Thinh thoảng cậu cũng được những người già neo đơn sống gần đó nhờ đến chăm sóc vườn, đang rảnh rỗi nên cậu nhận lời hết, khi ra về đã được họ cảm ơn. Cảm xúc ấy thật không thể diễn tả bằng lời.
Từ đó trở đi, Sakutaro bắt đầu hành nghề nhận việc theo yêu cầu.
Dù chỉ nhận những việc trong phạm vi năng lực của bản thân, và đã ghi lại hết tất cả chuyện đã hứa, nhưng cậu vẫn không cách nào thực hiện chúng hoàn hảo. Lâu lâu cậu cũng quên ghi chép, nhưng dù thế, cậu vẫn tiếp tục ở lại “nơi như thế”. Lần này bằng ý chí của bản thân.
“Tôi đã được tiểu thuyết của anh Tsugumi cứu rỗi đó.”
Sakutaro chậm rãi kết thúc câu chuyện của mình.
“Vậy mà, sau từng ấy chuyện, tôi lại quên mất lời hẹn với anh Tsugumi.”
Tsugumi không thể nói gì. Cứ vào lúc quan trọng, miệng anh dường như lại bị mất chức năng.
“Tôi đã đọc tất cả các tác phẩm của anh Tsugunu, từng thử tưởng tượng xem anh là người thế nào, lên mạng tìm kiếm xem không biết có hội ký tặng hay cuộc phỏng vấn nào không. Cho nên lúc gặp được anh, tôi đã vô cùng kinh ngạc, vô cùng hạnh phúc khi mình có thể giúp gì đó cho anh Tsugumi. Cả vụ Miu Miu cũng rất cảm ơn anh.
Sakutaro vẫn nhìn xuống sàn, bàn tay cứ mở ra rồi lại siết chặt.
“Nếu còn khỏe mạnh, tôi nhất định sẽ yêu anh Tsugumi.”
Chậm rãi mở ra. Rồi nắm chặt lại.
“Nhưng tôi nghĩ, nếu mình còn khỏe thì đã không có cơ hội đọc tiểu thuyết của anh.”
Sakutaro ngẩng đầu nói với Tsugumi.
“Tôi... sẽ không yêu ai nữa.”
Hơi thở chợt nghẽn lại trong lồng ngực, Tsugumi siết chặt bàn tay đang đặt trên đùi.
“Hiện giờ tuy tôi vẫn có thể sinh hoạt bình thường, nhưng sau này chẳng biết sẽ ra sao. Có thế bệnh tình càng nghiêm trọng hơn. Mà khi bệnh tình trở nặng, người bị tôi quên lãng sẽ đáng thương biết nhường nào.”
Nụ cười trên gương mặt Sakutaro dần lụi tắt như ngọn nến trước gió.
Ngoài kia, hoàng hôn đã buông xuống, những tia sáng rọi xuống từ lớp kính màu trên trần nhà cũng tắt dân.
Sau đó, chỉ còn màn đêm tĩnh mịch trải dài vô tận. “Tôi sợ...”
Lời Sakutaro nói đêm ấy lại vọng về, Tsugumi nhắm chặt hai mắt.
Sợ. Chuyện này quả thực quá đáng sợ! Anh run rẩy từ tận sâu trong tâm khảm.
Nếu là mình, có lẽ anh không tài nào gượng dậy nổi.
“Đôi khi tôi cũng thử tưởng tượng xem sau này sẽ ra sao.”
“Chúng ta sẽ ổn cả thôi.”
Sakutaro đã nói thế lúc thu hoạch vườn rau.
Khi ấy, Tsugumi còn cảm thấy giữa họ tồn tại một khoảng cách.
Sakutaro có gia đình, có cuộc sống dư dả, có nền tảng vững chắc, nên mới có thế nghĩ rằng cậu sẽ ổn. Có lẽ cậu không hiểu được cảm xúc của một người tứ cố vô thân như anh. Nhưng, một Sakutaro từng dùng nụ cười để động viên Tsugumi khi ấy, lại ôm trong lòng vấn đề trầm trọng hơn anh nhiều.
“Người bị tôi quên lãng sẽ đáng thương biết bao.”
Sakutaro đã nói vậy.
Đúng là như thế.
Bị người mình yêu quên lãng sẽ rất đau khổ.
Cho nên, không muốn yêu ai cả. Người ngộ ra điều này, còn đau khổ hơn nữa.
“Sakutaro.”
Khi anh gọi tên cậu, một giọt nước mắt nhỏ xuống cánh hoa bìm bìm nhạt màu in trên thiếp.