Và đó chính là thời điểm cậu gặp được Tsugumi.
Từ rất lâu về trước cậu đã đọc tiểu thuyết của anh.
Tiểu thuyết xoay quanh một nhân vật mắc bệnh tâm lý chỉ biết chạy về phía bờ diệt vong, nhưng anh ta lại không bị thế giới phủ định. Bất kể là ốm đau hay khỏe mạnh, người tốt hay kẻ xấu, đều cùng lênh đênh trên một con tàu, đến tận phút cuối vẫn chẳng ai ném ra khỏi đó.
Sau khi đọc được câu chuyện ấy, Sakutaro cảm thấy như mình được dung thứ. Cảm giác như có người nói với cậu rằng, cậu có thể ở lại đây. Cậy muốn gặp người này. Và rồi, tác giả cậu từng mong gặp mặt một lần để nói cho anh biết bản thân cậu đã được anh cứu rỗi lại chính là Tsugami. Lúc này, Tsugami vẫn ở bên cậu với tư cách bạn đời.
“Xin lỗi. Chẳng hiểu sao tôi cảm thấy như đang mơ.”
Trong đầu cậu, nụ cười ngượng ngùng của Tsugumi ngày còn trẻ lại hiện lên.
Nếu đây là mơ, chắc chắn mình sẽ khóc mất.
Sakutaro nheo mắt, nhìn ra vườn rau xanh mướt.
Sau khi công việc buổi chiều hoàn tất, Sakutaro ghé vào siêu thị mua nguyên liệu cho bữa tối.
Cậu xách giỏ, chân bước giữa những quầy hàng của siêu thị, mắt nhìn tờ danh sách ghi những thứ cần mua. Quyển sổ này khác với sổ ghi chép những chuyện đã làm trong ngày của Sakutaro, bên trong có ghi những món Tsugumi không thích, hoặc những món ngon mà anh từng nói với cậu. Trưa đã ăn mì lạnh rồi, tối nên làm gì nhỉ ? Dù sao Tsugumi cũng là người thoải mái trong chuyện ăn uống.
Cơm tối hầu như đều do Sakutaro nấu. Tsugumi thường viết lách từ chiều đến tối, nên trừ những hôm công việc làm xong muộn, còn lại thì cậu là người nấu cơm. Ban đầu Tsugumi còn ngại, nhưng hễ đã cầm bút lên là anh lại vùi đầu vào viết lách, nên cuối cùng đành phải giao hết cho cậu. Cứ như vậy, ngày qua ngày, hai bánh răng tiếp tục đan vào nhau một cách nhẹ nhàng êm ái.
Quầy thịt đang giảm giá thịt nạc vai chuyên dùng để nướng với gừng nên cậu vươn tay lấy một khay. Tsugumi vốn đã gầy, giờ dưới cái nóng của mùa hè lại càng teo tóp hơn, cậu muốn bồi bổ thêm cho anh.
“Chỉ cần ăn giống Sakutaro là tôi thấy khỏe lên rồi.”
Tsugumi năm nay đã tròn 42 tuổi. Khi mỉm cười, đuôi mắt anh thoáng hiện nếp nhăn, khiến gương mặt khi cười vốn đã dịu dàng nay lại càng thêm dịu dàng hơn, đôi lúc trông còn rất mong manh. Hễ Sakutaro cảm thấy vậy là trên bàn ăn bữa tối lại chất đống thịt thà. Tsugumi nhìn mà choáng váng, “Nhiều thế này làm sao ăn hết được !” Sakutaro đáp lại bằng nụ cười ngượng ngùng rồi cầm đũa lên, lòng thầm cầu nguyện cho anh sống thật lâu, thật khỏe mạnh.
Sau bữa tối, hai người lại quây quần bên nhau. Trên chiếc bàn thấp chân trong phòng khách, Sakutaro ghi chép những chuyện đã làm trong buổi chiều, còn Tsugumi thì viết truyện. Bản thảo công việc anh sẽ đánh máy tính trong phòng làm việc, nhưng Chuyện Sakutaro lại được anh viết bằng tay. Từ trước khi họ sống chung cho tới khi đã ở bên nhau, cứ hai, ba ngày, Tsugumi lại viết một mẩu truyện ngắn. Và người đầu tiên được đọc nó chính là Sakutaro.
Lúc này, anh đang viết gì nhỉ ?
Chuyện về bữa trưa có mì lạnh với cà chùa, cá thu cùng đậu bắp ư ?
Đang mải suy nghĩ thì Sakutaro bị tiếng chuông gió dưới hàng hiên cắt đứt mạch tư duy, âm sắc trong trẻo, tươi mát.
“Cảm giác đúng chất mùa hè Nhật Bản thật đấy. Anh treo khi nào vậy ?”
“Sáng nay.”
Nghe vậy, Sakutaro nhìn xuống cuốn sổ trên tay mình, đúng là trong sổ có ghi chuyện chuông gió. Cảm giác thất vọng chợt lan tỏa khi cậu nhận ra mình lại quên mất, nhưng Sakutaro chẳng xin lỗi. Mà bên kia, Tsugumi cũng làm như không có chuyện gì xảy ra, chỉ chăm chú viết lách.
Gần đây, bệnh tình của cậu dười như nặng thêm. Ký ức cứ biến mất không theo quy luật nào, có những chuyện xưa rồi cậu còn nhớ rất rõ, cũng có những chuyện vừa xảy ra ban sáng đã quên.
Những chuyện quan trọng thì lãng quên, những chuyện có thể quên thì lại nhớ, dù cậu mỉm cười tự trấn an rằng không sao, hay vô cùng phiền não, thì lúc quên vẫn sẽ cứ quên. Chuyện xảy ra quá nhanh, như chỉ trong thoáng chốc. Cậu không thể nào khống chế được bệnh tình.
Sakutaro chỉ có thể làm duy nhất một điều.
Đó là, không được để người bên cạnh mình đau khổ. Không than khóc vì những gì đã mất, cũng chẳng cần xốc lại tinh thần, chỉ cần chấp nhận bản thân mình là đủ. Đây là chuyện rất khó, rất khó để chấp nhận việc mình là một kẻ vô dụng. Huống chi, không phải cậu sinh ra vốn đã thế này.
Nhưng Tsugumi lại nói, anh yêu Sakutaro của hiện tại. Mỗi ngày, anh sẽ gom nhặt những đồng tiền rơi ra từ cái túi thủng, nhẹ nhàng nắm lại trong tay rồi bước theo sau cậu. Sẽ lặp lại cùng một câu trả lời với người lúc nhớ, lúc quên, mãi hỏi cùng một câu. Mỗi lần như thế, yêu thương lại càng thêm đong đầy. Giống như xấp truyện ngắn được cẩn thận đan dệt từng đêm.
“Sakutaro, tôi gọt đào nhé?”
Tsugumi dừng bút.
“Ừ, chắc cũng lạnh rồi đấy.”
Trong bồn rửa rau đằng bếp có một tô nhôm chứa đầy nước đá, bên trong là một trái đào to đang bập bềnh. Đây là quà tặng của người khách thuê cậu làm việc hôm nay. Người đó nói đây là đặc sản được người thân ở Okayama gửi tới. Những sợi lông mảnh mềm mại, phất phơ phát sáng giữa chỗ đá đang tan.
“Lúc gọt vỏ đào cũng vui thật.”
Tsugumi đặt dao lên rãnh lõm trên thân quả, bổ ra làm đôi y như bổ trái bơ. Loại không có hạt thì chỉ cần cắt như vậy là được, nhưng loại có hạt thì phải khía dần từ bên hông rồi bỏ hạt ra ngoài. Còn vỏ thì để gọt sau cùng.
“Xin mời.”
Chiếc đĩa thủy tinh chất đầy đào được đặt lên bàn trà.
“Lợi hại thật. Tôi chỉ riêng đào là không sao gọt nổi.”
“Vì đào mềm lắm, còn cậu lại cầm chặt quá.”
Vừa nói, anh vừa lấy tăm xiên một miếng đào đưa cho cậu.
Có lẽ vì bị mùi hương ngọt ngoài thu hút, những con muỗi nhỏ liền bu lại.
“Chắc cũng nên lấy nhang muỗi ra thôi. Tôi bỏ trong va li mây hay sao ấy ?”
“Không có. Năm ngoái tôi đánh vỡ rồi, cái hình con lợn ấy.”
“Cứ dùng tạm loại hình đĩa tròn cũng được mà.”
Hiếm có dịp Tsugumi phản đối, “Cái hình con lợn cơ !”
“Tại sao?”
“Vì ngày xưa, nhà bà tôi cũng dùng loại đó.”
“Vậy à ?”
Câu chuyện này, có lẽ cậu đã nghe rất nhiều lần rồi.
“Vậy hôm nào nghỉ chúng ta cùng đi mua đi. À, tranh thủ mua đôi sandal mới cho anh Tsugumi luôn.”
“Không cần đâu, vẫn còn đi được một thời gian nữa.”
“Không được. Chân trần đi sandal dễ bị thương lắm.”
“Cậu lo lắng thái quá rồi.”
“Anh không vui sao?”
“Vui lắm !”
Tsugumi cười chun mũi. Một mùi hương ngọt ngào chợt thoảng qua.
“A!”
“Hử?”
“Có mùi đào này.”
“Ừ đúng rồi, vừa mới gọt vỏ xong.”
Tsugumi đưa ngón tay lên gần mũi. Những ngón tay dài mảnh khảnh, trên ngón áp út tay trái đeo một chiếc nhẫn bằng bạch kim. Dĩ nhiên trên ngón áp út tay trái của Sakutaro cũng có một chiếc như vậy.
Không khí đan xen hương đào phảng phất, cùng tiếng chuông gió đang reo ngoài hiên.
Dù không ai nói câu nào, nhưng khoảng thời gian họ trải qua bên nhau vẫn hạnh phúc tới trào nước mắt.