Rùa và ba ba hoang dã đều là những thực phẩm rất tốt. Thậm chí không thể mua được ở bên ngoài, đặc biệt rất bổ dưỡng.
Đến khi thấy Tiền Quân bày tỏ thái độ như vậy, Mộc Dương mới hỏi một câu: “Chỗ cháu còn một ít măng trúc, chú có muốn mua không? Cháu có thể bán rẻ cho chú. Măng này mang về hầm canh, đặc biệt là hầm canh gà ngon lắm. Quán ăn đông khách như vậy, cháu nghĩ chắc chắn sẽ có người thích”
Tiền Quân liền bị những lời nói này của Mộc Dương chọc cười: “Cháu rốt cuộc còn có bao nhiêu thứ đồ thì mang hết ra đây đi.”
Mộc Dương lặng lẽ thở dài nói: “Bây giờ thật sự hết rồi, nhưng nếu sau này còn có bọn cháu nhất định đến tìm chú.”
Mộc Dương thở dài cảm thấy có chút rầu rĩ.
Tiền Quân đột nhiên bị chọc cười.
Sau đó anh ta dẫn hai người vào trong cân đồ và tính tiền đưa tiền mặt cho họ.
Rùa và ba ba của Lôi Hướng Dương là phần chính, còn ít măng kia của Mộc Dương chỉ là số lẻ mà thôi, tổng cộng chỉ bán được 5 hào.
Nhưng Mộc Dương cũng không hề nản lòng. Mà còn thận trọng cất 5 hào của mình vào trong túi áo.
Đây là những đồng tiền đầu tiên mà cô kiếm được khi quay lại thập kỉ này.
Nên nó có có ý nghĩa rất lớn đối với cô.
Vì vậy mà cô rất trân trọng 5 hào này.
Dáng vẻ đó khiến Lôi Hướng Dương có chút không chịu được. Do dự một lát, cậu vẫn không nỡ lấy tiền ra nhưng lại nói một câu: “Hay là tôi mời cô ăn một cái bánh bao nhé?”
Tính ra mấy đồng tiền này nếu không có Mộc Dương giúp đỡ thì Lôi Hướng Dương căn bản không kiếm được.
Nên nghĩ một chút, Lôi Hướng Dương vẫn là cảm thấy đáng.
Vừa nói đến bánh bao mắt Mộc Dương liền sáng lên.
Phải nói là từ sau khi đến thập kỷ này, cô chưa bỏ được hút dầu mỡ nào vào bụng. Vậy nên Mộc Dương làm gì có lý do nào để từ chối chứ?
Lôi Hướng Dương nén nỗi đau trong lòng, kéo Mộc Dương đi đến quán bánh bao thịt trên phố.
Nhưng thật sự chỉ mua một cái cho Mộc Dương chứ cậu không định ăn.
Mộc Dương cũng không nghĩ quá nhiều, nhận lấy chiếc bánh và cắn một miếng, sau đó mới phát hiện Lôi Hướng Dương không ăn.
“Sao cậu lại không mua một phần cho cậu?” Mộc Dương ngậm bánh bao trong miệng đột nhiên có chút luống cuống. . Truyện Quan Trường
Mộc Dương còn chưa gặp qua tình huống này bao giờ.
“Không ăn được.” Lôi Hướng Dương lắc lắc đầu, kiên định rời tầm mắt từ chiếc bánh bao ra chỗ khác.
Nhưng Mộc Dương nhìn thấy rõ Lôi Hướng Dương đang nuốt một ngụm nước miếng.
Mộc Dương ngay lập tức hiểu Lôi Hướng Dương chính là không nỡ ăn.
“Cô ăn đi, nếu như không có cô, tôi đã không bán được những thứ này, giữ lại nuôi cũng sẽ từ từ gầy đi, bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền nữa.” Lôi Hướng Dương nói rất thản nhiên, ngữ khí trưởng thành, căn bản không hề giống một đứa trẻ đang lớn.
Trong lòng Mộc Dương đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.
Nhưng nhất thời cũng không biết nói gì mới tốt.
Lôi Hướng Dương không nhìn chiếc bánh bao trong tay Mộc Dương nữa nhưng vẫn nói: “Ăn nhanh đi, nguội sẽ không ngon nữa đâu.”
Mộc Dương cúi đầu cắn một miếng, mùi vị của thịt tràn khắp khoang miệng. Mặc dù trong nhân chỉ có một ít thịt nhưng ngay tức khắc khiến người ăn hạnh phúc đến muốn khóc.
Đôi mắt Mộc Dương có chút cay cay.
Trong miệng ngậm bánh bao, Mộc Dương hung hăng nói một câu: “Một ngày nào đó khi chúng ta có tiền, đến lúc đó muốn ăn bánh bao thì ăn bánh bao, muốn ăn thịt thì ăn thịt.”
Thực ra cho dù không cố gắng thì 10 năm hay 12 năm sau cũng có thể có được cuộc sống như vậy.
Danh Sách Chương: