòng xuống, ôm em gái đi vào.

Lăng Đằng nằm trêи giường bệnh với sắc mặt trắng bệch và đôi mắt hồng hồng, đùi phải bị băng lại nhìn rất đáng thương.

Thấy anh trai đi vào cậu bé liền muốn khóc nhưng nhớ lại những lời tối hôm qua anh trai dặn thì cố gắng nén xuống.

Vì cậu không nghe lời mới bị thương, anh trai chắc chắn rất tức giận. Nếu khóc không ngừng thì anh trai nhất định sẽ nổi giận. Cậu không muốn chọc giận anh ấy.

Ba ba đã mất, mẹ lại ở bệnh viện, ngoài Duyệt Duyệt ra thì cậu chỉ còn mỗi anh Trí. Nếu anh ấy cũng tức giận bỏ đi thì sẽ không còn ai bảo vệ cậu và Duyệt Duyệt nữa.

“Anh có sao không Đằng Đằng? Còn đau… hức… đau hay không?”

Các cặp sinh đôi đều luôn gần gũi hơn so với anh em bình thường, Lăng Duyệt vừa nhìn thấy bộ dạng xui xẻo của Lăng Đằng liền không nhịn nổi mà khóc lên: “Hu hu hu anh phải nhanh lên khỏe lên, anh không được chết!”

Vốn dĩ tức giận trong lòng Lăng Trí chỉ đang chực chờ bùng nổ nhưng khi nhìn thấy cậu nhóc cố gắng nén nước mắt để không khóc thì những tức giận đó giống như bị thứ gì chặn lại, cuối cùng thì cũng không thể bộc phát.

Hắn nghẹn đến tức ngực, cuối cùng chỉ để em gái ngồi lên mép giường, sờ sờ đầu em trai hỏi: “Còn đau hay không?”

Hắn không mở miệng thì Lăng Đằng còn có thể nhịn được. Một khi đã mở miệng thì cậu nhóc làm sao có thể nhịn nổi, lập tức liền “Oa” một tiếng nhào vào ngực anh trai: “Em xin lỗi, em… ô… ô… ô… em không nên không nghe lời. ”

Dù sao cậu cũng chỉ là một đứa bé.

Lăng Trí im lặng, một lát nữa mới bế cậu nhóc đặt lên đùi mình, búng nhẹ lên trán cậu: “Về sau còn dám không nghe lời nữa không?”

Lăng Đằng lắc đầu, Lăng Duyệt ở kế bên cũng lắc đầu, hai đứa bé vừa lắc đầu vừa khóc khiến cho hắn vừa bực mình vừa buồn cười.

Lăng Trí xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ hỏi Lăng Đằng: “Buổi sáng trước khi đi anh đã nấu nước sẵn rồi, vì sao em lại không rót nước có sẵn cho Đường Kình?”

Lăng Đằng chột dạ cúi đầu, thút tha thút thít nức nở mà nói: “Anh… anh Tiểu Kình là bạn tốt của anh… Hức, em muốn cho anh ấy biết em có thể…… Hức, có thể làm tốt chuyện này…”



“Em muốn chứng minh cho cậu ấy rằng em có thể làm tốt chuyện này, sau đó nhờ cậu ấy giúp em nói với anh?”

Cậu bé lau nước mắt gật gật đầu: “Anh không nên… hức… không nên uống nước lã, nếu không trong bụng sẽ có rất nhiều giun, còn loại nước kia nữa… hức… rất lạnh…”

Lăng Trí thấy miệng khô khốc, trong lòng ngũ vị tạp trần*. Ngay lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên một cái. Lăng Trí lấy ra thì thấy tin nhắn của Thịnh Hạ.

*ngũ vị tạp trần: ngọt chua cay đắng mặn

Nhiệt Nhiệt là tôi: Xin chào bạn học Lăng, tôi là Thịnh Hạ, cậu vừa làm rơi hai món hàng ở trước cửa tiệm. Tôi vừa nhặt được thì liền đuổi theo cậu. Bây giờ tôi đang ở cổng lớn bệnh viện, xin hỏi cậu ở phòng nào? Tôi sẽ mang tới trả cho cậu.

Lăng Trí ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng trả lời lại: Tôi ở phòng cấp cứu lầu một.

Thịnh Hạ trả lời: Được rồi, tôi sẽ đến ngay.

Tốc độ đánh chữ rất nhanh, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng ngốc nghếch thường ngày của cô.

Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu thì hắn liền thấy sốt ruột. Lăng Trí nhớ tới một đống lớn bưu kiện còn chưa giao xong, lại nhìn cái chân đang băng bó của em trai. Đột nhiên trong đầu lại nhớ đến bài hát《Đàn ông khóc đi, nào phải tội》*

*Ca sĩ thể hiện: Vũ Tuyền

Hai đứa trẻ vẫn đang khóc.

Hôm nay Lăng Đằng thật sự bị dọa sợ rồi, thấy anh trai không tức giận, vừa uất ức vừa đau nên sau khi trả lời xong thì không nhịn được lại tiếp tục nức nở. Còn Lăng Duyệt, chắc là do sinh đôi nên có thần giao cách cảm, cô bé cứ không ngừng rơi lệ, làm thế nào cũng không dừng lại được.

Lăng Trí: “…”

Thật đau đầu.

Ngay lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, sau đó liền nghe một âm thanh thở phì phò, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại vang lên: “Bạn… bạn học Lăng, tôi tới rồi.”

Lăng Trí hoàn hồn quay đầu lại liền thấy một cô gái với khuôn mặt đỏ bừng mặc bộ đồ màu vàng chanh và khăn quàng cổ màu vàng nhạt. Một tay mang theo một cái túi to, một tay ôm hai bưu kiện chuyển phát nhanh, bộ dạng vừa sợ hãi vừa ngốc nghếch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK