Ngay cả Trương Hiểu Dung ở bên cạnh vẻ mặt cũng có chút bối rối.
Mộc Dương trong lòng thở dài một cái: “Hai vợ chồng hiền lành như vậy, chả trách lại trở thành người làm việc nhiều nhất nhưng được hưởng thụ ít nhất trong nhà này.
Cũng chả trách người rộng lượng sẽ bị người tính toán chi li ức hiếp.
Thực sự là chỉ số thông minh quá thấp rồi!
Mộc Dương hận sắt không thể thành gang, sắc mặt lại càng thêm buồn bã nói: “Là bởi ông nội cảm thấy trong nhà thực sự quá nghèo rồi. Vậy nên chúng con mới vì bát đồ ăn vặt này mà cãi nhau thành ra như vậy.”
“Nếu như nhà chúng ta giàu có, chắc chắn sẽ không như vậy.”
“Hơn nữa nếu như gia đình chúng ta giàu có một chút, bình thường muốn hiếu thuận với ông bà như thế nào cũng được, bố cũng sẽ không cảm thấy việc này là không hiếu thuận.”
“Có thể đàng hoàng mua thịt cho ông bà nội ăn thì tốt biết bao?”
Mộc Dương thở một hơi thật dài rồi nói ra lời nói dối trắng trợn nhất: “Dù sao con cảm thấy con đi làm cùng với Lôi Hướng Dương, nói không chừng còn có thể kiếm chút tiền, đến lúc đó con sẽ mua thịt cho ông bà nội và bố mẹ ăn.”
Mộc Dương trong lòng âm thầm phản bác chính mình: Cho Mộc Khai Kim, Trương Hiểu Dung và Mộc Trung Quốc còn được, chứcho Dương Thục Phương thì không thể, cả đời này đều không thể.
Trương Hiểu Dung ở bên cạnh đã cảm động đến rơi nước mắt nói: “Dương Dương! Là do mẹ không tốt, do mẹ không có năng lực.”
“Nếu như mẹ có năng lực thì con và anh trai con đã có thể sống tốt hơn rồi.”
Mộc Dương:……….Mẹ đang nghĩ cái gì vậy?
Trong lúc này phản ứng của Mộc Trung Quốc giống với Trương Hiểu Dung, trong đầu không còn ý nghĩ dạy dỗ con cái nữa mà hoàn toàn tự trách bản thân: Nếu như ông ấy có năng lực thì tốt biết mấy.
Mộc Dương trốn thoát, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó trong lòng lại nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Mộc Trung Quốc đứng cùng chiến tuyến với mình?
Dù sao xét đến chuyện ngày hôm nay thì Mộc Trung Quốc cũng không phải hoàn toàn hết phương cứu chữa.
Vẫn có thể lôi kéo một chút. ngôn tình sủng
Con đường làm giàu này có nhiều thêm một người thì có nhiều thêm một sinh lực. Hơn nữa Mộc Dương không hề biết rằng lần lừa gạt đầu tiên này của cô đã gieo vào lòng Mộc Trung Quốc một hạt giống nhất định phải làm giàu.
Cuối cùng việc Mộc Trung Quốc dạy dỗ Mộc Dương cũng bị bỏ ngỏ.
Mộc Khai Kim cũng không hỏi gì thêm, dù sao tính cách của con trai cả mình ông cũng biết rỗ, nên ông vẫn cho rằng là đã dạy dỗ xong rồi.
Dương Thục Phương vẫn không muốn bỏ qua, nhưng nghĩ đến nhà họ Vương và thái độ của Mộc Khai Kim nên bà ta cũng không thèm để ý nữa.
Chỉ có Mộc Dương nhỏ giọng hỏi Trương Hiểu Dung: “Phá lấu ngon khôngmẹ?”
Trương Hiểu Dung ngọt ngào nói: “Ngon, đây là tấm lòng của con gái mẹ.”
Mộc Dương: e rằng lúc này cho Trương Hiểu Dung uống thuốc đắngcũng sẽ cảm thấy ngọt ngào.
Nên ý kiến của Trương Hiểu Dung cũng không thể nghe được.
Mộc Dương buồn bã thở dài.
Đi đâu hỏi bây giờ?
Cuối cùng bất đắc dĩ đành hỏi Lôi Hướng Dương một câu.
Lôi Hướng Dương không những xin ý kiến từ em trai và em gái, mà con tặng một chút đồ ăn cho mấy nhà thường xuyên giúp đỡ cậu.
Nhân tiện cũng xin một chút ý kiến.
Mọi người nhất trí rằng món ăn chưa đủ mặn, vị hơi nhạt nhưng rất ngon.
Lúc lôi Hướng Dương và Mộc Dương đang thảo luận về chuyện này, Mộc Dương không nhịn được mà khen ngợi Lôi Hướng Dương.
Cuối cùng khen tới mức khiến cho một thiếu niên to lớn như vậy có chút ngại ngùng mà đỏ mặt.
Nhưng Lôi Hướng Dương lại rất bình tĩnh mà không hề biểu hiện một chút nào ra bên ngoài.
Dù vậy Mộc Dương cũng không để ý vì tâm tình của cô đang rất tốt.
Vì phản hồi của mọi người rất tốt nên Mộc Dương chắc chắn sẽ bắt đầu mở hàng bán thử.
Danh Sách Chương: