• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh viện Phụ Nhị không xa lắm, nửa giờ sau cả bốn người đã chạy tới phòng bệnh của Phạm Ngọc Lan.

Phạm Ngọc Lan còn chưa tỉnh, cũng may bác sĩ nói bà ấy không phải bị tái phát mà do quá mức kϊƈɦ động mới xuất hiện tình huống ngất ngắn, chỉ cần nghỉ ngơi tốt một chút, không chịu kϊƈɦ thích nữa thì sẽ không sao cả.

Trái tim treo lên cả đường đi của Lăng Trí cũng được hạ xuống, Thịnh Hạ cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hai đứa bé không hiểu lắm lời của bác sĩ, chỉ có điều nghe nói mẹ đã “không có việc gì” nên đồng bộ hoan hô một tiếng, chạy đến phòng bệnh thăm mẹ.

Lăng Trí cảm ơn bác sĩ và dì Vương, quay đầu nói với Thịnh Hạ: “Giúp tôi chăm sóc bọn họ một chút nha?”

Nếu là bình thường, chắc chắn Thịnh Hạ đã khẩn trương đến run bần bật. Ở bên trong chính… chính là mẹ của nam thần đấy!

Chỉ có điều bây giờ tình huống rất đặc thù, Phạm Ngọc Lan hôn mê nên cô cũng không rảnh lo nhiều như vậy, gật gật đầu đồng ý: “Được! Nhưng mà cậu… cậu phải cẩn thận một chút.”

Cô nói rồi liếc Vương Hải Anh cách đó không xa một cái, trong lòng vừa tức giận lại có chút lo lắng.

Bác gái này cô nhớ rất rõ, lần trước ở bệnh viện Phụ Nhất là bà ta làm khó nam thần, một hai phải đòi tiền anh. Nói là mợ họ nhưng thái độ và ngữ khí đó làm sao có dáng vẻ của người thân hay trưởng bối? Không khác đòi nợ người ngoài là bao! Tức giận đến mức trong lòng cô muốn tóe lửa, nhịn không được mới ném tiền trả giúp nam thần 3 vạn 3 kia.

Nhưng tại sao bà ta lại tới nữa?

Rõ ràng nam thần đã nói cậu ấy chỉ mượn cậu họ có 3 vạn 3 thôi sao!

Lăng Trí không vội đến chỗ Vương Hải Anh, chỉ rũ mắt che đi lạnh lẽo dưới đáy mắt mà “Ừ” một tiếng.

Lúc này Thịnh Hạ mới lưu luyến đi vào phòng bệnh.

Sau khi Lăng Trí thấy cô ngồi xuống giường bệnh bên cạnh mới xoay người đi về phía Vương Hải Anh.

Lúc này sắc mặt của Vương Hải Anh cũng rất không tốt, không chỉ tức giận mà còn bị dọa. Bà ta tới tìm Phạm Ngọc Lan để đòi tiền chứ không muốn làm gì bà ấy. Ai biết Phạm Ngọc Lan nói hôn mê liền hôn mê, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, thì bà ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Cũng may… may là không có chuyện gì.

Bà ta nhẹ nhàng thở ra, khẩu khí lúc nãy còn chưa tan biến hết liền đối diện với một đôi mắt hung ác, nham hiểm và sắc bén như giấu hai thanh đao nhọn.

Vương Hải Anh hoảng sợ, ngay sau đó giống như mắc chứng khí hư* nhưng tính cách của bà ta từ trước đến nay rất ngang ngược mạnh mẽ, lại cảm thấy mình là trưởng bối chẳng lẽ không đối phó nổi một đứa nhóc con? Liền hất mặt hừ một tiếng: “Mẹ cháu là tự mình ngất xỉu, không liên quan đến dì! Dì chỉ nói hai câu với bà ấy, ai biết mẹ cháu lại đột nhiên kϊƈɦ động, còn kêu hộ lí đuổi dì đi…”

*một căn bệnh trong Đông Y, một trong số biểu hiện là uể oải cả người

Còn chưa nói xong, chàng trai trước mặt lại vung một quyền qua, khí thế hung ác, dọa Vương Hải Anh bị sợ hãi quên bên cạnh là cửa sổ, theo phản xạ trốn sang một bên, đầu đập mạnh xuống bàn tay đặt trêи cửa sổ.



