Beta: Huệ Hoàng hậu
Sau những lời này, Cố Thanh Sương lại tự mình khóc một hồi, rốt cuộc nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài đã đi xa. Nàng khóc nhất thời không kiềm lại được, lại ngồi dưới đất khụt khịt một lúc lâu sau, mới để A Thi nâng dậy.
Chẳng qua khổ sở cũng có chỗ tốt của nó, đêm nay Cố Thanh Sương phá lệ ngủ rất ngon giấc. Trước đó vài ngày, nỗi khổ sở nôn nóng chờ đợi đã hoàn toàn trôi đi, nàng ngủ một giấc đến bình minh ngày hôm sau.
Cũng từ đó trở đi, trong cung khắp nơi nổi lên lời nghị luận không ngừng. Vốn dĩ Cố Thanh Sương đang bị cấm túc lại được dỡ bỏ, lại dựa vào vị trí Quý nhân thêm phân lệ khiến người khác nói chuyện hăng say, có người nói nàng đã tìm cơ hội rửa sạch hiềm khích, những thứ này là để trấn an, có người nói Hoàng đế đã không còn để ý Quý phi nữa, cho nên không muốn giết nàng.
Ngược lại tin tức nàng có thai phải mấy ngày sau mới được truyền ra, thời điểm được truyền ra trong cung mới vỡ lẽ, thì ra là do như vậy.
Trước sau khác biệt chỉ cách mấy ngày, khiến cho Cố Thanh Sương cảm nhận được chút hương vị khác. Xem ra hiện tại Hoàng đế thật sự lạnh tâm với Quý phi rồi.
Nếu không phải trái tim nguội lạnh thì ngay từ đầu hắn sẽ nói ra cho hoàng cung biết bởi vì nàng có thai. Nhưng hắn không nói gì, nghe ra thì giữa hai người hắn đang thiên vị nàng, cứng rắn để cho Quý phi đứng đầu ngọn gió bị nghị luận mấy ngày.
Mà Quý phi, hiện tại trong mắt hắn là người vừa mới mất hài tử.
Cố Thanh Sương cách một vách tường thổn thức, cảm thán quân tâm khó dò, A Thi cách một vách tường lén lút phân phó Vệ Bầm, để cho bọn họ lén lút nhìn chằm chằm cung nhân ở bên dưới, nếu thật sự phát hiện ai có biểu hiện khác thường, cũng không cần bứt dây động rừng, trước hết thầm báo cho nàng biết. Dù sao nàng cũng phải cho Quý phi một cơ hội tốt.
Trừ bỏ những nghị luận này ra, trong mấy ngày đáng chú ý nhất đó là Hoàng đế hầu như ngày ngày đều phải đến Bích Ngọc Các một chuyến, chỉ là Cố Thanh Sương trước sau tránh mặt không gặp.
Nhưng nàng có gặp hay không đều không cần vội vàng, hành động của Hoàng đế đủ để cho các phi tần vốn đang im lặng quan sát tạm thời buông lỏng một chút, cảm thấy Cố Thanh Sương sẽ không bị hỏi tội nữa. Trường hợp cần kết giao thì nên lộ diện, liên tục có người tới cửa hỏi thăm, mang theo lễ nhỏ, nói vài lời chúc mừng có hay không cũng được.
Cố Thanh Sương ở Thượng Nghi cục đợi nhiều năm như vậy, đối với việc khách sáo này đã hạ bút thành văn, cứ nhận hết. Cho đến một buổi tối, Tiểu Lộc Tử đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài vén rèm tiến vào bẩm báo: "Nương tử, Lam Phi nương nương cùng Uyển Tần nương tử tới."
Tay Cố Thanh Sương đang chép kinh ngừng lại: "Ngược lại quên mất nàng ta."
Thất Tịch ngày ấy, đột nhiên Uyển Tần kéo nàng đi, mở miệng dặn dò nàng cẩn thận Quý phi. Lúc đó nhìn thì có vẻ là ý tốt, hiện tại nhớ lại, kỳ thật cũng không thể nói rõ có gì đó không đúng. Nhưng nàng sẽ đến nơi hẻo lánh kia để nói chuyện một mình với Quý phi, cũng chính là bởi vì Uyển Tần lôi nàng đi, người này rốt cuộc có tốt hay không cũng khó mà nói rõ.
Về phần Lam phi...
Cố Thanh Sương suy tư nhíu mày. Lam Phi này, tuy nàng đã ở Thượng Nghi cục nhiều năm nhưng chỉ biết chút ít. Người này ngày thường cũng không có động tĩnh gì, vừa không tranh sủng, cũng vô tâm với quyền thế. Trừ bỏ vì kim thượng hạ sinh Công chúa đầu tiên ra thì dường như không có chỗ gì khác lạ.
Hơn nữa từ ngày thường mà nhìn qua, Lam Phi và Uyển Tần cũng không thể nói là thân cận. Uyển Tần hầu bên người Thái Hậu, xem qua thì cùng Vinh Phi càng thêm một lòng.
Điều duy nhất liên quan đến Lam Phi, ước chừng chính là ở chung một cung.
Nhất thời trong lòng Cố Thanh Sương nghi vấn thi nhau nổi lên, nhưng hai người này phân vị đều cao hơn nàng, nên nàng không thể cứng rắn nói không gặp được, liền phân phó Tiểu Lộc tử: "Mau mời."
Không lâu sau, hai người liền đi vào trong phòng, Cố Thanh Sương hành lễ qua, mời Lam Phi ngồi ghế trên, còn bản thân cùng Uyển Tần ngồi cùng, nở nụ cười không chút sai lầm nào: "Sao Lam Phi nương nương lại tự mình tới đây? Nếu có việc phân phó thì chỉ cần truyền thần thiếp đi qua là được."
Lam Phi tươi cười ấm áp: "Thanh Tài nhân có thai, bổn cung muốn tự mình tới cửa hỏi thăm." Vừa nói vừa chỉ chỉ bên ngoài, "Đồ vật đã giao lại cho A Thi cô nương bên cạnh ngươi rồi, chút nữa ngươi truyền thái ý cẩn thận xem qua một chút rồi mới nhập trong kho."
"Tạ nương nương." Cố Thanh Sương khom khom người, ánh mắt Lam Phi chuyển qua lên trên người Uyển Tần: "Còn tại sao cùng Uyển Tần qua đây, là do Uyển Tần có một số việc sợ ngươi hiểu lầm, nên mới đi cùng bổn cung qua đây nói một chút."
Cố Thanh Sương ngẩn ra, nhìn về phía Uyển Tần. Trên mặt Uyển Tần có vài phần bối rối, rũ mắt không mở miệng, ý cười cũng cứng đờ.
Lam Phi nói: "Thế cục trong cung phức tạp, tuy các phi tần đều không thích Quý phi, nhưng Quý phi thế mạnh, người khác vì tư lợi của bản thân cũng không thể không đầu nhập vào nàng ta, đây cũng là bình thường. Nhưng bổn cung dám đem sức khỏe của Công chúa nói với ngươi một câu, bất luận ai đi giúp đỡ Quý phi, bổn cung và Uyển Tần cũng sẽ không giúp đỡ nàng ta."
Lời thề độc này, trong lòng Cố Thanh Sương căng thẳng, vội nói: "Thần thiếp không nghĩ tới như vậy..."
"Ngươi cũng không phải kẻ ngốc, chuyện suýt nữa muốn mạng của ngươi thì ngươi làm sao có thể không nghĩ tới." Lam Phi nói tiếp, "Trừ bỏ sinh tử, mấy chuyện khác không phải chuyện lớn. Nếu không phải sợ ngươi vô duyên vô cớ ghi thù, ngày sau vô cớ khiến ngươi chết ta vong, bổn cung cũng không cần phải nhàn rỗi quản loại chuyện này."
Cố Thanh Sương nghe được càng thêm ngạc nhiên. Giống như lời Lam Phi nói, việc này đối với nàng ta chính là chuyện "nhàn rỗi". Nhưng trong giọng điệu này của nàng ta, ngược lại có vài phần thưởng thức che chở lẫn nhau cho Uyển Tần, càng có vài phần nghĩa khí chủ trì công đạo.
Chuyện như vậy, ở trong cung quá ít thấy.
Lam Phi nhìn Uyển Tần một cái: "Những chuyện xưa đó, bổn cung lười nói đến. Hiện giờ bởi vì ngươi mà bắt đầu, còn lại chính ngươi tự nói rõ đi."
"Tạ nương nương." Uyển Tần gật đầu một cái, giọng nói nhẹ nhàng, "Ta với Lam Phi nương nương... đều là người nếm qua thiệt thòi trên tay Quý phi. Tính tình kia của nàng ta, chỉ cần có thể nổi bật sự yếu đuối của bản thân để khiến Hoàng thượng thương tiếc, thì kéo ai làm đệm lưng đều không quan trọng. Bốn năm trước, thời điểm nàng ta làm loạn muốn xuất cung tu hành là lúc ta đang được sủng ái, nàng ta trong tối ngoài sáng ngáng chân ta không ít lần... thay đổi cách dùng ta làm phụ trợ nổi bật sự bơ vơ không nơi nương tựa của nàng ta. Dĩ nhiên Hoàng thượng vì tình cảm thanh mai trúc mã mà tin tưởng nàng ta, sau lại... sau lại để cho nàng ta đi chùa Thiên Phúc để tiêu dao, nhưng Hoàng thượng thì ngay cả dáng vẻ thế nào ta cũng đã quên mất rồi."
Uyển Tần nói nhiều như vậy có vài phần nghẹn ngào, Lam Phi nghe được nói: "Đây là do Uyển Tần khắp nơi chu toàn, chưa từng lưu lại nhược điểm cho nàng ta, nếu không nàng ta sẽ dẫm lên xương cốt của Uyển Tần để thượng vị cũng sẽ không chớp mắt một cái."
"Việc này của ta chỉ là việc nhỏ! Lam Phi nương nương... mới thật sự bị nàng ta hại suýt chút nữa ngay cả mạng cũng không còn!" Uyển Tần có chút khích động. Ngày thường nàng ấy luôn dịu dàng đối xử với người khác, hiện tại ngay cả hơi thở cũng không ổn, "Khi đó nương nương đang mang thai Đại Công chúa, mắt thấy sắp phải sinh, vị kia ở chùa Thiên Phúc nói cái gì mà nguyệt sự của bản thân không đều, mấy ngày này khó có thể nghỉ ngơi yên ổn, kêu tất cả Thái Y viện làm về phụ khoa tới túc trực, một lần này chính là mấy ngày. Đúng lúc Hoàng thượng đi nam tuần, Vinh Phi nương nương tùy giá, trong cung người nào dám đắc tội với nàng ta? May thay Thái hậu tuy ngày thường không để ý tới thế sự, ngay tại thời điểm quan trọng nhất lại chịu ra tay, cấm vệ suốt đêm hộ tống các Thái y trở về, lúc này nương nương mới có thể mẫu tử bình an."
"Cứ như vậy... chờ lúc Hoàng thượng trở về, Lam Phi nương nương còn chưa từng nói gì, ngược lại nàng ta lại bị thiệt, sống động tới mức như cả hậu cung này bắt nạt nàng ta!" Uyển Tần tức giận đến mức cười lạnh ra tiếng, giọng nói trở nên khắc nghiệt, "Ai không biết nàng ta có chút dã tâm này? Còn không phải sợ Lam Phi nương nương phân vị tôn quý lại sinh hạ Trưởng Hoàng tử trước nàng ta sao? Sau lại thế nào? Muốn ta nói đó là thần phật có mắt, mẹ đẻ hai vị Hoàng tử tuy không đủ tôn quý, nhưng tóm lại đều êm đẹp ở trong cung, Hoàng trưởng tử dù sao cũng không phải là của nàng ta! Muốn có trưởng tử do chính mình sinh, nàng ta nằm mơ đi thôi!"
Cố Thanh Sương nghe được kinh ngạc. Nàng chưa bao giờ thấy Uyển Tần thất thố như vậy, cũng không biết sau lưng chuyện Lam Phi sinh hạ Đại Công chúa lại gian khổ như thế. Thật ra các nàng ở Thượng Nghi cục sẽ không khó để nghe được các loại tin đồn này, chỉ có thể là nàng tự mình không nghe thấy... có lẽ bởi vì lúc ấy nàng vừa mới quen biết với Hạ Thanh Yến, trong mắt trừ hắn thì mọi chuyện đều không thèm để ý.
"Cho nên ngày ấy ta thật sự chỉ vì muốn nhắc nhở ngươi. Đột nhiên ta... có hơi nghĩ nhiều." Uyển Tần nói đến chuyện này dừng lại một chút, cẩn thận tìm từ một phen, cười gượng một tiếng, "Ngươi chỉ cho là ta suy nghĩ miên man, ta sợ cái thai kia của Quý phi không thích hợp, sẽ lấy ra hại người. Ngươi và nàng ở trong một cung lại được sủng ái, dễ dàng bị nàng ta theo dõi."
Câu sau không quan trọng, nhưng nghe được câu trước khiên Cố Thanh Sương ngừng thở.
Quả nhiên Uyển Tần là người tinh tế. Nàng ấy còn nói bản thân cảm thấy cái thai của Quý phi có vấn đề, vậy mà Uyển Tần cũng nghĩ ra được.
Uyển Tần lại nói tiếp: "Trước mắt ngươi cũng phải lưu ý nhiều hơn. Đứa nhỏ này của ngươi đã cứu ngươi một mạng, bất luận như thế nào sợ là nàng ta sẽ không buông tha."
Nàng nói được lời nói thấm thía, mang theo lo lắng. Cố Thanh Sương thấp mắt nhìn xuống bụng nhỏ của mình, rốt cuộc không có nói nhiều chi tiết hơn cho Uyển Tần.
Nàng nguyện ý tin lời nói hôm nay của Uyển Tần cùng Lam Phi đều là sự thật, cũng cảm niệm người không liên quan lại nguyện ý thành tâm đối đãi. Nhưng chung quy nàng không dám thành tâm quá nhiều, nếu ít lời nói thật có thể giữ mạng, thì nàng sẽ vui mừng làm kẻ câm.
Tiếp theo lại hàn huyên lung tung chút sự tình rồi Lam Phi và Uyển Tần khách khí cáo từ. Vì để tỏ lòng biết ơn, Cố Thanh Sương sai người chuẩn bị đáp lễ, rồi sai cung nữ giúp đỡ đưa về.
A Thi đợi đến khi các nàng rời đi, mắt nhìn xung quanh ra bên ngoài: "Đáp lễ nặng như vậy, có phải gây chú ý quá hay không?"
"Chính là muốn gây chú ý. Chủ yếu là để Trân Dung điện bên kia biết, Lam Phi và Uyển Tần tới gặp ta." Nàng nói.
Tuy rằng theo lý mà nói, nàng ta bị hãm hại như vậy, tất nhiên sẽ không để cho nàng hạ sinh "hài tử" này. Chẳng qua nàng cũng sốt ruột, chỉ ngóng trông Quý phi sớm động thủ mới tốt, bằng không tới lúc thai năm tháng thì bụng nhỏ nên chậm rãi hiện hình, lúc đó sẽ không được hay.
Cho nên có thể đâm Quý phi một nhát thì nàng sẽ đâm nhiều thêm một nhát.
Còn ân oán trước của Lam Phi và Uyển Tần, nghĩ đến chính nàng ta rõ ràng nhất. Hai bên đều có thù oán chung với nàng ta nên hiện tại mới kết giao tình, nàng ta sẽ hốt hoảng nhỉ?
Trân Dung điện, bởi vì tâm trạng Quý phi không tốt, toàn bổ tẩm điện đều giống như bị phủ một tầng tro bụi.
Đã nhiều ngày nàng ta đều là dáng vẻ này, ngồi ở giữa ngoại điện như pho tượng, thường thường ngồi như vậy hơn nửa ngày. Cũng không làm gì cả, chỉ là cứ sững người.
Thời điểm như vậy trông có vẻ an tĩnh, chính vì thế khi Tư Lan tiến vào điện tiếng bước chân trở nên chói tai. Quý phi nhíu mày nhìn qua, Tư Lan dừng lại, vội bước nhẹ chân, tiến thêm vài bước, hành lễ: "Nương nương, vừa rồi Lam Phi và Uyển Tần..."
Nàng ta nói rõ mọi chuyện Lam Phi và Uyển Tần đi gặp Thanh Tài nhân cho Quý phi, trên mặt Quý phi không hề có chút biến hóa, một ít giận dữ nổi lên trên mặt, cuối cùng lại đổi thành tiếng cười lạnh: "Sao, còn muốn cùng nhau đối phó bổn cung à?" Tư Lan không dám nói lời nào, chỉ cụp mi rũ mắt đứng yên.
Quý phi nghĩ nghĩ, dịu lại nói: "Người mà bổn cung muốn đã an bài chưa?"
"Đều đã xong. Niệm tình cảm của vị bên Thượng Nghi cục, thông qua Thượng Nghi cục, đều do một tay Thượng Cung cục an bài, chỉ xem nương nương phải dùng khi nào." Tư Lan nhẹ nhàng đáp lời.
"Vậy thì an bài đi." Quý phi trầm giọng nói.
Mấy ngày trước Thanh Tài nhân ăn khổ, lúc này mất hài tử là thuận nước đẩy thuyền, không khiến người khác nghi ngờ.