Ít ra, có nhiều bạn bè sẽ đỡ hơn.
Ý tưởng này không khả thi lắm, vì anh giao tiếp rất dở, cũng không chịu được những nơi ồn ào. Trước hết cứ ra ngoài làm quen với nhiều người cái đã, trong đó hẳn sẽ có người hợp ý anh.
Còn về Sakurato, cứ tiếp tục làm bạn như hiện giờ là tốt nhất.
Nếu là bạn bè, anh có thể xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp với cậu ấy.Dù sao tình yêu vẫn chưa kịp thành hình, nếu cứ vịn vào danh nghĩa tình bạn thì sẽ đến lúc tình cảm xuôi theo hướng ấy thôi.
Hẳn là sẽ đâu vào đó. Có lẽ. Biết đâu. Chắc chắn vậy.
Anh tự khích lệ bản thân rồi đứng bật dậy.
Dối trá! Cảm xúc đâu phải thứ giản đơn như thế!
Tsugumi hiểu rõ điều này. Nhưng cho dù là vậy, anh vẫn muốn được ở bên Sakutaro.
Làm bạn cũng được, anh vẫn muốn làm một người bạn có thể cùng cậu giải bày bất cứ chuyện gì.
Vì vậy, quả nhiên anh không thể để chuyện đêm đó trôi theo dòng nước.
Sakurato sẽ nghĩ sao đây, bản chất cậu vốn là người nghiêm túc, nên lúc này hắn vẫn còn đang phiền não. Nếu vậy, có lẽ anh nên ngỏ ý lại lần nữa la mình muốn làm bạn với cậu ấy.
Trời càng về chiều, nhiệt độ lại càng tăng. Vừa ra khỏi khu phố hành chính, Tsugumi liền trông thấy một quán kem di động bắt mắt. Người ta rong xe tải lòng vòng quanh khu để bán hàng. Trời nóng đến mức này, không chỉ có mấy cô gái trẻ mà cả những nhân viên công sở tuổi trung niên cũng xếp hàng mua kem. Tsugumi cũng mua một cây kem vani.
Anh vừa liếm láp, vừa rảo bước về phía ga tàu điện ngầm. Kem rất lạnh, vị cũng rất ngọt.
“Cố lên nào.”
Tsugumi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngát. Những khối mây vũ tích trắng lóa như đang phát sáng, đặc quánh như một tấm đệm có thể ngồi lên được. Anh giả vờ vươn
Vai để giang rộng hai tay, miếng kem trượt khỏi vỏ ốc quế, rơi đánh “bẹp” một tiếng trên mặt đất.
Về đến nhà anh đã thấy một đôi giày thể thao màu xanh biển ở trước cửa. Là giày của Sakutaro.
“Tôi thích bánh bao bán ở suối nước nóng lắm, nhỏ nhắn xinh xắn.”
Tsugumi nghe thấy tiếng Elly vọng ra từ căn phòng đang mở toang cửa của Sakutaro.
“Em thích gói bánh quy này! Bánh quy, Bánh quy!”
Cùng tiếng reo hò phấn khích của Ichiro, mọi người lục tục kéo nhau ra khỏi phòng. Trên tay ai cũng có một món quà nho nhỏ. Seto chỉ vào phòng Sakurato, “Có quà đấy.”
“Cậu về rồi đấy à?”
Nghe thấy giọng nói vang lên qua khe cửa, Sakutaro đã nhìn về bên này. Cậu đang thu dọn hành lý, xung quanh ngổn ngang những bọc quà cùng quần áo rải rác khắp phòng. Tsugumi thấy vậy cũng mỉm cười.
“Tôi về rồi. Có quà cho anh đây.”
Anh xin phép rồi bước vào phòng.
“Tôi đã rất đau đầu vì không biết nên tăng gì cho anh Tsugumi.”
Sakutaro đưa cho anh một bộ bưu thiếp hình hoa bìm bìm và dưa hấu vẽ bằng màu nước, tông màu nhạt được tô rất đẹp. Khi nghe anh bảo sẽ dán nó trước bàn làm việc của mình, Sakutaro tỏ ra phấn khởi.
“Đang lúc dở dang mọi bề thế này mà tôi lại đi vắng, xin lỗi anh.”
Cậu đột ngột vào đề làm anh giật thót tim.
“Chuyện thành ra thế này, tôi cũng biết là khó có khả năng…”
“Không sao đâu, tôi cũng không nói rõ ràng mà. Nhưng tôi…”
… Vẫn muốn làm bạn với Sakutaro.
“ … Nhưng tôi mong anh Tsugumi vẫn là người bạn quan trọng nhất của tôi.”