Beta: Vân Phi
Tất nhiên Cố Thanh Sương nghe ra ý tứ trong lời nói của Uyển Tần, nhưng nàng chỉ làm như không hiểu: "Thí chủ đã nghĩ như vậy, bần ni sẽ theo lời thí chủ đánh một chuỗi Phật châu. Lại nhân dịp tết, đến trước Phật cung kính niệm kinh."
Uyển Tần mỉm cười rũ mắt: "Được." Sau đó nàng ta không nhắc về việc này nữa, coi như chỉ tùy ý đưa tới khối mã não đỏ này, không còn ý gì khác.
Sau đó mấy người bàn về kinh Phật. Trong cung, chuyện thường ngày đám nữ nhân có thể làm không nhiều lắm, chép kinh cũng có thể coi là một loại tiêu khiển. Phi tần trong cung này hoặc nhiều hoặc ít đều từng đọc chút kinh văn, nhắc tới đề tài này rất dễ dàng trò chuyện.
Cho tới gần buổi trưa, mấy người mới lấy lý do dùng cơm trưa để từ biệt, Cố Thanh Sương đưa bọn họ đến cửa. Minh Tần dẫn đầu khom người: "Không làm phiền sư phụ đưa tiễn."
Cố Thanh Sương nghỉ chân không đưa tiếp nữa. Đợi các nàng đi xa một chút, A Thi nói: "Cho dù tỷ tỷ không muốn để ý tới bọn họ nhưng cũng nên lá mặt lá trái chút. Thẳng thừng từ chối như vậy, sợ là sẽ chọc phải phiền toái."
Cố Thanh Sương quay đầu đi: "Ta từ chối cái gì?"
A Thi ngạc nhiên nói: "Sao tỷ tỷ còn không rõ ý tứ trong lời nói kia của Uyển Tần? Lại nói muốn đánh một chuỗi Phật châu, còn không phải là từ chối nàng ta?"
Uyển Tần nói nếu khối mã não đỏ kia có thể đến một nơi tốt hơn thì cũng coi như không phụ ý tốt của Thái hậu.
Mà nàng nói muốn dùng khối mã não kia đánh một chuỗi Phật châu.
Cố Thanh Sương buồn cười: "Vậy theo ý ngươi ta nên chế một cây trâm hay khuyên tai, chuỗi ngọc à?"
A Thi gật đầu thật mạnh: "Muốn vào hậu cung, chẳng phải nên như vậy sao?"
Cố Thanh Sương bất đắc dĩ lắc đầu: "Nếu Uyển Tần cũng ngốc như ngươi, ta từ chối cũng được, ta không sợ nàng ta tới tìm phiền toái."
Nói xong nàng quay người về phòng, A Thi sửng sốt, cuối cùng là không cam lòng, vây quanh nàng truy hỏi không thôi: "Tỷ tỷ nói rõ cho ta, nếu không tên ngốc này về sau sẽ luôn dính lấy tỷ tỷ, gây chuyện cho tỷ tỷ."
Cố Thanh Sương hết cách, ngồi vào bên bàn trà, thở dài: "Mã não đỏ quý báu nhưng ngươi ngẫm lại xem, trong chùa có vị nữ ni nào lấy mã não đỏ chế Phật châu không?"
Phật châu thường được làm bằng hạt bồ đề, sau đó là các loại gỗ quý, nếu không nữa thì còn có 7 loại bảo vật của nhà Phật. Tuy mã não đỏ giá trị đắt đỏ nhưng đặt ở nơi đây lại là "vật phàm tục", nữ quyến trong cung lấy nó làm thành Phật châu, làm chuỗi tràng hạt lần mỗi khi đọc kinh cũng không hiếm lạ, nhưng đặt ở chùa Thiên Phúc, căn bản không có nữ ni nào dùng loại đồ vật này.
A Thi bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên... tỷ tỷ chỉ cần nhận khối mã não này, bất kể nói gì, đều đã là tiếp nhận ý mua chuộc của nàng ta?"
Nàng ấy vừa nói vừa đến ngồi bên cạnh Cố Thanh Sương: "Nhưng vì sao tỷ tỷ lại nhận lời? Thế lực trong cung rối rắm khó gỡ, tỷ tỷ còn chưa vào cung, cứ lỗ mãng hấp tấp nhận lấy ý tốt này, có phải chưa thỏa đáng hay không?"
"Loại chuyện này vốn không có hoàn mỹ mười phần, lựa chọn thế nào cũng đều là thiếu thỏa đáng. Về phần Uyển Tần..." Nàng suy nghĩ, "Nàng ta được Thái hậu yêu thích."
Người trong cung đều ghen ghét Quận chúa Vân Hòa chiếm hết sủng ái của Hoàng thượng mấy năm nay, nhưng mấy ngày nay ở chùa Thiên Phúc, Cố Thanh Sương lại biết cuộc sống của nàng ta cũng không thật sự thuận buồm xuôi gió. Tuy không có ai dám công khai ngáng chân nàng ta nhưng người âm thầm hãm hại nàng ta thì không ít.
Nguyên nhân của việc này, đơn giản chính là bên trên có Thái hậu nương nương không thích nàng ta.
Có khi Cố Thanh Sương cảm thấy nàng ta quá ngốc. Người trong khắp cung này, đắc tội ai cũng không nên đắc tội Thái hậu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chưa chắc Quận chúa Vân Hòa đã không hiểu đạo lý này, chỉ là không còn cách nào khác.
Cho nên với nàng mà nói, cũng chỉ có thể phòng ngừa chu đáo trước một chút, nhìn xem có thể nương nhờ người nào nói vài lời hay trước mặt Thái hậu.
Ở một nơi khác cao hơn trên núi, một viện ba gian yên tĩnh không tiếng động. Vì ở trên núi, viện này không tính là lớn nhưng vẫn không mất khí thế, khắp nơi rường cột chạm trổ, cách vài bước lại có cung nhân và thị vệ đứng trang nghiêm trong viện, nhìn ra đó là chỗ ở của thiên tử.
Tiền viện là nơi thiên tử triệu kiến triều thần đến nghị sự, hậu viện là vườn có hồ nước và đình hóng gió, Tiêu Trí ở viện giữa. Hôm nay là một trong những lần hiếm hoi hắn nghỉ ngơi nhiều vậy, hai khắc mới thức dậy, hiện giờ đang dùng đồ ăn sáng.
Trong phòng không để lại cung nhân, Viên Giang và ma ma chưởng sự Trương thị đứng ở ngoài cửa điện gần nhất, không nói lời nào, chỉ nhìn nhau, đều là tâm tình bực bội.
Viên Giang theo hầu Thánh giá nhiều năm, Trương ma ma lại là nhũ mẫu của Kim thượng, chuyện lớn việc nhỏ trong cung đều không thể thoát khỏi mắt bọn họ. Ví dụ như vừa rồi ba vị cung tần đến gặp Diệu Tâm sư phụ, mấy nàng vừa đi chân trước, sau lưng bọn họ đã nghe tin.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, vẫn là Viên Giang đè giọng mở miệng trước: "Ma ma thừa dịp nói chuyện đi."
Trương ma ma đã đến tuổi tác hai mái hoa râm, làm việc rất đoan trang, so ra cũng chẳng kém các mệnh phụ. Bà lập tức gật đầu, dáng đi vững vàng rời về phía Viên Giang. Viên Giang cẩn thận nhìn cửa phòng khép chặt, lại nhìn bà ấy, cong người chắp tay: "Ma ma, nói về chuyện trong cung này, vẫn là ngài nhìn rõ ràng nhất. Hiện giờ như vậy, ta muốn thỉnh giáo ngài hai câu, ngài cảm thấy làm thế nào thì ổn?"
Lời này của hắn không tính là rõ ràng nhưng đã là cuộc trò chuyện giữa hai người khôn ngoan, nói mập mờ cũng chẳng sao. Trương thị vừa nghe đã hiểu ra, đây là hắn thăm dò thánh ý muốn làm gì, lại sợ đắc tội người khác.
Ví dụ như Thái hậu.
Trương thị chớp mắt, nhàn nhã vuốt ve hoa văn trên khăn gấm, giọng điệu khoan thai: "Ba năm trước Hoàng Quý Thái phi bệnh chết, Hoàng thượng tận hiếu, bèn miễn tuyển tú. Ba năm nay đều không có người mới vào cung, Hoàng thượng chỉ một lòng si mê Quận chúa.
"Ôi, phải..." Viên Giang mỉm cười khom người đáp lời, chợt thấy ánh mắt Trương ma ma lóe sáng: "Thái hậu nương nương chọn cho Hoàng thượng mấy vị cung nữ dung mạo tài đức đều không tồi, Hoàng thượng cũng đều không có lòng dạ liếc mắt một cái."
Một câu như vậy, Trương ma ma nói xong bèn nhấc chân, bước trở lại trước cửa.
Viên Giang hơi sửng sốt một chút, chợt hiểu ra, vỗ trán, thoải mái thở ra.
Lúc chạng vạng, trời đổ một trận tuyết lớn. Vừa rơi đã tuyết lớn như lông ngỗng, Cố Thanh Sương vốn tưởng rời tuyết rơi không lâu, ai ngờ tuyết rơi ngày càng dày, mà còn rơi mãi không ngừng.
Trong cung luôn nói tuyết lành báo hiệu năm mới bội thu, nàng đứng trước cửa sổ ngắm tuyết, ngẩn người mà cười nói là điềm lành.
A Thi chỉ thở dài bên cạnh: "Nhưng cũng phải xem là điềm lành cho ai."
Để bày tỏ thành ý, Uyển Tần đã giúp nàng tìm hiểu tin tức. Một lát trước đó có tiểu thái giám đưa điểm tâm tới, như là vô tình có nhắc tới trước đó Hoàng thượng lại đi thăm Quận chúa Vân Hòa, gặp phải tuyết lớn, sợ là chỉ có thể ở nhờ phòng thiền của Quận chúa Vân Hòa.
Đúng vậy, cũng không biết tuyết kia là điềm lành của ai.
Lúc trước Quận chúa Vân Hòa luôn bày vẻ đạm bạc, luôn tỏ ra từ chối Hoàng thượng. Nhưng gần đây bởi vì tuyển tú, Quận chúa vốn đã nóng nảy, trước mắt lại nhảy ra thêm nàng, chỉ sợ nàng ta càng cảm thấy không thể trì hoãn.
Những ngày bị tuyết lớn cản trở, ngược lại đúng lúc được việc.
Nhưng Cố Thanh Sương không thèm để ý: "Này thì có gì? Ta không cần hắn chọn một trong hai giữa ta và Quận chúa."
Nàng vừa nói vừa đứng dậy: "Ngủ sớm chút. Hôm nay thêm chút than, đừng để bị lạnh."
"Vâng." A Thi đồng ý, xoay người đi thêm than. Cố Thanh Sương tự xách nước ấm đổ vào thau đồng, đang định rửa mặt thì cửa lại bị gõ vang.
"Cốc cốc" hai tiếng, cũng không quá lớn. A Thi quay đầu lại, hai người nhìn nhau, sau đó giương giọng: "Vị nào?"
"Tiểu nhân là người bên cạnh Uyển Tần nương tử." Bên ngoài là giọng nói của một hoạn quan trẻ tuổi, Cố Thanh Sương nghe quen tai, chắc là vị kia lúc trước tới chuyển lời.
"Uyển Tần nương tử nghe nói lúc trước Diệu Tâm sư phụ đi ra ngoài, lại không biết là đi nơi nào. Trước mắt bên ngoài tuyết lớn cản đường khó đi, nếu Diệu Nhiên sư phụ có tiện, vẫn nên đi ra ngoài tìm cho thỏa đáng, tránh để Diệu Tâm sư phụ đụng ngã hoặc là bị lạnh."
Lời này A Thi nghe không hiểu nhưng cũng biết lời này có ý khác. Nàng ấy không mạnh miệng đi giải thích " Diệu Tâm sư phụ đang ở trong phòng" mà chỉ cao giọng nói: "Được, đa tạ thí chủ."
Người bên ngoài cười nói: "Diệu Nhiên sư phụ khách khí." Ngừng một chút, hắn lại nói: "Có lẽ trong chốc lát tuyết chưa ngừng được, nếu không ngại thì nghỉ tạm ở Tĩnh Duyên các bên sườn núi."
A Thi giật mình: "Được rồi, ta biết."
Sau đó, bọn họ liền nghe thấy hoạn quan bên ngoài dứt khoát nhanh nhẹn rời đi, tiếng giày đạp tuyết vang lên một trận rồi ngoài cửa yên tĩnh trở lại.
Lúc A Thi nhìn về phía Cố Thanh Sương lần thứ hai, Cố Thanh Sương đã rời khỏi thau đồng, đi đến ngồi xổm trước tủ quần áo, kéo ngăn tủ lấy ra một vật để vào trong tay áo, lại lấy dù giấy ra: "Than không đủ dùng, ta đi xuống kho than dưới chân núi lấy chút, ngươi ngủ trước đi, không cần chờ ta."
A Thi tiến lên một bước: "Ta đi cùng tỷ tỷ..."
Cố Thanh Sương nhẹ giọng: "Ngươi muốn đi ra ngoài tìm ta theo lời Uyển Tần nương nương à?"
A Thi chợt hiểu ra, gật đầu: "Vậy tỷ tỷ cẩn thận một chút."
Cố Thanh Sương rời phòng thiền, cầm ô, một đường đi xuống chân núi. Nàng thật sự đi một chuyến đến kho than dưới chân núi, người canh gác kho là đệ tử Tịnh Trần sư thái thu nhận từ ngoài cung, pháp hiệu Diệu Chân, tính ra ngang hàng với Cố Thanh Sương nhưng chỉ có mười hai mười ba tuổi.
Lúc thấy Cố Thanh Sương tới, Diệu Chân ngẩn người: "Sư tỷ có việc gì?"
"Mấy ngày trước đốt nhiều than, hiện giờ đột nhiên tuyết lớn nên không đủ dùng." Cố Thanh Sương hòa nhã xin nàng ấy: "Có dư cho ta một ít không? Nếu không, tháng sau cứ trừ vào lượng than được chia của ta cũng được."
Diệu Chân cười nói: "Có. Sư phụ nói đừng để mọi người bị lạnh. Sư tỷ chờ một lát, ta lấy cho sư tỷ chút."
"Đa tạ." Cố Thanh Sương gật đầu cảm ơn, lại nói: "Đừng lấy nhiều quá, tuyết quá lớn, nhiều quá không tiện cầm."
"Được!" Diệu Chân đồng ý, rất nhanh đã tìm tới ba giỏ tre, cho Cố Thanh Sương một giỏ, ước chừng đủ đốt một ngày một đêm.
Cố Thanh Sương cảm ơn nàng ấy, lại bung dù, xách giỏ tre đi ra cửa. Đúng là ông trời tác hợp, mới đủ thời gian nói chuyện mấy câu, dù tuyết không thấy lớn hơn nhưng gió lại thổi lạnh thấu xương hơn ban nãy. Cố Thanh Sương bước đi gian nan trong gió tuyết, khí lạnh từ miệng mũi chạy thẳng đến ngực khiến toàn thân đều lạnh buốt, đôi tay đã sớm mất cảm giác, mỗi ngón tay đều đông cứng.
Thật vất vả mới lộn trở lại giữa sườn núi, Cố Thanh Sương vốn đặc biệt đến Tĩnh Duyên các cũng tự nhiên thực sự có cảm giác rốt cuộc tìm được nơi tránh tuyết.
Nàng đi từng bước gian nan tới cửa, nhìn ngọn đèn dầu bên trong, giơ tay gõ cửa.
Trong tiếng gió rít, cửa gỗ vang lên hai tiếng nhỏ, bên trong có hoạn quan lên tiếng: "Ai?"
"Vị thí chủ nào đang ở bên trong tránh tuyết?" Cố Thanh Sương hỏi với giọng điệu bình thản: "Bần ni là nữ ni trong chùa, pháp hiệu Diệu Tâm. Xuống núi lấy than bị gió tuyết cản đường đi, ta muốn mượn Tĩnh Duyên các lánh tạm."
Nhất thời không có ai lên tiếng, nàng nghiêng tai lắng nghe, hình như có cung nhân nói nhỏ.
Không bao lâu cửa phòng mở ra, đập vào mắt chính là Viên Giang. Cố Thanh Sương vội chắp tay, gật đầu: "Viên công công."
Viên Giang cúi khom người, nghiêng người dẫn đường: "Mời sư phụ."
"Quấy nhiễu rồi." Cố Thanh Sương bước qua bậc cửa, hoạn quan canh cửa khép cửa lại, ngăn cản gió tuyết, xung quanh lập tức ấm áp.
Tĩnh Duyên các không lớn, trên dưới ba tầng chỉ dài rộng ba bốn trượng. Tầng một coi như một sảnh vuông, trong sảnh có đặt bàn ghế, thỉnh thoảng sẽ có nhóm nữ ni tới đây ngồi một lát, uống trà nói chuyện ngắm cảnh, Cố Thanh Sương cũng đã từng tới.
Tầng hai không khác tầng một là bao, chỉ là đặt thêm cái kệ sách, bên trên bày vài quyển kinh thư, còn có một chiếc giường hẹp, có thể làm nơi nghỉ tạm.
Nhưng tầng ba thì khác. Tầng một và tầng hai lọt vào tầm mắt là một căn phòng trống trải, tầng ba đi cầu thang lên, đầu tiên là một lối đi hẹp hiện trước mắt, bên kia lối đi nhỏ là một bức tường, đẩy cửa đi vào mới có thể nhìn thấy bày trí bên trong. Trong phòng từ giường ngủ, tủ quần áo đến bàn nước bình phong đều đầy đủ cả, xem như một phòng ngủ ngay ngắn.
Cố Thanh Sương tỏ ra hoàn toàn không để ý, cũng không nhìn về phía cầu thang lên lầu, đi thẳng đến bên ghế và ngồi xuống, đặt giỏ thang ở bên chân, lại cúi đầu phủi tuyết dính trên giày.
Dường như Viên Giang còn khách sáo hơn lần trước, tự tay bưng trà tới cho nàng. Nàng đang định bưng trà lên uống, bỗng nhiên trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân. Bước chân kia đi rất nhanh, không bao lâu, một hoạn quan đã dừng lại bên cạnh nàng: "Diệu Tâm sư phụ, lầu một hơi lạnh, Hoàng thượng mời sư phụ lên lầu hai ngồi."
Cố Thanh Sương giật mình đứng dậy, cũng không nói nhiều, theo hắn lên lầu.
Bọn họ đi lên lầu hai. Người vốn đang ngồi uống trà ở lầu hai đi lên lầu ba. nàng hơi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một bóng dáng cao ngất thẳng tắp.
Cầu thang hẹp dài, bóng dáng kia bị bóng tối che đi hơn phân nửa, nhưng vẫn không giấu được uy nghi. Cố Thanh Sương thu hồi ánh mắt. Hoạn quan dẫn nàng đi lên đã thu dọn chén trà cũ, rất nhanh lại lanh lẹ chân tay pha trà mới cho nàng.
Nàng cũng không vội vã đi lên lầu ba. Trước mắt hắn giữ đúng chừng mực, một người xuất gia như nàng càng không thể sốt ruột. Nàng chỉ nghĩ đến hai lần chuyển lời trước sau của Uyển Tần mà cảm thấy kỳ quái, nhất thời cũng hoài nghi có khi nào Uyển Tần bày kế hại nàng không. Sau khi cân nhắc cẩn thận, nàng lại cảm thấy Uyển Tần hoàn toàn không cần làm vậy.
Sau khi uống hết nửa bình trà nóng, nàng mới nghi hoặc hỏi hoạn quan bên cạnh: "Đang yên đang lành, sao Hoàng thượng lại tới Tĩnh Duyên các này?"
Hoạn quan kia cẩn thận nhìn lên lầu, khoanh tay, rũ mắt: "Lúc trước, Thái hậu nương nương rời chùa, đến nói chuyện với các Thái phi trú ở hành cung. Gần đây thân mình Bình Thái phi không được tốt, hôm nay nhắc tới có chuyện muốn nói với Hoàng thượng, Thái hậu bèn sai người tới mới Hoàng thượng đi một chuyến. Ai ngờ tuyết rơi càng lúc càng lớn, cứ như vậy bị ngăn trở ở giữa đường."
Hắn tự cân nhắc nói năng cẩn thận, từng câu từng chữ đáp không có sai sót. Nhưng đặt cạnh những lời Uyển Tần sai người chuyển đến lúc trước, Cố Thanh Sương bèn nhìn ra chút manh mối.
Có lẽ, hắn vốn bị gió tuyết vây ở chỗ Quận chúa Vân Hoà, lại bị Thái hậu biết được. Bọn họ đều cảm thấy tuyển tú gần ngay trước mắt ép cho Quận chúa nóng vội, Thái hậu sao có thể không tăng cường đề phòng? Lúc này mới tìm cớ mời hắn rời đi.
Về phần hắn nghỉ ở Tĩnh Duyên các, có lẽ thật sự là bởi vì gió tuyết lớn hơn lúc trước nhưng có lẽ cũng vì hắn biết tâm tư của Thái hậu, rời khỏi phòng thiền của Quận chúa Vân Hòa nhưng trong lòng vẫn không vui, cũng lười đến gặp Thái hậu thôi.
Cố Thanh Sương âm thầm nghiền ngẫm hai lời trước sau của hai người, bỗng nhiên lại có bước chân truyền đến, kéo tinh thần nàng trở lại.
Một hoạn quan đang lên lầu, trong tay bưng cái khay, trên khay đựng một chiếc bình gốm không tính là nhỏ. Đi qua lầu hai, hắn không dừng lại, chân bước thẳng lên lầu ba. Không bao lâu, Cố Thanh Sương mơ hồ nghe thấy tiếng bẩm báo vang lên ở lầu ba: "Phương Thục nhân nghe nói Hoàng thượng bị tuyết lớn cản đường, đưa một bình rượu nóng tới để Hoàng thượng làm ấm thân."
Vừa dứt lời, tiếng trầm thấp của nam tử vang lên: "Nơi cửa Phật thanh tịnh há có thể uống rượu? Cút."
Đây là tâm trạng không tốt.
Phương Thục nhân, Uyển Tần...
Cố Thanh Sương hãy còn nhấp ngụm trà, ánh mắt liếc thấy hoạn kia cúi gằm đầu đi xuống lầu, không nhanh không chậm đặt chén trà xuống, mở miệng gọi hắn: "Vị thí chủ này."
Hoạn quan kia dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn thấy là một nữ ni, vội tiến lên vài bước: "Sư phụ có gì căn dặn?"
"Không dám nhận." Tầm mắt Cố Thanh Sương dừng ở bình rượu trên khay: "Rượu này, thí chủ để xuống đi."