Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Cứ như vậy, Hoàng đế gần gũi với Doanh Thiếu sử chừng bảy tám ngày mới nhớ đến "người cũ" là Cố Thanh Sương, vào một đêm mưa phùn tầm tã hắn bước vào cửa Tư Nhã điện.
Tất nhiên Cố Thanh Sương chẳng ghen tuông gì cả mà chỉ ngồi bên cạnh hắn với niềm vui sướng khi tiểu biệt thắng tân hôn. Nói chuyện một hồi mới giật mình phát hiện chưa dâng trà bèn đứng dậy, bước chân uyển chuyển tự tay pha trà cho hắn.
Vừa pha trà nàng vừa tinh nghịch nghiền ngẫm, tâm tư nam nhân thật thú vị. Bây giờ có lẽ hắn đang cho rằng mình rất xuất sắc nhỉ - dù bên cạnh có người mới xinh đẹp, hoạt bát hầu hạ nhưng trong lòng vẫn nhớ tới người cũ là nàng đây, thật cảm động lòng người biết bao?
Cố gắng đè nén sự trêu chọc, nàng nhịn không cười, vui vẻ ở chung với hắn một đêm, xem như chưa hề có Doanh Thiếu sử nào tồn tại, nàng và hắn vẫn luôn tâm đầu ý hợp.
Hôm sau nàng tỉnh dậy sớm hơn, chưa tới giờ thượng triều nhưng hắn cũng đã thức. Trong sắc trời tờ mờ sáng, hắn ôm chặt lấy nàng, hôn nhẹ lên trán, hỏi nàng: "Có giận trẫm không?"
Cố Thanh Sương ngẩng đầu, đầy rẫy khó hiểu: "Tức giận chuyện gì?"
Hắn nhìn nàng một cái, nhíu mày, im bặt, cuối cùng nói thẳng ra: "Hiện giờ trẫm sủng ái Doanh Thiếu sử, nàng không so đo ư?"
Nghe thấy điều này, trong bụng nàng càng thêm buồn cười.
Nàng cọ cọ trong lồng ngực hắn, lần nữa phỏng đoán tâm tình của hắn. Trước khi hắn nói mấy lời này, nàng chỉ thấy hắn một lòng mưu cầu người người được hạnh phúc, trông mong phi tần trong cung đừng tranh đấu, không ghen tuông mà chung sống hòa thuận. Nay nghe mấy câu này, nàng lại nảy sinh vài ý nghĩ khác.
Hắn vừa hy vọng bọn họ không tranh giành, không ghen tuông lại vừa muốn bọn họ để ý tới hắn.
Nàng cúi đầu, mềm mỏng thấp giọng cười nói: "Thần thiếp không so đo đâu. Hoàng thượng cũng biết ngay từ đầu thần thiếp chỉ tâm nguyện Hoàng thượng mọi việc được như ý. Nếu Doanh Thiếu sử là người khiến Hoàng thượng vừa lòng đẹp ý thì thần thiếp vui mừng cho nàng ấy và Hoàng thượng! Còn nếu nàng ấy không tốt đẹp đến thế mà làm cho Hoàng thượng phiền chán, thần thiếp sẽ thay Hoàng thượng đuổi nàng ta ra khỏi Tử Thần điện ngay!"
Câu trước tình ý sâu xa, câu sau thì thêm chút hờn mát của nữ nhân. Hắn nghe thấy khẽ cười, hơi trở mình vùi mặt vào mái tóc dài của nàng. Lát sau, nàng nghe hắn thì thào: "Nàng ấy không tốt bằng nàng."
Cố Thanh Sương khẽ cười suýt nữa thì bật thành tiếng, suy nghĩ một chút lại thôi.
Nàng tin tưởng tại khoảnh khắc này, những lời hắn nói đều là thật. Quả thực nếu như sau này hắn gặp Doanh Thiếu Sử có lẽ không nghĩ vậy nữa. Nhưng chẳng quan trọng, vị Cửu ngũ chí tôn này cũng không phải hôm nay mới thế.
Nàng cũng xoay người nằm đối diện với hắn, vòng tay ngọc ôm eo hắn, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn không chớp mắt: "Dạo này Hoàng thượng có đến thăm Dư Hiển không?"
Hắn hơi giật mình, gật đầu: "Thường xuyên gặp nó, làm sao vậy?"
Nàng nhăn mày: "Nó rất nghịch ngợm, ngày nào cũng leo trèo trong điện của Ý Thái phi. Gần đây còn học cách nấp vào xó như mèo nữa, nếu có cung nữ đi ngang thì dùng tay và chân nhảy ra hù dọa người ta. Nó còn chưa được một tuổi đâu, chờ lớn lên không biết sẽ thế nào nữa?"
Hắn nghe thế bật cười lanh lảnh: "Nó thông minh nên mới thế, khi trưởng thành nhất định đọc sách rất giỏi."
"Chỉ mong được như vậy..." Nàng nói xong thì thở dài, ấn đường còn nhíu chặt vẫn chưa giãn ra.
Nghe có vẻ như là một đề tài râu ria nhưng lại liên quan đến đứa bé, đó là chuyện mà Doanh Thiếu sử hiện nay chưa thể tán gẫu với hắn. Nàng cũng dự tính cho hắn nghe thêm nhiều điều thú vị về Dư Hiển, tiện thể thấm sâu cảm tình với nó.
Trong cung đã có năm đứa trẻ, tương lai có thể càng nhiều hơn nữa. Đông con cái như vậy thì không thể trông chờ hắn "nước trong một chén thẳng băng" được.
Hai khắc sau, hắn theo thường lệ vào triều. Khi hạ triều thì có hoạn quan đến bẩm báo, rằng Ngự Thiện phòng có chuẩn bị món đá bào mới trong Tử Thần điện nên mời nàng đến dùng một chút.
Cố Thanh Sương theo lời mà tới, vừa đến cửa đại điện đã thấy vẻ mặt hoạn quan canh giữ bên ngoài rất khó coi. Nàng ngước mắt nhìn, dứt khoát hỏi rõ nguyên nhân.
Hoạn quan gượng cười, khom lưng bẩm nói: "Quý cơ nương nương, lúc nãy Doanh Thiếu sử đột nhiên cầu kiến, trên tay còn cầm đóa hoa mới hái nói rằng muốn dâng lên cho Hoàng thượng xem. Nô tài chưa kịp nói gì thì nàng ta đã ôm hoa tiến vào điện, hiện tại..."
Hiện tại Doanh Thiếu sử đang thị giá, nàng xem như bị "cản đường", chẳng trách đám cung nhân tỏ ra lúng túng.
Cố Thanh Sương khoan dung cười một tiếng: "Không sao. Hoàng thượng nói Ngự Thiện phòng làm món đá bào mới, bổn cung trên đường đây cũng rất khát, vào ăn một chén sẽ đi."
Nghe nàng nói thế, hoạn quạn kia trông nàng không khó chịu, lén thở phào nhẹ nhõm. Vừa mỉm cười đáp: "Vâng" vừa xoay người đẩy cửa vào.
Cố Thanh Sương bước qua bậc cửa, xuyên qua ngoại điện, vừa tiến vào cửa nội điện đã trông thấy một đôi mắt trong trẻo và gợn sóng ngẩng lên: "Nhu tỷ tỷ!". Doanh Thiếu sử mặc một bộ váy ngang ngực màu xanh ngọc, lanh lợi nghênh đón nàng như con chim bói cá xinh xắn, hoạt bát.
Cố Thanh Sương theo bản năng muốn tránh nhưng không được. Nàng ta nắm chặt tay nàng, mặt mày hớn hở: "Thường ngày không được gặp Nhu tỷ tỷ. Sao hôm nay tỷ tỷ nhàn rỗi đến đây vậy?"
Lời này xem như là tình nghĩa của chủ nhà.
"Doanh Lan!", không xa phía sau vang lên tiếng gọi hơi nặng nề. Cố Thanh Sương ngẩng đầu, Hoàng đế cũng đang nhìn nàng với một nụ cười rồi nói: "Đợi nàng đã được một lúc rồi, mau ngồi đi."
"Hóa ra là Hoàng thượng gọi tỷ tỷ đến à?" Doanh Lan nghiêng đầu, đôi mắt sáng nhìn Cố Thanh Sương, ý cười trong mắt chưa hề giảm đi.
Cố Thanh Sương cũng cười với nàng ta một cái, sau đó cất bước tới tháp trà: "Là loại đá bào gì? Thần thiếp nếm thử xem." Sau đó nàng ngồi xuống, bưng cái bát lên. Mới vừa múc vài vụn đá trong suốt lên nhấp một ngụm, Doanh Thiếu sử lại cười: "Nhu tỷ tỷ thật xinh đẹp, ngồi đó ăn đá bào mà như tranh vẽ vậy."
Cố Thanh Sương nhướng mắt, Hoàng đế thì cười hỏi nàng ta: "Nàng rất yêu mến Nhu Quý cơ à?"
"Vâng." Doanh Lan gật đầu thật mạnh, nói xong thì tự đến bàn trà ngồi xuống đối diện Cố Thanh Sương: "Nhu tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp, tính tình cũng tốt nữa, thần thiếp rất thích. Không giống Tường Tuyên nghi, dung mạo thì bình thường, nói chuyện thì kiêu ngạo, già mồm, thần thiếp cực kì không thích!"
Cố Thanh Sương hơi líu lưỡi. Lúc trước nàng không biết Doanh Thiếu sử ở trước mặt Hoàng đế lại là dáng vẻ thế này. "Thẳng thắn" cũng thôi đi, nghị luận thị phi của cung tần lại càng chưa từng thấy.
Nàng nhân cơ hội đang ăn đá bào mà mỉm cười với Doanh Thiếu sử, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi bất an, suy tính một chút, cười nói: "Tính tình Doanh muội muội thật ngay thẳng. Ôi... Tường Tuyên nghi tất nhiên trầm lắng hơn muội nhưng không phải người xấu đâu. Hôm đó lỡ tay phá hỏng y phục của muội là do cung nhân bên cạnh nàng ấy làm việc không cẩn thận, giờ phạt cũng phạt rồi, muội muội đừng ôm hận nữa."
Nàng nói lời mềm mỏng, bình tĩnh song Doanh Thiếu sử nghe được sắc mặt trở nên căng thẳng: "Nhu tỷ tỷ là... là ghét ta nhẫn tâm, tàn độc với cung nhân ư?"
Cố Thanh Sương giật mình, ngay lập tức nói: "Bổn cung không có ý đó."
Doanh Thiếu sử cụp mắt, cúi đầu, đôi môi mỏng nhếch lên: "Nếu không phải thì sao tỷ tỷ lại nói mấy lời này trước mặt Hoàng thượng? Đối với ta... ta...". Nàng ta gắt gao cắn môi, vén váy quỳ xuống, ngẩng mặt lên tranh luận đúng sai với Cố Thanh Sương: "Chuyện xảy ra ngày đó là cung nữ làm sai! Nào có đạo lý đã làm hỏng đồ của người khác mà còn muốn được lượng thứ chứ?" Nói xong lén lút nhếch miệng, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nỉ non: "Nếu Quý cơ nương mất hứng thì cứ phạt ta là được, dù sao ta cũng tự hỏi bản thân ngày đó không làm gì sai cả."
Cố Thanh Sương lặng lẽ hít một hơi lạnh. Nàng chưa bao giờ gặp kiểu phi tần như Doanh Thiếu sử, nhất thời không biết đối phó thế nào. Nhưng nếu không đối phó, câu "Nếu không phải thì sao tỷ tỷ lại nói mấy lời này trước mặt Hoàng thượng?", e rằng cuối cùng sẽ khiến nàng rối rắm mất.
Cố gắng xoa dịu cảm xúc, Cố Thanh Sương đứng dậy, đỡ nàng ta với một nụ cười bất đắc dĩ: "Vì muốn lục cung hòa thuận nên lúc nãy bổn cung mới thuận miệng nói vài lời tốt đẹp cho Tường Tuyên nghi, muội muội nghĩ đi đâu vậy? Chuyện ngày ấy đương nhiên muội muội không sai, đổi lại là bổn cung cũng sẽ hành động giống muội muội thôi."
"Thật ư?" Mặt mày Doanh Thiếu sử lại hớn hở, thân mật nắm tay Cố Thanh Sương lần nữa: "Vẫn là Nhu tỷ tỷ tốt nhất."
Cố Thanh Sương âm thầm thở phào.
Hoàng đế bất lực nhìn Doanh Thiếu Sử, cảm thấy nàng ta có hơi ồn ào thì lắc đầu: "Nàng vào điện thì bên trong như nuôi mấy trăm con chim oanh tước vậy. Trước mắt lui ra đi, trẫm có chuyện muốn nói với Quý cơ."
"Hoàng thượng chê thần thiếp ồn ào sao..." Doanh Thiếu sử đỏ mặt vừa cúi chào vừa nỉ non: "Vậy thần thiếp trở về khâu miệng lại đây!" Nói xong mỉm cười với hắn rồi xin cáo lui.
Cố Thanh Sương ngước mắt nhìn Hoàng đế. Hắn đặt tấu chương xuống, khoanh tay dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn theo hướng Doanh Thiếu Sử rời đi, cất giấu chút uể oải sau trận ầm ĩ nhưng không vì thế mà mất đi sự cưng chiều. Sau đó hắn nhìn nàng, cười khúc khích nói: "Con người nàng ấy như vậy đấy, nàng đừng so đo."
"Tính khí đó có gì xấu đâu." Nụ cười Cố Thanh Sương càng thêm sâu, bước tới đằng sau bóp vai cho hắn: "Thỉnh thoảng thần thiếp cũng hiểu mỗi người trong cung phải có quy củ nhưng quá ngột ngạt. Có nàng ấy ở đây, ngược lại thêm nhiều linh khí."
Nàng vừa nói xong, trong mắt cũng lóe lên tia sáng, xoay đầu nhìn về phía cửa đã không còn thấy bóng dáng Doanh Thiếu sử đâu.
Trở về Tư Nhã điện, Cố Thanh Sương cho cung nhân lui hết ra ngoài, một mình ngồi trên tháp trà trầm tư thật lâu. Sau khi cân nhắc qua lại về Doanh Thiếu sử, nàng vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng lại không thể giải thích được là vì sao.
Là tính tình thẳng thắn quá mức ư?
Không phải, không phải. Tuy rằng trong cung hiếm thấy kiểu tính cách này, song nói đến cùng rõ ràng vẫn có điều không ổn, mà sự bất an trong trực giác khiến nàng cảm thấy còn gì đó ẩn sâu bên trong.
Rốt cuộc là chuyện gì...
Cố Thanh Sương trầm ngâm suy nghĩ nhưng vẫn vô ích. Đáy lòng hơi mơ hồ bất định, cuối cùng trong phút chốc bỗng nhiên sáng tỏ, nàng tập trung tư tưởng thì lại tan thành mây khói. Biết rõ nó nhưng không thể nắm bắt khiến người ta phát cáu, Cố Thanh Sương mấy lần kích động, buồn bực vô cớ. Mãi đến chập tối rốt cuộc cũng đành gác lại tất cả, thở dài rồi phân phó cung nhân truyền thiện.
Thời gian sau đó, trong cung vẫn bình lặng như cũ.
Về chuyện thánh sủng, Cố Thanh Sương và Doanh Thiếu sử cân tài cân sức, các phi tần còn lại thỉnh thoảng mới có thể gặp thánh nhan. Công khai tranh đoạt chưa bao giờ là hiếm, tranh đấu trong tối lại càng không. Ngay cả Doanh Thiểu Sử tựa hồ chỉ là ngoài miệng chê trách một chút, nói đúng ra cũng không có tính kế gì.
Thế này, giống như chế giễu sự bất an ban đầu của Cố Thanh Sương chỉ là linh tinh.
Nàng nói điều mờ mịt này cho Lam Phi nghe. Lam Phi nói: "Thế không tốt sao? Nàng ấy thẳng tính thì cứ để nàng ấy ngay thẳng, chung quy dễ sống hơn ngấm ngầm mưu tính. Bây giờ ngươi đã có Hoàng tử, càng nên cầu bình an mới phải."
Đạo lý này chẳng sai nhưng nỗi băn khoăn của Cố Thanh Sương sẽ không vì thế mà tiêu tan.
Vào cuối tháng bảy Doanh Thiếu sử đang thịnh sủng thì được tấn Sung y.
Nháy mắt đã đến tháng tám, Dư Hiển tròn một tuổi, hoàng cung tổ chức yến tiệc linh đình mừng sinh thần cho nó. Trong cung yến, các ca ca tỷ tỷ đều vây quanh nó. Nhị Công chúa năm nay còn chưa đến hai tuổi loạng choạng muốn ôm nó, Liễu Nhạn vội vàng ngăn cản, bước tới bồng Đào Đào, gõ nhẹ ngón tay lên trán bé: "Bản lĩnh lớn đấy, còn muốn bế đệ đệ sao?"
Đào Đào không phục, mặt nhăn lại, chỉ vào Đại Công chúa: "Vì sao tỷ tỷ có thể pbế?"
Các phi tần trong điện cười phá lên, Liễu Nhạn cũng cười ra tiếng: "Tỷ tỷ lớn hơn con bao nhiêu tuổi? Khi nào con cao bằng tỷ tỷ, ta sẽ cho con bế đệ đệ."
Đào Đào phản ứng rất nhanh, nghiêng đầu cãi lại: "Nhưng lúc đó đệ đệ cũng lớn rồi!"
Các phi tần lại được cười một trận, nó ôm chân trừng mắt ngước lên, ngọ ngoạy khiến Liễu Nhạn phải thả xuống, hô to: "Con muốn bế đệ đệ! Muốn bế đệ đệ!"
"Không được!" Liễu Nhạn ôm nó không buông, hai mắt Đào Đào đỏ hoe, sắp khóc lên. Vừa lúc Dư Hiển chạy tới, lắc lắc khối điểm tâm trong tay, cười híp mắt giơ tay lên: "Nhị tỷ ăn đi... "
"Tam Hoàng tử của chúng ta thật hiểu chuyện, lại thông minh." Trong yến tiệc có phi tần tâng bốc, tâm tình Thái hậu hôm đó không tệ, thuận miệng nói: "Thật giống mẫu thân của nó."
"Nào có." Cố Thanh Sương kính cẩn gật đầu: "Do Ý Thái phi dạy dỗ tốt thôi." Nói xong thì đứng dậy, nâng chén với Ý Thái phi: "Thần thiếp kính Thái phi nương nương một chén. Thần thiếp chỉ sinh ra đứa nhỏ này, sau đó cũng chẳng hao tổn chút sức lực nào. Một năm nay, thật sự cực nhọc cho Thái phi nương nương."
"Quý cơ khách sáo rồi." Khuôn mặt Ý Thái phi xưa nay nghiêm túc hôm nay nở một nụ cười hiếm hoi, nhìn xung quanh, có chút ngơ ngác, quay đầu hỏi Thái hậu: "Thái hậu nương nương, sinh thần Tam Hoàng tử lớn thế này mà Hoàng thượng không đến ư?"
Khi lời này được phát ra, cả điện chìm trong im lặng.
Quả thực, yến hội đã bắt đầu gần hai khắc nhưng Hoàng đế chưa xuất hiện. Điều này chưa từng xảy ra trong sinh thần của hai vị Hoàng tử và Công chúa trước đây, còn có sinh mẫu thân của Tam Hoàng tử rõ ràng là người được sủng ái nhất, hiện tại lại càng không nên xảy ra tình huống này.
Uyển Tiệp dư hầu hạ bên cạnh Thái hậu suy nghĩ một chút rồi chần chừ nói: "Có thể chính sự kéo dài chăng? Thần thiếp nghe nói từ mùa hè ở Thục Trung đã gặp hạn hán, bây giờ đang là mùa thu hoạch, khó tránh sẽ xảy ra nạn đói, gần đầy Hộ Bộ cũng rất bận rộn."
Thái hậu lắc đầu: "Không đâu. Hôm qua Hoàng đế đến gặp ai gia còn nói nạn hạn hán đã sắp xếp ổn thỏa. Còn nhắc sinh thần Tam Hoàng tử nó sẽ chuẩn bị lễ trọng, hôm nay phải tới sớm tặng cho đứa nhỏ nữa."
"Như vậy thật kì lạ..." Ai nấy không khỏi ngẩn ngơ, nhiều ánh mắt dồn về phía Cố Thanh Sương. Nàng không nói gì chỉ nhấp một ngụm rượu, cười nói: "Hoàng thượng bận rộn chính vụ, thỉnh thoảng có chính sự đột ngột, miễn cưỡng không thể phân thân được. Theo thần thiếp thấy, cả cung chúng ta sum họp náo nhiệt cũng tốt, đừng thúc giục Hoàng thượng nữa."
Nàng khoan dung mà nói rồi liếc mắt nhìn Vệ Bẩm. Hắn ta lập tức hiểu ý, tức khắc thối lui ra ngoài đi thăm dò cuối cùng là vì nguyên nhân gì.
Bên ngoài cung, Viên Giang vừa ngồi đánh xe ngựa, vừa thầm than Doanh Sung y này cũng thật phiền phức.
Hơn một tháng trước, nàng ta nghe nói sắp tới sinh thần Tam Hoàng tử nên có lòng muốn tặng lễ vật. Hẳn là phải chuẩn bị lễ vật nhưng không biết nàng ta đột nhiên có động cơ gì mà chọn khối ngọc thạch thượng đẳng hình Quan Âm, sau đó sai người gửi đến chùa An Duyên trong kinh thành để cầu phúc.
Cung nhân trở về nói là lễ vật này nên cần phụ thân của đứa bé vào đúng ngày sinh thần đích thân đến đây bái lạy trước Phật, sau đó nhận lại mới tốt.
Hoàng đế tất nhiên không muốn đi chuyến này, chỉ nói sẽ có người đến lấy về nhưng không chịu nổi nàng ta ngày nào cũng quấy rầy, còn dây dưa với giọng điệu rất chân thành.
Hoàng đế không đồng ý, Doanh Sung y lập tức tỏ ra mất mát: "Nhưng... thần thiếp thật sự đã hao hết tâm tư mới nghĩ ra phần lễ vật này. Nếu Hoàng thượng không đi, vậy ngọc Bồ Tát kia... không khác gì mấy tảng đá bình thường làm sao thần thiếp tặng nó cho Nhu tỷ tỷ được chứ."
Hoàng đế vẫn không chịu thì nàng ta tiếp tục tìm đường khác: "Hoàng thượng chỉ cần nghĩ là ra ngoài dạo một chút, cũng để xem dân chúng sống tốt không thôi mà."
Càng về sau nàng ta càng bày ra nhiều lý lẽ hơn: "Hoàng thượng đừng sợ làm to chuyện, chúng ta cải trang đi một chuyến là được. Lấy ngọc Bồ Tát xong sẽ trở về ngay, không phiền nhiễu ai cả."
Chẳng hạn như vậy cũng không phải là ít. Hoàng đế bị nàng ta truy đuổi, chặn đường suốt gần một tháng, tuy rằng phiền phức nhưng bởi vì nàng ta chân thật nên không nói gì. Buổi tối hai ngày trước, cuối cùng Hoàng đế cũng gật đầu với giọng điệu dỗ dành, nói: "Trẫm đi là được rồi. Ôi trời, lỗ tai trẫm sắp đóng kén rồi."
Lời này hạ xuống, tất nhiên là quân vô hí ngôn. Bởi vì người trong chùa nói rõ là phải làm trong ngày sinh thần đứa bé nên Hoàng đế không còn cách nào khác là hôm đó vội vàng rời đi sau khi hoàn thành chính vụ, rồi phải gấp rút trở về để chúc mừng sinh thần Tam Hoàng tử.
Viên Giang nhớ lại, mấy ngày mà Doanh Sung y được sủng ái, nàng ta luôn nhắc tới chuyện muốn đi dạo chợ, ra ngoài cung đi chơi, đủ mọi ý tưởng điên rồ. Hắn thấy trong lòng Doanh Sung y có lẽ rất buồn chán nên mới muốn ra ngoài chơi, nhưng trước đó Hoàng thượng chưa từng đồng ý cho nên hiện tại không tìm được lý do thoái thác.
Hoàng đế không nhìn ra chút quỷ kế này sao? Viên Giang không tin, vì vậy càng không nói nên lời.
Hắn thật sự nghĩ đến đau đầu, mặc dù nghĩ kĩ càng hơn thì hắn cũng nhìn ra được hình như Hoàng thượng cảm thấy ở bên người như Doanh Sung y rất buồn cười. Nhưng mà là một hoạn quan thì hắn thật sự không hiểu nổi niềm hứng thú này ở đâu.
Đẩy nhanh tốc độ khoảng chừng bốn khắc rốt cục cũng tới chùa An Duyên. Chùa An Duyên là một ngôi chùa lớn trong kinh thành, hương khói cực thịnh, nghe nói cầu gì cũng linh nghiệm. Thương gia tới đây cầu tài, sĩ tử khoa khảo cũng tới đây, trong nhà có hôn tang, xuất giá, cưới vợ hay cầu xin gì đó cho con cháu thì dân chúng cũng mến mộ mà tới nơi này cúng bái.
Trước kia Hoàng đế chưa từng tới nơi này nên Doanh Sung y phải mất rất nhiều võ mồm mới thuyết phục được hắn, nói rằng nơi đây vô cùng thú vị. Bây giờ khi đã thực sự bước vào cửa chùa, Viên Giang mới giương mắt nhìn một lượt, quả thực Doanh Sung y không hề nói bậy.
Chùa An Duyên đích xác là hương khói nghi ngút, sương khói lượn lờ xung quanh. Khác hẳn với vẻ uy nghiêm và trang trọng ở chùa Thiên Phúc, chùa An Duyên có rất nhiều người lui tới và khói lửa, nói đơn giản chính là náo nhiệt hơn. Gần tới Trung thu nên có rất nhiều người mang gia đình, con cái đến dâng hương bái Phật, có người bụng phệ, có người bồng con, có người đỡ cha già, đủ mọi loại người.
Quá nhiều hỗn tạp, trong lòng Viên Giang thấy không ổn. Quét mắt một vòng, thấy bốn phương tám hướng đều có thị vệ cải trang thành khách hành hương lòng vòng theo dõi mới an tâm phần nào.
Tuyệt đối không thể để xảy ra sự cố. Trong lòng Viên Giang không ngừng tâm niệm.
Nếu thực sự có người mưu đồ đến gây rối, chính hắn sẽ chắn ở đằng trước dù mất mạng cũng không để Hoàng thượng gặp chuyện không may.
Doanh Lan kéo kéo ống tay Hoàng đế: "Gặp Trụ trì ở ngay phía sau thôi, thiếp thân dẫn phu quân đi."
Hoàng đế không nói gì, lẳng lặng theo sát nàng ta.
Đi qua mấy toà Phật đường huyên náo tiếng người, lại băng qua nơi ở của các tăng nhân, hai người họ đến khoảng sân trong viện của sư Trụ trì. Tiểu tăng gác cửa chặn lại, chần chừ nói: "Nhị vị thí chủ là..."
"À." Doanh Lan mỉm cười: "Cách đây hơn một tháng có người cúng mấy nghìn lượng nhang đèn, đem một bức tượng Phật nhỏ đến thỉnh Trụ trì khai quang cho đứa bé trong nhà. Tiểu sư phụ có biết không?"
"Vậy à..." Tiểu tăng bừng tình: "Biết chứ, biết chứ, mời thí chủ vào trong."
Hai người tiến vào cửa sân. Nơi ở của Trụ trì không quá xa hoa, vẻn vẹn chỉ có hai sân trước sau. Bọn họ đi vào cửa sân thứ hai, trong viện yên tĩnh chỉ có tiếng tụng kinh mơ hồ chậm rãi. Hai người họ theo tiếng động đi sang, nhìn qua cửa phòng thiền bên cạnh thấy Trụ trì đang ngồi xếp bằng trên tháp trà tụng kinh.
Bên tháp có tiểu tăng đứng đợi, thấy có người đến mới quay đầu lại, tiến lên vài bước, đè thấp giọng hỏi: "Hai vị thí chủ đến tìm Trụ trì sao?"
Doanh Lan nhanh miệng: "Đúng vậy, bọn ta có bức tượng Bồ Tát..."
Chưa kịp nói xong, Trụ trì đã mở mắt, suy nghĩ, phân phó tiểu tăng kia: "Ở ngăn thứ hai trong tủ, ngươi tới mang lại đây."
Tiểu tăng cung kính chắp tay gật đầu, đáp "Vâng!" rồi trở vào phòng, mở ngăn tủ tìm đồ theo lời dặn dò.
Trụ trì cũng bước từ tháp trà xuống, bước chân vững vàng tiến lên, nói với bọn họ: "Mời nhị vị thí chủ cùng bần tăng dời bước đến bảo điện."
Doanh Lan gật đầu, nói: "Đa tạ sư phụ." Rồi theo Trụ trì ra ngoài.
Khi bước tới cửa sân gần đó lần nữa thì có một giọng nữ trong trẻo, lãnh đạm truyền lại: "Ngươi đừng khuyên ta nữa. Người khác cũng thôi đi nhưng Tam Hoàng tử là do Cố thị sinh ra, ta thấy mắc nợ họ nên bất kể thế nào cũng phải đi một chuyến." Nói đến đây nàng ta bước qua bậc cửa.
Vẻ mặt lãnh đạm lộ diện khiến chân Hoàng đế bị đình trệ.
"Đây..." Sắc mặt Viên Giang trắng bệch, cổ họng nghẹn lại. Một phút trước hắn còn nghĩ nếu có kẻ mưu đồ quấy rối hắn nhất định sẽ che chắn trước mặt Hoàng thượng. Bây giờ người mưu đồ gây rối đã đến nhưng hắn chẳng dám ngăn cản.
Trong lúc đó người đối diện nhìn lên, cũng sững sờ không kém. Nàng ta ngơ ngẩn nhìn Hoàng đế hồi lâu không hề dời mắt, chứ đừng nói đến là có phản ứng gì.
Tỳ nữ ở phía sau khẩn trương, chân tay luống cuống giật ống tay áo nàng ta: "Nương... nương tử..." thì nàng ta mới đột nhiên lấy lại tinh thần, dưới chân mềm nhũn, ngã khụy xuống đất: "Trí..." Chỉ nói ra một từ xưng hô đã lâu rồi hóa thành tràng cười buồn bã, nàng ta cúi đầu: "Hoàng thượng."
Lúc này ngay cả Trụ trì cũng lấy làm kinh ngạc, xoay đầu nhìn Tiêu Trí, chắp tay cúi người thật sâu: "A di đà Phật."
Viên Giang nâng mắt, cẩn thận quan sát vẻ mặt Hoàng đế.
Khuôn mặt kia không chút gợn sóng, chỉ hơi sa sầm, tầm mắt xẹt qua gương mặt người đang quỳ. Sau một lúc lâu, hắn mới nói một câu: "Nàng không nên tới đây."
Ý chỉ năm đó của Thái hậu hắn đương nhiên nắm rõ tường tận, nàng ta không được rời khỏi chỗ ở của Trang Thái phi.
"Phải..." Hơi thở của Nam Cung Mẫn trở nên bức rức, chợt nở nụ cười: "Ta biết. Nếu Hoàng thượng không vui thì cứ giết ta đi." Câu này nói ra thật rõ ràng mà dứt khoát.
Ấn đường Tiêu Trí giật giật, tỳ nữ quỳ gối phía sau bỗng nhiên chạy lên, dường như sợ hắn đả thương người, nắm lấy vạt áo choàng của hắn khóc lóc cầu xin: "Hoàng thượng bớt giận. Nương tử nô tì là... là bởi vì biết hôm nay là sinh thần Tam Hoàng tử mới gạt Thái phi đến đây cầu phúc cho Điện hạ! Nương tử đã... đã biết sai rồi!"