Vợ chồng họ Vương có hơi ngượng nghịu, nói quanh co mãi vẫn chưa nói xong vấn đề. Dương Thục Phương cũng thật đáo để, bà ta trực tiếp nói huỵch toẹt ra luôn: “Chuyện là vầy, hai đứa nhỏ hai nhà chúng tôi, tuy là tuổi hơi nhỏ một tẹo nhưng được ông trời xe duyên. Cho nên hôm nay đến đây là muốn thầy xem xem khi nào thì hai đứa nó về với nhau là đẹp nhất. Cần ngày gần nhất.”
Dương Thục Phương còn không quên nói thêm: “Không phải tính ngày kết hôn, ngày kết hôn sau này tính tiếp.”
Bây giờ chỉ là tính ngày sang nhà bên kia thôi.
Dù sao Mộc Dương và con trai nhà họ Vương đều còn nhỏ, dĩ nhiên là không thể kết hôn được, hơn nữa nhà họ Vương cũng cần giữ mặt mũi. Làm sao có thể ngang nhiên chuẩn bị cưới xin để hàng xóm láng giềng bàn tán ra vào được?
Sau khi Dương Thục Phương nói xong, mấy người bên nhà họ Mộc đều chẳng thấy gì, chỉ có hai vợ chồng họ Vương đỏ chín mặt. Dù sao bọn họ cũng là trí thức, dù thế nào cũng cảm thấy có phần không thoải mái.
Mộc Dương đều quan sát hết thảy, nghiêm túc xem kịch, chỉ thấy vở kịch này rất chi là thú vị.
Thầy bói Trần cũng không ngạc nhiên gì, chỉ hỏi một câu hết sức tự nhiên: “Ngày sinh tháng đẻ của hai đứa đâu?”
Dương Thục Phương vội báo ngày sinh tháng đẻ của Mộc Dương ra. Sau đó vợ thầy Vương cũng nói ra ngày sinh tháng đẻ.
Sau đó tất cả mọi người đều chăm chú tập trung vào thầy bói Trần, chờ đợi ông bói ra kết quả.
Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, có lẽ là vì không nhìn thấy gì nên thầy bói Trần chẳng chút áp lực nào, chỉ nhấc một ngón tay lên, bấm bấm tính tính.
Thầy bói Trần vừa bấm ngón tay thoăn thoắt vừa lẩm bẩm trong miệng. Cũng không biết rốt cuộc là nhẩm cái gì.
Dù sao mọi người cũng nghe không rõ và nghe không hiểu.
Nên Mộc Dương không khỏi có suy nghĩ xấu xa rằng: Có lẽ sau này có thể tìm cơ hội nào đó hỏi thầy bói Trần xem có phải ông đang lẩm bẩm nói tiếng nước ngoài không?
Mộc Dương không khỏi cười xấu xa, nhưng sắc mặt của thầy bói Trần lại càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Sắc mặt của thầy bói Trần thay đổi như vậy tự nhiên cũng kéo những người khác thay đổi theo.
Vậy nên mọi người trong phòng đều ngẩng lo lắng ngước nhìn thầy bói Trần.
Trong phòng lại càng trở nên yên tĩnh hơn.
Lúc này Mộc Dương đoán rằng nói không chừng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được tiếng động.
Thầy bói Trần không nói gì nên những người khác cũng không dám mở miệng.
Do đó lúc thầy bói Trần cất lời thì tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nín thở.
Mộc Dương cũng rất tò mò không biết thầy bói Trần sẽ nói như thế nào đây?
Kết quả không thể nghĩ tới đó là thầy bói Trần mở miệng nói: “Số của người này tôi không thể xem ra được.”
Điều này ngay lập tức khiến tất cả mọi người trở nên sợ hãi.
Dương Thục Phương đột nhiên trở nên gấp gáp nói: “Sao lại không thể xem ra rồi? Trần đại sư ông xem lại xem!”
Hai vợ chồng nhà họ Vương cũng rất lo lắng.
Thầy bói Trần lại nghiêm mặt nói: “Cái số xui xẻo như vậy bảo tôi nói thể nào đây? Số tiền này tôi không kiếm nữa, các người tìm người khác đi.”
Sau đó thầy bói Trần liền cùng vợ tiễn khách.
Vẻ mặt kiên quyết của thầy bói Trần thực sự khiến mọi người đều sợ hãi.
Khiến ngay cả Mộc Dương cũng không khỏi sửng sốt.
Thú thật nếu như không phải đã biết trước thì nói không chừng cô cũng sẽ bị phản ứng của thầy bói Trần làm cho sợ hãi.
Một thứ đã phổ biến hàng nghìn năm nay lại bói ra cho cô một số mệnh xấu như vậy, sao cô có thể không sợ cho được.
Danh Sách Chương: