Beta: Huệ Hoàng hậu
Khi Lục Cúc đi lấy vải may y phục, Cố Thanh Sương cố tình không cho người đi theo cũng không thúc giục nàng ta. Hai khắc trôi qua, Vệ Bẩm mới cầm cuộn vải đi vào, nói: "Lục Cúc đùn đẩy nói lúc lấy vải lỡ lục tung vài cuộn chất thành đống đầy trong nhà kho, phải mất một lúc mới dọn dẹp xong nên dây dưa tới bây giờ."
"Mặc kệ nàng ta." Cố Thanh Sương chẳng quan tâm đến lời giải thích của nàng ta, chỉ bảo Vệ Bẩm mang cuộn vải cất sang một bên. Mấy ngày sau, nàng bắt đầu bận rộn đắn đo, suy nghĩ chọn vải may xiêm y.
Tình cờ Hoàng đế ghé qua thấy mấy mảnh vải nàng đã cắt, cầm lên ngắm nghía kích thước rồi phỏng đoán, trêu đùa hỏi: "Đây là làm cho ai vậy?"
"Thần thiếp tự làm cho mình thôi." Cố Thanh Sương hờ hững đáp.
Hắn không vạch trần nàng, cười như không cười, đáy mắt mơ hồ xẹt qua dòng chữ: Vịt chết còn ngang bướng.
Sáu ngày sau, hai bộ tẩm y đã hoàn thành, chúng có cùng màu sắc nhưng kích cỡ khác nhau, bộ lớn hơn thì thêu thêm hoa văn rồng uốn lượn trên cổ tay áo.
Khi Tiêu Trí đến lần nữa, lời nói bừa thản nhiên ngày đó của nàng chưa đánh đã bại, chờ y tắm rửa thay quần áo xong, nàng đỏ mặt đẩy hắn vào phía sau bức bình phong, giúp hắn mặc thử y phục. Hắn nhìn nó rồi lại nhướng mày nhìn sang người đứng cạnh: "Mỗi người một bộ ư?"
Ánh mắt Cố Thanh Sương đung đưa: "Nói chung bộ này là cho Hoàng thượng, còn bộ kia nếu Hoàng thượng thích có thể tặng Quý phi nương nương cũng được."
Lời này tuy có vẻ hào phóng nhưng ngữ khí ẩn chứa sự hẹp hòi rõ ràng.
Hắn cười ra tiếng, ngón trỏ chỉ vào chóp mũi của nàng: "Nghịch ngợm."
Dứt lời hắn đi vào thử đồ. Kích thước do Thượng Phục cục đưa tới tất nhiên vừa người, nàng may rộng một chút để lúc ngủ được rộng rãi thoải mái hơn. Hắn nhìn gương, rất hài lòng, vòng tay kéo nàng ôm vào ngực: "Nàng cũng thay đi, để trẫm nhìn xem."
"Tẩm y thì có gì đẹp chứ..." Cố Thanh Sương nhỏ giọng nỉ non, song đôi tay đã ngoan ngoãn với ra lấy bộ còn lại. Hắn hôn vào má nàng, rồi đi ra khỏi bình phong để nàng đổi y phục.
Ngày hè vốn mặc quần áo khá mỏng nên thay cũng rất mau. Cố Thanh Sương rất nhanh chóng thay xong quần áo, từ bình phong đi ra thấy y đã ngồi trên giường, tiến lại gần dựa vào người hắn: "Hoàng thượng mặc vào thấy thoải mái không? Tay nghề may vá của thần thiếp khá bình thường, sợ mũi khâu dính vào da thịt."
"Cũng không biết là chỗ nào." Hắn cau mày, di chuyển lưng, "Đột nhiên sau lưng có chút ngứa ngáy."
"Sau lưng à?" Cố Thanh Sương làm bộ kinh ngạc. Nếu là áo khoác ngoài, đằng trước và đằng sau thường có đường may chính giữa. Nhưng tẩm y thì quan trọng nhất sự thoải mái, không quan trọng kiểu dáng nên mặt sau không may đường sống lưng.
Nàng khó hiểu: "Nhưng mà sau lưng không có đường may nào cả."
Tiêu Trí gật đầu, cho rằng nhất thời khác thường thôi. Qua hồi lâu, ngứa ngáy càng thêm mãnh liệt hơn làm hắn muốn gãi thật nhiều.
Cố Thanh Sương làm như không hay biết gì giúp hắn vén xiêm y lên kiểm tra, vừa nhìn thấy đã cả kinh: "Sao lại nổi nhiều mẫn đỏ như vậy?"
Vì thế trong chớp mắt nàng tự nhiên kêu to gọi cho Viên Giang: "Viên đại bạn, mau truyền thái y đến đây ngay!"
Viên Giang vốn đứng chờ ở ngoài, nghe xong không hỏi thêm gì lập tức đi ngay.
Mỗi đêm đều có thái y túc trực trong cung. Tuy nhiên Hoàng đế trẻ tuổi, thân thể khỏe mạnh chưa từng có chuyện truyền thái y vào giờ này. Bây giờ chợt nghe tin Hoàng đế triệu kiến, vẻ mặt mấy tên Thái y không khỏi căng thẳng, vội vã mang theo hòm thuốc chạy đến, chừng nửa khắc đã tới Bích Ngọc các.
Thần sắc Cố Thanh Sương vẫn khẩn thiết như vừa nãy: "Thái y mau xem thử. Đang yên đang lành, Hoàng thượng bỗng dưng bị nổi rất nhiều mẫn đỏ."
Nói xong bước xuống giường, nhường chỗ bên thành giường cho thái y chẩn bệnh.
Lúc thái y khám bệnh, nét mặt nàng tràn đầy sự lo lắng, im lặng đứng bên xem xét. Lát sau đã có thái y tìm ra nguyên nhân, ý tứ ẩn chứa nghi hoặc: "Thần muốn kiểm tra tẩm y mà Hoàng thượng đang mặc."
Hoàng đế theo lời cởi ra đưa cho hắn, thuận tiện mặc vào tẩm y sạch sẽ mà cung nhân đã chuẩn bị sẵn, Cố Thanh Sương nhìn bọn họ mờ mịt khó hiểu.
Vài thái y cầm lấy tẩm y lui ra vài bước để kiểm tra. Sau đó, cùng nhau quay trở lại bẩm báo: "Hoàng thượng, trên tẩm y này... đã bị người khác hạ thuốc."
"Làm sao như thế được?" Mặt mày Cố Thanh Sương tái nhợt, sau khi kinh hô tức khắc quỳ gối xuống đất, hoảng sợ dập đầu: "Hoàng thượng, thần thiếp không có làm!"
"Nàng mau đứng lên đi." Tiêu Trí chìa tay ra đỡ, nàng ngẩng mặt lên, hai mắt đẫm lệ: "Thần thiếp không có hại Hoàng thượng!"
Vào lúc này Thái y xen vào: "... Chắc chắn là không phải Tài nhân nương tử gây ra." Nói đến đây, mấy người bọn họ bất giác thở chậm lại. Những người đứng trong cung điện lúc này đáy lòng ớn lạnh, "Bởi vì... Mặc dù khó xác định được tất cả bột phấn có trong vải vóc. Nhưng dựa vào mùi hương thần nhận ra hai trong số chúng là chất hoạt huyết gây sảy thai. Sở dĩ Hoàng thượng cảm thấy ngứa ngáy là vì mẫn cảm với bột thuốc này thôi."
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Cố Thanh Sương phờ phạc: "Cái gì... "
Tiêu Trí cũng kinh ngạc, chợt trầm mặc: "Mau bắt mạch cho Tài nhân!"
Cố Thanh Sương hoàn toàn đứng bất động tại đó, A Thi và một cung nữ tiến tới dìu nàng dậy. Đến khi ngồi vào chỗ nàng còn chưa lấy lại tinh thần, khi thái y bắt mạch, đột ngột bắt lấy tay hắn khẩn trương hỏi: "Thế nào rồi... Con của ta thế nào... " Vị thái y bắt mạch cho nàng, thần sắc sa sầm xuống.
Lúc nãy khi bẩm báo với Thánh giá hắn cũng không quá lo lắng, một là nghe cung nhân nói nàng mới mặc tẩm y này lần đầu sau đó thì thay ra, tiếp xúc không lâu, hai là vị Thanh Tài nhân này thần sắc khỏe mạnh, không giống bị ảnh hưởng.
Có điều với mạch đập lúc này, hắn phát giác cái thai của nàng hầu như rất yếu ớt.
Hắn ta nhất thời không dám phán đoán, chần chừ nhìn về phía đồng sự. Thái y cấp cao hơn tiến đến bắt mạch cho Cố Thanh Sương, chốc lát trầm giọng hỏi nàng: "Xin hỏi Tài nhân nương tử tiếp xúc với tẩm y đã mấy ngày rồi?"
"Đây là tẩm y do chính tay ta may..." Cố Thanh Sương bàng hoàng đáp, "Cả hai bộ đó, từ đầu tới cuối chắc chừng sáu bảy ngày gì đó."
Thái y nghe xong thở dài, cúi đầu với Hoàng thượng: "Cái thai của Tài nhân nương tử còn quá yếu... Song khí sắc vẫn tốt, thần sẽ dốc lòng vì nương tử điều dưỡng, đứa nhỏ còn có thể giữ lại được."
Hắn chưa nói xong, cơ thể Cố Thanh Sương mềm nhũn, vô thức giữ chặt mép giường mới không bị ngã.
Tiêu Trí duỗi tay ôm nàng, thấp giọng dỗ dành: "Đừng sợ!" Rồi phân phó thái y, "Nhất định phải giữ lại đứa bé."
Nhóm thái y tuân chỉ, lui ra gian ngoài điều chế phương thuốc. Đầu óc Cố Thanh Sương rã rời, ngây ra một lúc lâu, đôi mắt rỗng tuếch nhìn hắn: "Hoàng thượng... Hoàng thượng... Là ai chứ..."
"Đừng sợ, đừng sợ!" Hắn nhẹ nhàng an ủi nàng nhưng ánh mắt nghiêm túc, "Viên Giang."
"Dạ". Viên Giang không cần hắn nhiều lời đã vội cho tất cả cung nhân rời đi.
Chuyện này và chuyện của Quý phi mấy ngày trước đó khác nhau rất lớn. Quý phi mất con là lúc hai người họ ở chung một chỗ. Nơi đó chỉ có hai người, không có người làm chứng cũng không chứng cứ, quyết định hoàn toàn thuộc về việc Hoàng đế tin ai hơn. Nhưng lần này mấu chốt nằm trên tẩm y, tất nhiên phải truy xét tới cùng.
Tẩm y đến từ tay Thanh Tài nhân, nhưng nàng không thể không nghĩ cho đứa nhỏ được. Vậy phải kể đến trước khi vải vóc đến Bích Ngọc các phải qua tay cung nữ, hoạn quan ở Thượng Phục cục. Thậm chí đưa vải vào cung để hàng dệt cũng có quan viên phụ trách, tất cả đều phải tra xét từng việc một.
Vì vậy trong đêm hôm đó, trong cung áp giải hơn ba mươi người. Ngay cả Lục Cúc ngày ấy tiếp nhận vải dệt cho tới Vệ Bẩm đưa vải vào phòng cũng bị thẩm vấn trắng đêm.
Sáng hôm sau khi Cố Thanh Sương gặp lại Vệ Bẩm, đáy mắt hắn thâm quầng, ngáp liên tục.
"Oan ức cho ngươi rồi." Cố Thanh Sương vừa nói vừa bảo A Thi đem ghế dựa đến cho hắn ngồi. Vệ Bẩm quả thật buồn ngủ vô cùng, không khách khí ngồi xuống lắc đầu: "Không có việc gì, thần ngủ bù một giấc là ổn rồi."
Nói xong xoay mặt hỏi A Thi: "Ngươi đã xử lý sạch sẽ lông quả đào chưa? Đó là tội lớn rơi đầu, ngươi đừng có lơ là đấy."
Lông quả đào chạm vào da gây ngứa ngáy khó chịu. Nhưng vì nó nhỏ nhắn, mềm mại dính vào vải dệt nên đến cả thái y cũng không nhìn ra. Cố Thanh Sương không muốn mình dính phải thứ đó, nên chỉ có đồ Hoàng đế mặc vào mới có. Thế là thái y chỉ cho rằng Hoàng đế mặc tẩm y nên bị dị ứng với bột phấn.
Nhưng Vệ Bẩm nói rất đúng, dù khó tìm ra nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn. Một khi bị điều tra tới, thật sự là tội lớn mất đầu.
A Thi nghe xong liền liếc hắn: "Còn cần ngươi nói sao? Đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, thả vào kênh nước, cái gì cũng không còn. Ngươi yên tâm mà ngủ đi!"
"Ngươi hung hăng với Vệ Bẩm làm gì! Hắn có lòng tốt dặn dò ngươi thôi!" Cố Thanh Sương khẽ quở trách A Thi một câu, hỏi Vệ Bẩm, "Bích Ngọc các có những ai bị áp giải đi?"
Vệ Bẩm nói: "Có Lục Cúc, còn Tử Đàn đến cùng lúc với nàng ta nữa."
Cố Thanh Sương gật đầu: "Người ở Ngự tiền và Cung Chính ti rất khôn khéo. Tử Đàn lại không gây ác cảm, chịu đựng hai ngày bọn họ đương nhiên nhìn ra được, sẽ thả nàng ra thôi. Đến lúc đó ngươi dẫn nàng tới đây, ta muốn trấn an nàng. Còn Lục Cúc..."
Nàng mím môi suy tính: "Quý phi ở trong cung nhiều năm, thu nạp người bên cạnh luôn là thủ hạ trung thành chỉ sợ còn bị thẩm vấn thêm nữa. Chốc lát ngươi lấy chút bạc đưa đến Cung Chính ti, nói mấy ngày nay vất vả cho bọn họ, từ từ thẩm vấn đừng ngại gì cả. Có điều đừng để cho người ta vô duyên vô cớ chết trong đó là được."
Hết thảy nàng đã an bài rất tốt, hiện tại lo lắng duy nhất chính là người kia chết oan uổng, sau đó không có ai đối chứng.
Lại trôi qua thêm hai ngày, sau giờ ngọ, khi Cố Thanh Sương ngồi dậy thì có máu chảy ra, vội cho mời thái y đến. Thái y thấy mặt nàng không còn chút huyết sắc, sau khi bắt mạch hồi lâu, cuối cùng chỉ đành tạ tội: "Thần vô năng, nhưng nương tử tuổi còn trẻ... Chuyên tâm an dưỡng một thời gian sẽ lại có tin vui."
Chưa kịp dứt lời, tiếng khóc đau đớn đã vang vọng khắp Bích Ngọc các.
Đương nhiên nàng khóc vì đứa nhỏ này là giả.
Nàng cũng chưa từng có thai. Bắt đầu từ ngày may tẩm y, lượng thuốc hoạt huyết đã được giảm đi. Cho đến ngày phát sinh sự việc, thuốc đó đã dừng hẳn, lại kéo thêm qua hai ba ngày, thế nên dù cho thần tiên hạ phàm cũng không thể thấy hỉ mạch.
Chẳng qua nàng là người từng trải qua cảnh nhà tan cửa nát. Nghĩ về cha mẹ, đệ muội trong nhà, không quá khó để triệt để khóc lóc đau xót tâm can. Nếu còn muốn nữa thì nghĩ đến Hạ Thanh Yến đã phụ bạc nàng, sự khổ sở còn có thể sâu sắc thêm hai phần.
Hoàng đế biết tin cấp bách chạy đến, dịu dàng an ủi nàng hồi lâu. Mãi đến khi có triều thần vào cung nghị sự hắn mới buộc lòng quay về Tử Thần điện.
Sau khi thánh giá rời đi, A Thi vén mành đi vào, phúc thân bẩm báo: "Tử Đàn đã trở về, thế nhưng có người tới Cung Chính ti dẫn Lục Cúc đi rồi."
Cố Thanh Sương kinh hãi: "Người nào?"
"Nương tử chớ hoảng sợ, là người của Thái hậu nương nương" A Thi nói, "Trúc ma ma tự mình dẫn theo vài người đắc lực dẫn ả ta đi, nói Thái hậu muốn đích thân thẩm tra kĩ càng."
Lúc này Cố Thanh Sương mới ung dung thở phào, trầm mặc một lát, khóe môi gợi lên ý cười: "Vẫn là Thái hậu nương nương sáng suốt."
Ngay cả Hoàng đế cũng khuyên nhủ nàng dời khỏi Phương Tín cung. Bây giờ đứa nhỏ của nàng lại xảy ra chuyện, người Thái hậu nghi ngờ đầu tiên sẽ là Quý phi. Chính là chẳng những bà hoài nghi Quý phi, mà cũng chẳng tin tưởng Hoàng đế, càng sợ Cung Chính ti phỏng đoán thánh tâm mà thả cho Quý phi một ngựa khiến chuyện này không giải quyết được gì. Cho nên dứt khoát áp giải người vào trong tay mình.
Thế thì nàng chẳng cần lo lắng gì nữa. Xưa nay Thái hậu luôn không vừa mắt Quý phi, nay gặp cơ hội hiếm có, làm sao bà bỏ qua được.