" Tô Hạo cậu mệt mỏi vậy sao". Hà Y Bối có chút thương hại nhìn cậu.
" chủ mẫu, cô không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó, chỉ làm tôi thêm đau lòng".
Hà Y Bối đưa tay cầm lấy trái cây bỏ vào miệng quay qua nhìn người đang ông im lặng lại giờ, anh mắt anh nhìn cô có chút lo lắng, cô bị gì sao.
" Từ, tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn em".
" gọi Phùng Hiên đến đây". Nếu không phải Tô Hạo nhắc nhở, anh cũng quên mất, anh với cô chưa từng dùng biện pháp an toàn.
" Tại sao lại gọi Phùng Hiên. Cô ngạc nhiên nhìn anh, đưa tay chạm vào trán anh, không có nóng, vậy gọi Phùng Hiên đến làm gì, cô không có bệnh anh cũng không, đưa mắt nhìn Tô Hạo đối diện.
Tô Hạo nhận thấy anh mắt của cô nhìn mình, có gắng nhìn cười giải thích cho cô, lão đại cũng thật là.
" chủ mẫu, lão đại là muốn xem cô có phải là đang có thai". Lão đại vẫn chưa thõa mãn, chắc chắn không để cô có thai, nghĩ đến đó, ý cười trong mắt càng đậm hơn.
Không bao lâu Phùng Hiên liền xuất hiện trước mặt bọn họ, còn chưa kịp lên tiếng đã bị tiếng nói lãnh lẽo của ai kia lên tiếng trước.
" kiểm tra".
Phùng Hiên nghe lệnh, liền không chậm trễ đi đến kiểm tra cho cô.
" lão đại, chủ mẫu sức khỏe không gì đang ngại".
" Phùng Hiên, cái lão đại muốn biết, chủ mẫu có thai không". Tô Hạo không che giấu ý cười giải thích.
" lão đại, cái này cần đến bệnh viện kiểm tra kết quả sẽ chính xác hơn". Phùng Hiên xem ra cũng hiểu chuyện gì khiến lão đại phát khí lạnh như vậy.
Anh nghe Phùng Hiên nói vậy liền một mạch ôm cô đứng dậy, Hà Y Bối cuối cùng không chịu được tức giận đẩy anh ra.
" Mộc Nghiêm từ, anh là có ý gì, nếu anh không muốn em có thai vậy không cần đụng vào em nữa, anh xem em là gì của anh, cũng không thèm hỏi ý kiến em, xem em nghĩ gì".
" Y Bối". anh giật mình nhìn cô, anh lại có thể sơ xuất như vậy, nhanh chóng đưa tay kéo cô ôm vào lòng.