Nhà họ Thịnh có tổng cộng bốn tầng, mỗi tầng đều có hai gian phòng ở trước và sau. Lầu một là phòng khách và chỗ chưa đồ, lầu hai là nhà bếp và nơi ăn cơm, lầu ba và lầu bốn đều là phòng ngủ, ba mẹ Thịnh ở lầu ba, Thịnh Hạ và em trai Thịnh Xuyên ở lầu bốn.
Còn nhà vệ sinh, ngoại trừ lầu một thì mỗi tầng đều có một cái, do đó cũng không cần lo lắng chuyện nửa đêm mắc vệ sinh.
“Ba, mẹ, con về rồi đây!”
“Đã khóa cửa kĩ chưa?”
“Khóa kĩ rồi ạ!” Thịnh Hạ cởi giày chạy tới ôm mẹ: “Mẹ, lúc con tới nhà chị Nhiên Nhiên thì thấy chú thím của chị ấy, hình như họ muốn đón bà Giản về nhưng lại bị bà Giản từ chối. Theo ý của bà ấy là bọn họ muốn căn nhà hiện tại của chị Nhiên Nhiên và bà Giản. Nói chúng ta sẽ phải phá bỏ và chuyển sang chỗ khác, chuyện này có phải thật hay không?”
“Gần đây mẹ có nghe một chút tin tức, chỉ có điều còn chưa có văn kiện chính thức, nếu là sự thật thì cũng phải một hai năm nữa mới đến lượt chúng ta. Hai vợ chồng bọn họ gấp gáp, đứng ngồi không yên như vậy…” Ba Thịnh nhanh nhẹn nên đã lên lầu nằm, mẹ Thịnh còn dọn dẹp nhà bếp ở lầu hai. Bà có quen biết Giản Kiến Quốc nên nghe vậy rất khinh thường, nhắc lại vài câu chuyện xưa của nhà họ Giản, lát sau mới đột nhiên nhớ tới việc gì: “Dù sao cũng là con trai ruột, bà Giản ngoài miệng nói mạnh như vậy nhưng sợ là trong lòng cũng không dễ chịu. Còn Nhiên Nhiên nữa, tính tình đứa nhỏ này lại hiếu thắng, con không lắm miệng truy hỏi việc gì chứ?”
“Không, con hiểu rõ nên không hỏi gì cả, chỉ đưa táo cho bọn họ mà thôi, trò chuyện vài câu với họ thì con cũng quay về.”
“Vậy là tốt, khuya rồi, con tranh thủ thời gian dọn dẹp nhanh một chút rồi đi ngủ đi.”
“Vâng ạ, mẹ cũng phải ngủ sớm một chút nhé!” Thịnh Hạ nói xong liền lên lầu.
Phòng Thịnh Xuyên phía đối diện đã không còn tiếng động giống như đã ngủ. Thịnh Hạ cũng không quấy rầy cậu, sau khi rửa mặt xong liền mang con rùa len màu đen vào phòng, giới thiệu bạn gái mới cho con rùa Brazil nuôi ở ban công rồi mới tắt đèn nằm xuống.
Chắc vì nguyên nhân quá mức hưng phấn mà cô hoàn toàn không hề buồn ngủ, lăn qua lăn lại trêи giường, lấy điện thoại ra mở WeChat.
Dein Vater.
Tên WeChat của nam thần có ý nghĩa gì vậy? Học tra* Hạ vội mở web tìm kiếm một chút, sau đó liền phát hiện này hai từ như từ đơn tiếng Anh lại là tiếng Đức, mang ý “ba của mày”.
*học cho có, điểm thấp
“…” Phong cách trang bức* quả thật rất khí khái đẳng cấp.
*Làm ra vẻ
Nhưng mà phải làm sao bây giờ, cô vẫn rất thích!
Nhìn ảnh đại diện là chiếc xe máy màu đen, Thịnh Hạ vùi đầu vào trong ổ chăn, cười ngây ngô, một lát sau mới bò dậy, nhìn lên điện thoại một lần nữa.
Đáng tiếc trong vòng bạn bè của Lăng Trí cũng chả có cái gì, Thịnh Hạ có chút tiếc nuối, lại liên tục nhìn chằm chằm nick name và ảnh đại diện của anh, nhìn mãi mới lưu luyến buông điện thoại nhắm mắt lại.
Ngủ ngon nhé, bạn học Lăng.
Còn nữa…
Moa! Hì hì.
***
Lăng Trí không biết có người đang mượn không khí tặng nụ hôn ngủ ngon cho mình, lúc này anh đang kể chuyện cổ tích để ru ngủ cho hai đứa em sắp vào lớp 1.
“Ngày xửa ngày xưa, ở một khu rừng xa xôi có một vị công chúa, nàng cực kì xinh đẹp, tóc dài như rong biển, đôi mắt to như quả nho, môi hồng như…”
“Đóa hoa!” Cô em gái trong cặp sinh đôi ngắt lời anh: “Hoàng huynh, trước kia mẫu hậu đã kể câu chuyện này cho bổn cung rồi, huynh đổi một truyện mới đi.”
Lăng Trí đang suy nghĩ vài chuyện lập tức lấy lại tinh thần: “Lộn xộn cái gì, lại còn xưng bổn cung, ai dạy em?”
“Trêи TV có nói mà!” Bạn nhỏ Lăng Duyệt còn chưa được 8 tuổi ngồi dậy: “Mẹ nói em là công chúa nhỏ của mẹ, mà công chúa thì phải tự xưng là bổn cung. Còn mẹ của công chúa chính là hoàng hậu, các anh là hoàng tử, còn ba ba là hoàng thượng, nhóm vợ bé của ba ba gọi là phi tử, có điều hoàng thượng nhà chúng ta đã băng hà, cũng không có phi tử, cho nên mỗi ngày đều sẽ không đi tới đi lui làm phiền chúng ta…”
Ba của Lăng Trí – Lăng Đống chết không được vẻ vang lắm, mới đầu là bởi vì nữ sắc, sau lại dính dáng tới vài thứ chính trị cho nên sau khi nhà họ Lăng phá sản, những người có quan hệ gần gũi với gia đình họ đều tránh né không thì cũng trở mặt. Bao gồm cô ruột trong dòng họ của Lăng Trí cũng gấp gáp muốn phân rõ giới hạn với họ. Cũng vì vậy mà kì nghỉ đông này hai đứa bé không còn chỗ để đi, chỉ có thể ở nhà cả ngày để làm bài tập hoặc xem TV. Xem đây này, còn không phải bị phim truyền hình đầu độc à.
Lăng Trí: “…”
Lăng Trí một tay ấn cô bé về ổ chăn, xoa xoa thái dương, nói: “Hoàng huynh của em bây giờ rất đau đầu, tốt nhất là em ngủ mau lên, bằng không đừng trách anh dùng cực hình.”
Bạn nhỏ Lăng Duyệt còn muốn kể nội dung phim truyền hình cho anh, chớp chớp mắt làm nũng: “Nhưng mà người ta còn chưa muốn ngủ…”
“Không muốn ngủ cũng phải ngủ.”
Trêи mặt chàng trai không chút ý cười, không nghi ngờ gì nữa, Lăng Duyệt nhìn sắc mặt của anh cũng không dám ầm ĩ thêm, chỉ là có chút không vui lắm, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Hoàng huynh thật hung dữ, bổn cung không chơi với huynh nữa.”
Mùa đông ở miền nam khá lạnh nhưng lại không có máy sưởi, Lăng Trí đắp chăn bông dày cho cô bé, không cảm xúc nói: “Nếu em không ngủ thì anh sẽ hung dữ hơn.”
“Anh cứ mặc kệ em ấy, nhanh chóng đi ngủ đi, chúng em đã lớn rồi, không cần nghe kể chuyện trước khi ngủ nữa.” Người cất giọng là cậu bé giống em gái như đúc nhưng tính cách lại lớn hơn tuổi – Lăng Đằng.
Lăng Trí cúi đầu nhìn cậu bé, thấy trêи khuôn mặt non nớt của cậu nhóc bày ra vẻ nghiêm túc như người lớn, không biết phải nói thế nào.
Sau khi trong nhà xảy ra chuyện, cậu nhóc này dường như hiểu chuyện hơn. Lúc trước cậu là một đứa trẻ động một chút là tìm mẹ khóc, bây giờ số lần khóc đã giảm đi rất nhiều còn tỏ ra mình đã trưởng thành. Không giống công chúa nhỏ Duyệt Duyệt luôn chu cái miệng nhỏ nhắn, vẫn vô tâm vô phế*, ngây thơ không lo lắng gì như trước đây.
*không tim không phổi: chỉ những người suy nghĩ đơn giản
Nhất thời Lăng Trí cũng không thể nói được ai có trạng thái tốt hơn, một lúc lâu sau mới buông truyện cổ tích trong tay xuống, xoa loạn đầu cậu bé: “Được, vậy em để ý con bé này một chút rồi mau đi ngủ sớm.”
Anh không đủ kiên nhẫn hay am hiểu chuyện dỗ con nít ngủ này, nếu không phải sau khi xảy ra chuyện hai đứa bé luôn ngủ không yên, có khi còn khóc lóc tỉnh lại thì anh tuyệt đối sẽ không mạnh mẽ chống đỡ tinh thần ngồi ở chỗ này.
“Là công chúa Duyệt Duyệt, không phải con bé này.”
Bất đắc dĩ nhìn em gái còn dám nhỏ giọng phản bác một cái, Lăng Đằng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nghiêm trang dặn dò anh trai: “Bình thuỷ có nước ấm, nếu anh khát nước thì uống ở đó, đừng uống nước lã, giáo viên của chúng em nói uống nước lã thì trong bụng sẽ có giun.”
“Nước ấm ở đâu ra…” Lăng Trí mày nhăn lại: “Em nấu?”
Suốt ngày anh đều ở ngoài làm công, không có thời gian xử lí việc nhà nên thường xuyên quên nấu nước hoặc giặt quần áo. Có lúc tối về khát nước lại không kịp nấu thì sẽ uống bừa vài ngụm nước lã, không ngờ rằng lại bị thằng nhóc này nhìn thấy.
“Em… em…”
Lăng Đằng còn chưa nói xong thì công chúa nhỏ Duyệt Duyệt cảm xúc tới nhanh đi nhanh đã giơ tay béo lên tranh công với hoàng huynh: “Em cũng giúp đỡ! Em giúp rót nước vào trong ấm điện!”
Lại không ngờ rằng anh trai cô bé không khen bọn họ mà trái lại khuôn mặt còn trầm xuống: “Có phải anh đã nói với các em không được chạm vào đồ điện trong bếp?”
Hai đứa bé đã được nuông chiều từ bé, làm gì biết dùng những thứ như ấm điện, căn nhà này đã cũ, đồ điện cũng lạc hậu, chẳng may không cẩn thận bị rò điện hay bị phỏng nước sôi thì không dám nghĩ tới hậu quả.
Lăng Trí nhịn cơn tức giận với hai đứa em xuống: “Ngày mai tan làm anh sẽ mua một thùng nước khoáng về, nếu có ngày anh quên nấu nước ấm thì các em cứ uống cái đó, sau này không được đụng vào ấm điện nữa, biết chưa?”
Lăng Đằng không lên tiếng, một lúc lâu sau mới nhấp nhấp miệng, có chút tủi thân mà nói: “Nhưng mà chuyện này rất dễ, em cũng đã lớn, có thể làm được mà…”
Chỉ dùng ấm điện để nấu nước rồi rót nước ấm vào bình thuỷ mà thôi, cậu cũng không thấy khó khăn gì. Hơn nữa cậu đã đồng ý với mẹ, là con trai thì phải giúp đỡ anh trai vài công việc nhà.
Lăng Duyệt cũng gật đầu: “Mua nước khoáng tốn tiền, không phải nhà chúng ta không có tiền sao, lần trước em muốn mua búp bê Barbie, hoàng huynh còn nói với em nếu mua thì chúng ta sẽ không có cơm ăn, sẽ chết đói mất!”
“Dù sao cũng không được.” Lăng Trí mệt mỏi cả ngày, lúc này đầu cực kì đau nên cũng không đủ kiên nhẫn giải thích cẩn thận cho hai đứa bé, chỉ có thể nghiêm mặt nhìn chằm chằm em trai. Mãi đến lúc cậu bé không tình nguyện gật đầu mới thả lỏng đi ra ngoài: “Nhanh ngủ đi, lát nữa anh tới kiểm tra, ai chưa ngủ thì đánh người đó.”
Bạn nhỏ Lăng Duyệt ỉu xìu: “Cung tiễn hoàng huynh.”
Bạn nhỏ Lăng Đằng rầu rĩ: “Vâng.”
Lăng Trí đóng cửa phòng lại, đi vào phòng vệ sinh ở lầu hai để rửa mặt, lúc này mới lấy lại chút tinh thần, có điều lúc giơ tay thì chạm đến vết thương nên chịu không nổi mà “Hít” một tiếng.
Anh lau bọt nước trêи mặt, cúi đầu cuốn tay áo lên, lộ ra một mảng máu bầm lớn. Vết bầm tím xanh nổi bật trêи làn da trắng của anh có chút đáng sợ. Chẳng qua anh cũng không để ý, chỉ khởi động tay một chút, khi đã chắc chắn không ảnh hưởng đến gân cốt thì cũng không quan tâm nữa.
Lúc này bóng đèn trong phòng tắm đột nhiên chớp tắt hai cái rồi tắt ngủm.
Lăng Trí đang chuẩn bị đi vệ sinh: “Mẹ nó.”
Anh chịu đựng bực bội trong lòng mà chuyển ghế đẩu đến sửa nhưng không có kết quả lắm, cái bóng đèn không biết dùng bao nhiêu năm đã hoàn toàn bỏ mình.
Cánh tay đau, sau lưng đau, đầu càng đau, lúc chuẩn bị nhảy xuống thì chiếc ghế cũ còn lung lay một chút, hại anh xém chút nữa ngã xuống.
Lăng Trí khó khăn lắm mới giữ thăng bằng được không thể chịu nổi nữa liền phát giận, một chân đá bay chiếc ghế đẩu kia tạo thành một tiếng “loảng xoảng” thật lớn trêи cửa.
Chiếc cửa gỗ xưa cũ không chịu được lực mạnh, lung lay sắp đổ mà phát ra tiếng động “kẽo kẹt” thảm thiết.
“Tao chơi chết mày…” Lăng Trí tức đến đỉnh điểm mà thở hổn hển, muốn mắng người nhưng cũng không biết phải mắng ai. Cuối cùng chỉ có thể mịt mù vọt tới trước vòi nước, tàn nhẫn tạt nước lên mặt lần nữa.
Nhà họ Lăng từng là gia đình giàu nhất thành phố B, mẹ anh chỉ là một cô bé lọ lem gả vào hào môn*, xuất thân trong một gia đình bình thường mà thôi. Căn hộ này được ông ngoại đã qua đời để lại cho mẹ của anh, bố cục cũng không khác nhà họ Thịnh là mấy nhưng đã 5, 6 năm không ai sống nên đã cực kì rách nát. Chỗ tốt duy nhất là có năm tầng lầu, tuy diện tích mỗi tầng còn không lớn bằng nhà vệ sinh trong biệt thự cũ của nhà họ Lăng nhưng ít nhất anh làm ồn ở dưới lầu cũng không ảnh hưởng đến hai đứa nhóc ở lầu bốn.
*gia đình giàu có và quyền lực
Lăng Trí lặng lẽ trút giận trong chốc lát, sau đó mới lau khô mặt, trở về phòng ngủ của mình trêи lầu bốn.
Phòng ngủ chỉ có một chiếc giường 1m2, một bộ bàn ghế què chân cùng một tủ quần áo giản dị bằng nhựa. Lăng Trí lê bước chân mệt mỏi ngồi xuống bàn sách, kéo ghế lại gần một chút, không ngờ rằng tựa đầu lên lưng ghế đã ngủ quên mất, may mắn trong lòng Lăng Trí còn nhớ tới chuyện này nên nửa giờ sau đã choàng tỉnh giấc.
Đã hơn 1 giờ đêm rồi, Lăng Trí nỗ lực căng mí mắt, mở chồng tài liệu trêи bàn ra.
Trêи cùng là một bài thi ngữ văn, đã viết được kha khá, chỉ còn lại vài câu văn cuối cùng còn chưa viết xong.
Lăng Trí nhìn nét chữ chỉn chu ngoan ngoãn, thoạt nhìn còn có điểm mũm mĩm giống như cô bạn bàn trêи, hoảng hốt nhớ lại những ngày mình còn học ở trường.
Cảm giác đi học rất không thú vị, buồn tẻ, nhàm chán, mỗi ngày đều giống nhau, không có cảm giác mới mẻ gì cả.
Nhưng cho dù không thú vị…
Thì anh cũng không trở về được.
Chàng trai hoàn hồn cầm bút, dùng sức nhấp môi, đè ép tất cả những căm phẫn và mê man trong lòng xuống.