Bỗng hai bên hơn 10 người lao về phía cô, vì lo lắng Lưu An Nhiên bị thương khiến mình không có phòng bị, cánh tay liền bị một người áo đen bắt lấy, giây tiếp theo cô rơi vào hôn mê.
" Y Bối, Y Bối, các người không được mang cô ấy đi". Lưu An Nhiên muốn chạy lên nhưng cả người điều bị giữ lại.
Tài xế thấy tình hình không ổn liền lao đến bảo vệ Lưu An Nhiên trước, sau đó gọi điện thoại cho anh.
Anh còn đang trong cuộc họp, điện thoại đổ chuông, nhìn số hiển thị trên màn hình khiến anh nhíu mài, đây không phải số điện thoại tái xế riêng của cô sao, trong lòng có chút căn thẳng nhấn nút nhận.
" ông chủ nguy rồi, phu nhân bị bắt cóc rồi". tiếng gấp gáp của tài xế xe.
" khốn kiếp". nghe xong anh trực tiếp đi nhanh ra ngoài, tay cầm điện thoại gọi cho Nam Cung Ngụy.
" lập tức tìm kiếm vị trí chủ mẫu hiện đang ở đâu". nói xong liền cúp máy, cũng không để bên kia trả lời.
Mộc Nghiêm Từ nhanh chóng lấy xe rời đi, ai lại có lá gan lớn như vậy, dám đụng đến bảo bối của anh.
~~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~
Cô tỉnh lại thấy mình đang nằm trên một chiếc giường rất êm, đưa mắt nhìn quanh căn phòng một lần, có chút quen mắt, hình như cô đã có đến đây.
" em tỉnh rồi sao".
Hà Y Bối nghe có người lên tiếng, giọng nói có chút quen thuộc.
" chủ tử". vậy chỗ này chính là nhà hắn, thảo nào cô lại thấy quen như vậy.
" gọi tôi là Kiệt đi". Hắn có chút đau xót trong lòng, cô lại xa lạ với hắn như vậy.
" tôi đã quen gọi người là chủ tử". cô lạnh nhạt trả lời, nhìn hắn bây giờ thật khiến cô nhìn không quen, một thủ lãnh cao cao tại thượng trước kia, bây giờ lại tiều tụy như vậy.
" Y Bối".
" chủ tử, tôi không muốn vì chuyện này ảnh hưởng đến sự tồn vong của hai bang phái".
Hắn giật mình nghe cô nói, có chút bắt đắc dĩ, cô nói đúng, cô bây giờ là phu nhân Mộc gia, hắn lại ngang nhiên bắt cóc phu nhân Mộc gia, Mộc Nghiêm Từ sẽ để yên cho hắn sao.
" em nghỉ ngơi đi".
Hắn không để cô nói, đứng dậy dứt khoác đi ra ngoài, nói hắn u mê cũng được, nhưng hắn muốn tự cho mình một cơ hội, khiến cô trở về bên cạnh mình.
~~~~~~~~*~~~~~~~~~