“Anh Tsugumi, nếu có thời gian, anh có muốn cùng tôi đến thăm ông không?”
Trong lúc mọi người đang tán ngẫu, Sakutaro đột nhiên mở lời.
“Người lạ cũng đến thăm được ư?”
Anh bỗng nhớ ra, ban nãy mình cho rằng ngoài gẫy xương, ông còn bị bệnh gì khác.
“Là ông tôi muốn gặp anh đó. Tôi đã từng kể rằng là ông tôi rất coi trọng vườn rau có đúng không? Lúc ông nhập viện, tôi đã hứa là định kì mang rau quả mới thu hoạch đến cho ông xem.”
Chẳng qua từ khi Sakutaro tiếp quản khu vườn, rau quả phát triển tốt. Ông Areno đã lo cho vườn rauu cứ tiếp tục héo thế này, nhưung gần đây, rau quả trong vườn đột nhiên tươi tốt hẳn lên.
“Cho nên ông muốn gặp anh Tsugumi.”
“Nhưng tôi có làm gì đâu.”
“Nhưng ông nói, thực vật cũng có linh hồn riêng.
Chúng sẽ phản ánh chân thực tấm lòng của người chăm sóc mình. Không xét truyện chăm sóc có tốt ay không, chúng còn phản ánh mức độ tương thích giữa người chăm sóc và chính bản thân chúng nữa.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Thế này thì độ khó cao quá rồi.”
“Chiều ngày kia thế nào? Đến 2 giờ là tôi xong việc.”
“Ừ. Được.”
Tsugumi lập tức đồng ý. Anh vốn đã muốn gặp ông từ trước rồi.
Sakutaro lại lôi cuốn sổ tay mọi khi ra khỏi túi. Vừa mở nắp bút máy thì ngoài của vang lên tiếng gọi “Anh Areno”. Là nhân viên bưu điện.
“Có, tôi tới ngay.”
Sakutaro đóng nắp bút, gấp cuốn sổ lại rồi chạy ra cổng.
Vào ngày hẹn, Tsugumi dã bồn chồn suốt từ sáng. Anh đứng trước bồn rửa mặt, nhìn vào gương. Không có gì kì lạ, nhưng vài phút anh lại dùng nước vuốt nếp tóc.
Tuy vẫn thường nói truyện với Sakutaro, nhưung đây là lần đầu tiên hai người hẹn nhau ra ngoài. Dù sao cũng là đi thăm bệnh, anh nghĩ không cần quá chải chuốt thì hơn. Hơn nữa, ông của Sakutaro là người thông tuệ, anh nghĩ nên cố hết sức để không thốt ra những lời kì quái mới được.