“Ai da đau!”

Sau một tiếng giòn vang, Vương Hải Anh che trán không ngừng kêu đau, Lăng Trí rút nắm tay đang ngừng ở giữa không trung, giọng nói lạnh lùng như là tảng băng: “Còn dám tới làm phiền mẹ tôi, tôi liền cho dì vào đây với bà ấy.”

“Mày! Mày nói cái gì?!” Vương Hải Anh phản ứng lại rồi ngồi dậy, vừa kinh vừa giận chỉ vào anh, nói: “Thằng nhãi ranh này, sao có thể nói như thế với trưởng bối?! Còn nữa! Mày thế mà lại dám đánh tao?!”

“Mợ đứng không vững nên đập đầu, liên quan gì đến tôi?” Lăng Trí châm chọc mà hờ hững nhìn bà ta một cái, xoay người bỏ đi: “Vẫn là đi kiểm tra đầu óc sớm một chút đi, đừng để miệng lúc nào cũng nói hươu nói vượn*.”

*ăn nói bậy bạ

Vì nể mặt cậu họ mà anh vẫn luôn giữ tôn trọng cơ bản nhất đối với vị mợ họ này. Chỉ có điều hiện tại, ngại quá, bà ta vẫn nên tìm chỗ nào mát mẻ mà cút đi.

Thiếu gia anh không hầu hạ.

Vương Hải Anh tức giận đỏ mặt: “Mày! Mày đứng lại đó cho tao!”

Lăng Trí không để ý bà ta, bà ta cũng không rảnh lo cái trán, xông lên túm chặt anh: “Nếu không phải các người thiếu tiền không trả, mày cho rằng tao sẽ đến xem khuôn mặt oán phụ của mẹ mày à?! Tao cho mày biết, thiếu nợ trả tiền là việc thiên kinh địa nghĩa*! Nếu mày thức thời thì mau mau trả sạch sẽ tiền chồng tao cho mượn! Như vậy các người yên tĩnh, bà đây cũng yên tinh!”

*chuyện đương nhiên

Vương Hải Anh tìm đến Phạm Ngọc Lan bởi vì đêm qua bà ta ngoài ý muốn phát hiện chồng của mình, cũng chính là cậu họ của Lăng Trí khoảng thời gian trước gạt bà ta, cho một người bạn mượn 2 vạn. Tuy cậu họ của Lăng Trí nói số tiền này là giúp một người đồng nghiệp gặp khó khăn, sợ bà biết sẽ vui mới không dám nói. Nhưng Vương Hải Anh không tin, đồng nghiệp có quan hệ tốt với ông bà ta đều quen biết, không nghe nói nhà ai đặc biệt khó khăn. Hơn nữa ông có “tiền án”, bà ta cảm thấy ông có tiền nên đi lắp cái động không đáy Lăng gia kia.

Hai người nháo nhào một trận, sau đó Vương Hải Anh quyết định số tiền này phải lấy lại

Gần đây con gái bà ta phải kết hôn, trong nhà còn phải chi tiêu lớn, nào có tiền mà nhàn rỗi nuôi con ma bệnh Phạm Ngọc Lan!

Vốn dĩ bà muốn đi tìm Lăng Trí nhưng Lăng Trí bận công việc, mỗi ngày đi sớm về khuya, bà ta sợ đi cũng không gặp được mới có thể tìm Phạm Ngọc Lan. Kết quả Phạm Ngọc Lan lại không chịu thừa nhận, còn lấy chuyện xưa trước kia ra, nói mình giúp nhà bọn họ như thế nào, bà ta bây giờ lại lấy oán trả ơn.

Vốn dĩ Vương Hải Anh không tức giận như vậy nhưng vừa nghe lời này, lửa giận bốc thẳng lên. Những chuyện keo kiệt của bà ta mà bà ta lại không biết xấu hổ nói mình giúp đỡ nhà bọn họ? Đuổi cổ ăn mày cũng không như vậy!

Thù mới thêm hận cũ, bà ta nhịn không được nói vài câu xát muối vào tim, lúc này Phạm Ngọc Lan mới tức giận ngất xỉu.

Sau đó các y tá lại đuổi bà ta ra khỏi phòng bệnh, lại nói muốn báo cảnh sát, trong lòng bà ta không khỏi không hoảng hốt nhưng tưởng tượng đến hai vạn kia, lại nuốt cục tức vào lòng, làm sao cũng không nuốt xuống được.

Cho nên mới chậm chạp không chịu đi.

Bác sĩ và các y tá vội vàng kiểm tra thân thể cho Phạm Ngọc Lan. Thấy bà ta không có ầm ĩ mà còn chủ động đi xa một chút, lúc này mới không đuổi bà ta đi.

Lúc Lăng Trí nói cảm ơn với dì Vương, đã nghe bà nói vài câu mới hiểu chuyện là thế nào cho nên lúc này cũng không có phản ứng gì khác, chỉ không có biểu tình mà hất tay bà ta nói: “Cậu họ cho tôi mượn 3 vạn tôi đã trả cả vốn lẫn lời cho bà, nếu bà lại không ngừng dây dưa, tôi chỉ có thể báo cảnh sát xử lí.”

“Mày!”

Vương Hải Anh vốn dĩ rất chắc chắn với suy đoán của mình nhưng thấy thái độ của Lăng Trí quyết liệt như vậy, có chút chần chờ, chẳng lẽ chồng mình không lừa mình? Số tiền kia, ông ta thật sự không cho Phạm Ngọc Lan?

Nhưng mà không thể nào, bà ta đã bóng gió hỏi mấy đồng nghiệp có quan hệ tốt với ông, không ai thiếu tiền bọn họ cả!

Nghĩ như vậy, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện bóng người cao lớn, giơ tay cho bà ta một cái tát: “Bà có có bị điên rồi hay không!”

Vương Hải Anh: “…”

Vương Hải Anh: “??!!”

Ngẩng đầu thì thấy người chồng luôn chất phác trung thực của mình!

Ông mà lại đánh bà ta?

Thế nhưng ở trước mặt mọi người đánh bà?!



Còn nữa, không phải ông ấy đang tăng ca sao? Tại sao lại đột nhiên chạy tới?!

Vương Hải Anh ngây ngốc một chỗ.

“Tôi nói với bà 2 vạn kia không liên quan gì tới Phạm Ngọc Lan, tại sao lại lại không chịu tin? Ngọc Lan có bệnh tim! Có phải bà muốn hại chết bà ấy mới cam lòng hay không?!”

Cậu họ của Lăng Trí được Lăng Trí gọi trêи đường bệnh viện. Người tìm mẹ anh đòi tiền ngoại trừ Vương Hải Anh cũng không còn người nào khác. Lăng Trí không thể động tay động chân với trưởng bối, chỉ có thể kêu chồng bà ta đến trị.

Đến nỗi hai vợ chồng kia có thể vì chuyện này gây xào xáo gia đình hay không thì anh không rảnh lo cũng lười chú ý.

Sau khi nạt vợ xong, cậu họ của Lăng Trí mặt đầy áy náy mà nhìn Lăng Trí: “Thật xin lỗi Tiểu Trí, đều là cậu không tốt. 2 vạn kia là cậu cho một người đồng nghiệp mượn, bởi vì người nọ là nữ, cậu sợ mợ cháu nghĩ nhiều nên không nói tỉ mỉ với bà ấy, không ngờ bà ấy lại…”

Lăng Trí chán ghét Vương Hải Anh nhưng không cách nào chán ghét cậu họ luôn lén lút trợ giúp gia đình họ, nghe vậy miễn cưỡng thu hồi lạnh lẽo trong mắt, gật đầu nói: “Bác sĩ nói mẹ cháu đã không có việc gì, cháu về xem bà ấy.”

Cậu họ của Lăng Trí cũng muốn đi theo nhưng Vương Hải Anh vừa tỉnh lại ngăn cản: “Ông nói cái gì? Cái gì mà đồng nghiệp nữ? Ông nói rõ ràng cho tôi! Còn nữa, vừa rồi ông lại dám đánh tôi?! Con mẹ nó ông mới là bị điên rồi?!”

“Bà nói nhỏ chút! Còn ngại không đủ mất mặt sao! Có phải ép tôi ly hôn với bà thì bà mới chịu câm miệng hay không?!”

Lăng Trí lười nghe động tĩnh ở sau, nhanh chân bước vào phòng bệnh.

Phạm Ngọc Lan đã tỉnh, đang…

Cười?

Lăng Trí sửng sốt, nhìn chăm chú, vậy mà mẹ mình thật sự cười chứ không phải khóc!

“Ha ha ha con xem người này thật đần, ở ngay đây mà tìm không thấy! Ai nha lại bỏ lỡ rồi!”

“Ở đây ở đây! Không hay rồi, đã bị đội khác vượt lên rồi!”

“Hạ Hạ con mau nói cho dì biết, cuối cùng đội nào thắng? Có phải đội vàng hay không? Ai nha dì rất thích đội vàng đấy!”

Nhìn Phạm Ngọc Lan xem điện thoại mà vui vẻ đến run người, Lăng Trí hiếm khi chớp mắt hoảng hốt, có cảm giác như đang mơ.

Sau khi trong nhà xảy ra chuyện, thì mẹ cũng không còn cười nhiều chứ đừng nói vui vẻ cười to như vậy.

Cô ấy…

Ánh mắt dừng trêи bóng hình nhỏ bé có khuôn mặt hồng hồng cạnh mép giường, giọng nói nho nhỏ nói chuyện với mẹ mình, đáy mắt mù mịt của chàng trai từng chút bị mặt trời dạt ra hai bên.

Tại sao cô ấy lại làm được?

“Anh đã trở lại rồi!”

“Hoàng huynh anh đứng ở đó làm gì vậy?”

Người vừa nói chính là hai đứa bé mới rửa tay trong nhà vệ sinh ra. Hai đứa nhóc có thói quen trước khi ăn phải rửa tay, nói xong kéo Lăng Trí tới, đặt một quả quýt vào tay anh: “Anh cũng ăn đi.”

“Bạn… bạn học Lăng! Cậu đã về rồi!” Thịnh Hạ thấy anh liền đứng khỏi mép giường.

Phạm Ngọc Lan rốt cuộc cũng dời sự chú ý ra khỏi điện thoại: “Tiểu Trí à, Hạ Hạ nói vừa rồi con tìm Vương Hải Anh, con có bị bà ta làm khó không?”

Bà nói, tươi cười trêи mặt dần dần bị bực mình và sầu khổ thay thế: “Bà ta thật sự không nói đạo lí, mẹ đã nói với bà ta là chúng ta không nợ tiền nhà bà ta, bà ta lại không nghe, còn nói đây là báo ứng của mẹ, xứng đáng rơi xuống kết cục như vậy. Tại sao bà ta lại có thể nói như vậy? Nhiều năm như vậy, mẹ cũng đối đãi với bà ta như chị dâu ruột, cớ sao lại như vậy.”

Đôi mắt bà đỏ lên, lại muốn rơi nước mắt, Thịnh Hạ rất vất vả mới dỗ bà tốt liền thầm kêu không ổn. Lại thấy nam thần nhíu chặt mày, cô có chút sốt ruột, vội lấy hết can đảm kêu một tiếng: “Trời ơi đội vàng thắng rồi! Dì à, dì thật lợi hại! Đã bị dì đoán đúng rồi!”

“A?” Phạm Ngọc Lan cúi đầu nhìn, nước mắt cũng dừng lại: “Thật sự thắng rồi, mấy tên nhóc đội vàng đúng là làm rất tốt!”



“Đúng vậy đúng vậy, dì xem người chân dài nhất này, ông ta là quán quân Olympic! Dì có từng xem trận đấu nào của ông ấy chưa? Thật sự xuất sắc đó! Đúng rồi đúng rồi, ông ấy còn có hai cô con gái sinh đôi, lớn lên cực kì xinh đẹp! Có điều nghe nói vợ ông ấy là người nước ngoài, lúc muốn cưới bà ấy thì bị rất nhiều người phản đối…”

Hóng chuyện là bản tính tự nhiên của con người, đặc biệt là phụ nữ ở tuổi này, Thịnh Hạ chưa từng gặp người nào không hóng chuyện cả. Cô vắt hết óc nhớ lại những tin tức lớn nhỏ của vị quán quân Olympic này để dời sự chú ý của Phạm Ngọc Lan.

Hiệu quả cũng không tệ lắm, Phạm Ngọc Lan hoàn toàn không muốn khóc nữa: “Con vừa nói dì cũng nhớ ra rồi, trong tin tức dì có nhìn thấy ông ta! Thế mới nói lại thấy có chút quen mắt! Chỉ có điều con vừa nói ông ấy cưới vợ ngoại quốc à?”

Thịnh Hạ nhẹ nhàng thở ra, gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng ạ, nghe nói là một người mẫu, nhìn còn cao hơn ông ấy nữa…”

“Còn cao hơn nữa à? Không phải là thành cặp đôi vợ cao chồng chấp đó chứ?”

“Đúng vậy…”

Đây là lần đầu tiên sau khi trong nhà xảy ra chuyện mà Lăng Trí đối mặt với Phạm Ngọc Lan thời điểm lại không có cảm giác mỏi mệt và không kiên nhẫn, ngược lại còn xuất hiện một chút ý cười.

Anh đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa sạch tay rồi lột quả quýt trong tay ra, một nửa đưa cho hai đứa bé, nửa còn lại cực kì tự nhiên mà đưa tới bên miệng Thịnh Hạ. Thịnh Hạ đúng lúc khát nước khát nước, theo phản xạ liền há mồm cắn.

y dô, ngọt quá!

Cô vui vẻ đến cong mắt, sau khi ăn xong mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, đây là quả quýt do chính ta nam thần lột.

Mẹ ơi!

Quả quýt chính tay nam thần lột!

Vậy mà cô lại chỉ nuốt xuống, đều không cảm nhận được mĩ vị tinh tế!

Thịnh Hạ ảo não không thôi, lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể trộm liếc vỏ quýt trêи bàn, nỗ lực nhớ lại vị ngọt lúc nãy.

Lăng Trí: “…”

Lăng Trí bị dáng vẻ thèm chảy nước dãi của cô gãi ngứa trong lòng, duỗi tay ra, lại lấy một quả quýt trêи bàn rồi lột vỏ, tách một nửa cho cô.

Thịnh Hạ sửng sốt, khuôn mặt đỏ lên. Cô có chút ngại ngùng nhưng nghĩ tới đây là chính tay nam thần lột, lại nhịn không được thèm muốn.

“Hắc hắc, cảm ơn nha.” Cuối cùng cô cũng không nhịn nữa, đánh bạo cầm lấy mà vui vẻ ăn.

Ánh mắt Lăng Trí dừng trêи hai lúm đồng tiền nhỏ bên đôi môi ngọt ngào của cô. Không hiểu sao lại lấy nửa phần còn lại định chia cho hai đứa bé mà đưa cô.

Đằng Đằng và Duyệt Duyệt đang trông mong nhìn chằm chằm tay anh: “???”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK