• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Hiểu Dung liếc nhìn Mộc Dương, thấy trên đầu cô còn có vết thương thì gấp rút nói: “Mẹ đi cùng con. ”

Dương Thục Phương lập tức mắng một câu: “Cắt rau lợn cũng cần hai người đi hả, cắt rau lợn vàng hay rau lợn bạc đây?

Trương Hiểu Dung vốn dĩ đã đeo sọt lên, nhưng sau khi nghe câu nói đó cũng chỉ có thể bỏ xuống.

Mộc Dương an ủi Trương Hiểu Dung: “Không sao đâu, con làm một mình được”.

Quan trọng nhất là, cô muốn đi tìm Lôi Hướng Dương.

Cho nên đưa Trương Hiểu Dung đi cùng cũng không tiện.

Mộc Dương đeo sọt đi ra cửa, Dương Thục Phương tức giận mắng sau lưng: “Đồ lười biếng, ngày nào cũng trưng cái bộ mặt ấy cho ai xem chứ? Không biết là nuôi người hay nuôi nợ nữa.”

Mộc Khai Kim không thể nghe nổi nữa, liếc nhìn Dương Thục Phương một cái, lấy ra điếu thuốc khô bỏ vào tẩu, hút lấy hai hơi rồi nói: “Tôi thấy việc này giải quyết thế này đi. Chủ nhật mời bọn họ đến, hai nhà gặp mặt ăn một bữa cơm, sau này chúng ta là người thân rồi.”

Trương Hiểu Dung còn muốn hỏi thêm, nhưng Dương Thục Phương đã tức giận nói: “Không phải trước kia còn nghi ngờ chúng tôi lừa các người sao? Bây giờ còn muốn mời mọc nữa?”

Trương Hiểu Dung chỉ có thể cúi đầu không nói gì.

Trong lòng cảm thấy có chút không yên

Cũng không phải là vì điều gì khác mà là do thái độ của Mộc Dương.

Dáng vẻ hôm nay sau khi trở về của Mộc Dương có chút bất thường.

Dường như không hứng thú với bất kỳ thứ gì, không có chút vui vẻ nào.

Đây cũng là lý do tại sao Trương Hiểu Dung muốn đi ra ngoài cùng Mộc Dương.

Mộc Dương vừa rời khỏi nhà thì đi thẳng đến nhà của Lôi Hướng Dương.

Đợi đến khi nhìn thấy Lôi Hướng Dương, Mộc Dương trực tiếp hỏi: “Cậu đã bán ba ba và rùa để lấy tiền theo cách tôi nói chưa?”

Lôi Hướng Dương cảnh giác liếc nhìn Mộc Dương: “Sao cô lại hỏi chuyện này?”

Mộc Dương thầm nghĩ một thằng nhóc tóc còn chưa mọc, trong lòng nghĩ cái gì mặt đều hiện rõ như Lôi Hướng Dương kia, sao cô có thể không biết được chứ?

Thế là Mộc Dương nổi giận nói: “Cách này không phải là nhờ tôi nghĩ ra cho cậu à, sao giờ còn đề phòng tôi như vậy? Tôi hỏi một câu, thế nào rồi? Tôi nói cho cậu biết, trong đầu tôi vẫn còn rất nhiều cách hay, còn muốn nghe không?

Thái độ của Lôi Hướng Dương càng đề phòng như vậy thì càng chứng tỏ rằng, cậu đã bán được tiền từ cách này rồi. Nhưng Lôi Hướng Dương sợ cô sẽ nói ra ngoài nên mới cảnh giác như vậy.

Thực ra, đề phòng của Lôi Hướng Dương là không sai.

Lúc này Mộc Dương hỏi Lôi Hướng Dương chuyện này quả thức có chút xấu hổ.

Nhưng bây giờ chuyện kiếm tiền đối với cô quả thực không phải là điều dễ dàng.

Nhưng nếu cô hỏi mượn Lôi Hướng Dương thì sao?

Ngay cả khi khó mà vay mượn được thì vẫn hơn là tự mình cố gắng.

Nhưng nhìn hiện tại, Lôi Hướng Dương nhất định rất keo kiệt, không muốn cho mượn.

Nếu không cũng sẽ không giống như đang đối mặt với kẻ địch thế này

Mộc Dương liếc mắt một cái, sau đó nảy ra một ý tưởng.

Mộc Dương cười như gió xuân với Lôi Hướng Dương: “Tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu.”

Vừa rồi Mộc Dương còn muốn mắng chửi Lôi Hướng Dương một cách xối xả, bây giờ lại đột nhiên thay đổi thái độ, Lôi Hướng Dương càng cảnh giác hơn, dường như muốn đưa tay ra che túi của mình: “Đừng có mơ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK