Quả nhiên, ngay sau đó nghe Trần Xuân Hoa nói một câu: “Không phải nói có cách hoá giải hay sao? Xin thầy giúp cho…”
Trần Xuân Hoa là đang cố gắng hết sức muốn bán Mộc Dương đi, thế nên cô cũng không khách khí làm gì, mở miệng nói thẳng: “Không thì bói thêm số của một cô gái khác đi, xem xem có hợp hay không.” Nói xong, Mộc Dương nhanh miệng báo ngày sinh tháng đẻ của Mộc Hoan ra.
Cái này là Mộc Dương hỏi được từ Trương Hiểu Dung. Khi đó hỏi thử chỉ đơn giản là giữ lại chút mánh lới. Thật không ngờ Trần Xuân Hoa lại bắt ép cô dùng tới mánh lới này.
Mộc Dương vừa mới nói xong đã bị Trần Xuân Hoa đẩy một cái: “Mộc Dương! Cháu nói linh tinh gì đấy?”
Mộc Dương bình tĩnh đối mặt với Trần Xuân Hoa, chất vấn bà ta: “Không phải bác gái nói chuyện này là chuyện tốt, nếu đổi cho chị Hoan thì bác cũng đồng ý hay sao?”
Đối diện với cặp mắt đen nhánh lanh lợi của Mộc Dương, nhất thời Trần Xuân Hoa thật sự không biết nên đáp lời thế nào.
Thầy bói Trần cũng rất tận lực, trong thời gian ngắn như vậy đã bói xong. Ông gõ lên mặt bàn, nói: “Mệnh hai đứa này hợp nhau, còn là cực kỳ hợp.”
Thầy bói Trần cũng không nhiều lời. Vẫn không lấy tiền, thẳng thừng tiễn khách.
Thái độ của vợ thầy bói Trần lần này rất cứng rắn, dứt khoát bảo bọn họ đi về. Còn muốn hỏi lại cũng bị vợ của thầy bói trần nói đừng có cản trở bọn họ làm ăn, còn có người khác chờ tới lượt.
Danh tiếng của thầy bói Trần quả thật rất rộng, dù sao lúc đi ra ngoài Mộc Dương đã nhìn thấy trong sân có mấy người vẫn đang chờ thật.
Thấy bọn họ đi ra, mấy người kia còn ngó vào nhìn.
Có lẽ lượng thông tin vừa rồi quá nhiều, tất cả mọi người đều chưa kịp hiểu hết, nhất thời cũng không ai mở miệng nói chuyện.
Mọi người đều im lặng như vậy cả một đường trở về nhà họ Mộc.
Từ vẻ mặt của người nhà họ Vương, Mộc Dương không nhìn ra được rốt cuộc họ nghĩ thế nào. Có điều, từ vẻ mặt của Dương Thục Phương có thể thấy có lẽ đã hơi lung lay rồi.
Vậy nên Mộc Dương cứ đợi được xem một trò hay.
Dù sao bây giờ cô không cần phải lo lắng chuyện gì nữa hết.
Nhà họ Vương chắc chắn sẽ không thèm nhận cô nữa.
Sau khi về nhà họ Mộc, người nhà họ Vương cũng không nói muốn về ngay mà trái lại còn ngồi xuống. Nhìn điệu bộ nỳ là còn chưa hết hi vọng đâu.
Ban đầu Mộc Hoan ở nhà trông em không đi theo, không được tham gia trò vui nên hậm hực trong lòng. Bây giờ thấy bọn họ về liền hào hứng lại hỏi: “Bà nội ơi, thế nào rồi?”
Trần Xuân Hoa lập tức quát to: “Hỏi cái gì mà hỏi! Đi về phòng đi!”
Mộc Hoan tức thì bị mắng ngu người luôn. Cô ta thất thần hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nước mắt lập tức đong đầy trong mắt.
Người nhà họ Vương còn quan sát Mộc Hoan một lượt, cũng không biết có hài lòng hay không.
Dương Thục Phương đảo mắt, thử mở miệng dò hỏi: “Thầy Vương à, nhà thầy thấy thầy bói Trần nói vậy thì chuyện này chúng ta…”
Suy nghĩ của Dương Thục Phương vừa nhìn là thấy.
Mộc Dương cười tủm tỉm nói theo: “Con thấy cũng rất tốt, chị Hoan luôn lanh lợi lại chịu khó, con thấy còn phù hợp hơn con.”
Câu này không khác gì một đề nghị thật lòng, rất nhanh đã nhận được lời phụ hoạ của nhà họ Vương: “Ý của nhà tôi các bác cũng đều biết rồi, thực sự là tuổi tác không phải vấn đề gì quan trọng.”
Ý là đồng ý rồi.
Dương Thục Phương tức thì cười rộ lên. Dù sao đối với bà ta, cháu gái đều là món hàng lỗ vốn không đáng tiền.
Mà nhà họ Vương lại ra giá cao…
Đưa người đi sớm thì không chỉ đỡ tốn miệng ăn mà còn có thể được một khoản tiền lớn. Đây không phải là chuyện tốt sao?
Mộc Hoan nghe những lời này xong vẫn còn khù khờ, nhưng Trần Xuân Hoa lập tức nhảy ra phản đối: “Mẹ, chuyện này không thể được!”
Giọng điệu của Trần Xuân Hoa rất kiên quyết.
Mộc Dương bèn hồn nhiên hỏi một câu: “Bác gái, sao chị Hoan lại không được ạ? Không phải bác vẫn luôn nói với mẹ con chuyện này là chuyện tốt đấy sao? Sao đến lượt chị Hoan thì bác lại không đồng ý?”
Mặt Trần Xuân Hoa tức thì biến thành một quả cà tím. Càng hận không thể tới xé miệng Mộc Dương ra.
Danh Sách Chương: