• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" gọi Bạch Uy Vũ lập tức trở về". cô lạnh giọng ra lệnh, cô nhất định đánh chết cậu ta.

" Y Bối, chị..".

" lập tức". cô hong để ý ánh mắt khó xử của Mạc Nhi Nhi, cắt ngang ra lệnh.

" dạ". Mạc Nhi Nhi đau lòng rời đi, Mạc Nhi Nhi cũng không có ý định sẽ nói ra tình cảm của mình, chỉ muốn ở cạnh Bạch Uy Vũ, âm thầm chăm sóc.

Nhận được điện thoại, không bao lâu Bạch Uy Vũ liền có mặt tại Mộc Viên, chủ mẫu chưa bao giờ gọi cậu, hôm nay lại gọi chắc chắn có chuyện không hay, cậu cũng nên chuẩn bị sẵn tin thần, sợ sẽ đắc tội với cô.

Trong lòng bọn họ rất rõ, đắc đội lão đại ít nhất cũng có thể chết nhanh một chút, còn cô, bọn họ chính là muốn sống không được, chết cũng không xong.

Ước vào nhà, nhìn cô một mặt lạnh nhạt khiến cậu thật sự sắp không trụ nổi, bình thường cô rất hay cười, đối với bọn họ cũng không tỏ vẻ mình là chủ mẫu, bây giờ cô một bộ mặt như vậy, khiến cậu thật sự mất hết dũng khí của một đường chủ.

" chủ mẫu".

" tự giải quyết đi". Mắt cô vẫn không dời khỏi Tống Châu Châu lên tiếng.

Bạch Uy Vũ khó hiểu nhìn cô ta, sau đó giật nảy mình.

" ai cho cô đến đây".

Tống Châu Châu nghe Bạch Uy Vũ gọi cô là chủ mẫu đứng đã sắp ngã, bây giờ nghe cậu lớn tiếng với mình như vậy, khiến cô ta bây giờ mặt không còn giọt máu.

" Uy Vũ, em...em... đến tìm anh".

" tìm tôi, tôi cho phép sao, lập tức cút ra khỏi đây". Bạch Uy Vũ lạnh giọng ra lệnh, cậu cũng không có thời gian rãnh rổi như Nam Cung Ngụy, có thể chơi đùa với đám đàn bà bọn họ.

" Uy Vũ đừng đuổi em đi có được không". Cô ta mặc dù sợ hãi, nhưng để đám người Thiên Phong Địa bắt còn sợ hãi hơn.

" cút". Bạch Uy Vũ thật sự mất kiêng nhẫn, hôm ở quán bar cậu chỉ tiện tay giải vây giúp cô ta, không ngờ lại bị cô ta đeo bám đến đây, đúng là xã hội đen không nên lâu ngày nổi hứng làm người tốt.

" Uy Vũ". Cô ta không chịu bỏ cuộc vẫn muốn bám theo cậu.

" đem cô ta quăn ra ngoài". Cậu thật sự không còn kiêng nhẫn nữa, ra lệnh thuộc hạ đem cô ta quăn ra ngoài, cả thân mệt mỏi đi lại ghế sofa thả mình ngồi xuống.

" Uy Vũ Uy Vũ, các người mau thả tôi ra, Uy Vũ". Mặc cô ta la hét, đám thuộc hạ vẫn mạnh bạo lôi cô ta ra ngoài.

Nay giờ cô và Mạc Nhi Nhi im lặng xem trò hay, hết chuyện, Mạc Nhi Nhi không nán lại liền xoay người vào bếp, tuy rằng quyết định không thổ lộ, nhưng Mạc Nhi Nhi muốn cậu phải yêu một người tốt, như vậy Mạc Nhi Nhi mới yên tâm buông bỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK