Beta: Huệ Hoàng hậu
Dọc theo đường đi, Cố Thanh Sương nằm ở trong lồng ngực Hoàng đế, không nói lấy một lời chỉ có nước mắt chảy ra liên tục không ngừng.
Vết thương mất máu cùng với việc hồ nước lạnh băng khiến cho nàng suy yếu, đầu óc có chút choáng váng, nàng không nhìn được mà âm thầm tàn nhẫn cắn môi, cắn chảy cả máu tanh ngọt tràn trong khoang miệng, hy vọng có thể khiến cho đầu óc thanh tỉnh.
Hiện tại không phải là thời điểm để ngất xỉu, vừa rồi nghe vài ba câu của Tình Phi, cũng biết sắp có một trận ác liệt. Nếu bây giờ nàng mà ngất xỉu khi tỉnh lại có khi là ở trong lãnh cung rồi.
Trong Tử Thần điện, sớm đã có người trở về thông báo. Các cung nhân thấy Thánh giá trở về, vội vàng tiến lên đón, ba chân bốn cẳng muốn hỗ trợ. Hoàng đế nửa bước cũng chưa dừng, ôm Cố Thanh Sương đi vào trong tẩm điện, đặt nàng ở trên giường, sau đó quay đầu gọi: "Thái y!"
Thái y vội vàng tiến lên để chẩn mạch chữa thương cho nàng. Cố Thanh Sương thấy người khác tạm thời bị chắn ở ngoài điện, rốt cuộc cũng có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Nhưng lúc nàng nghe được tiếng bước chân đi ra bên ngoài, đột nhiên nàng mở mắt ra: "Hoàng thượng!"
Tiêu Trí mới vừa đi được hai bước ra ngoài thì dừng lại, quay trở lại bên mép giường, nắm chặt tay nàng: "Trẫm đi ra ngoài xem thử, nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Cố Thanh Sương lo lắng trở tay nắm lấy ống tay áo của hắn.
Dựa vào "vở kịch" vừa rồi khiến nàng suýt mất mạng, nàng tin rằng lúc này hắn ra ngoài không phải vì nghe Tình Phi giải thích. Nàng cũng nghe ra được tiếng của người khác càng ngày càng nhiều, hơn phân nửa nhóm cung tần nghe được tin nên mới tới đây, tình hình như vậy hắn đang muốn ra ngoài nói với mọi người vào câu.
Nhưng giờ phút này, nàng không dám để hắn rời đi.
Cho dù hắn không phải vì muốn nghe Tình Phi giải thích mới đi ra ngoài. Nhưng hiện tại Tình Phi chắc chắn đang ở bên ngoài. Nếu nàng để hắn ra ngoài, không biết sẽ có biến số gì hay không.
Nàng nắm càng lúc càng chặt, âm thanh suy yếu mà nghẹn ngào: "Hoàng thượng, thần thiếp sợ hãi..."
Vừa hơi động đậy, vết thương mới được Thái y băng bó lại chảy máu.
"Đừng nhúc nhích." Trong lòng Tiêu Trí mềm nhũn, đánh mất ý nghĩ đi ra ngoài. Ngồi vào mép giường, nhẹ nhàng dỗ dành nàng: "Vậy trẫm ở lại đây với nàng, nàng sẽ tốt thôi."
Cố Thanh Sương gật gật đầu, nước mắt lại chảy ra một hàng, nhưng lại cắn chặt môi để không phát ra tiếng khóc nào cả. Dáng vẻ này nhìn vào thấy đau lòng.
Qua ước chừng hai khắc, Thái y đã giúp nàng băng bó xong vết thương, cũng kê thuốc chống cảm lạnh, đưa cho cung nhân đi sắc thuốc. Cố Thanh Sương căng thẳng hồi lâu, tinh lực ít nhiều có chút hao tổn, trong lòng vừa nghĩ nhanh cảm thấy không bằng tốc chiến tốc thắng.
Ánh mắt nhìn quanh trong điện, dừng ở trên người Viên Giang: "Viên tổng quản..."
Viên Giang vội vàng tiến lên, nàng tức giận nói: "Tổng quản có thấy Hi nhi đến hay không?"
Viên Giang cũng đã từng gặp qua Thẩm Hi không ít lần, nói ngay: "Thẩm Hi cô nương đang ở bên ngoài, đứng cạnh với Đại Công chúa, nương tử yên tâm?"
Tiêu Trí nhíu mày lại: "Đã thành ra như vậy rồi, còn lo nghĩ cho người khác?"
"Con bé còn nhỏ." Cố Thanh Sương mấp máy môi, trong mắt tràn đầy sự yếu đuối: "Bất ngờ thấy thần thiếp như vậy chắc là sợ hãi lắm... Hoàng thượng để cho con bé vào đi."
Tiêu Trí bất đắc dĩ, liếc nhìn Viên Giang một cái. Viên Giang tự giác làm theo, ra cửa điện, không bao lâu sau liền đưa Thẩm Hi trở vào, cũng mang theo ý tứ khác nói: "Hoàng thượng, Tình Phi còn chờ ở bên ngoài, nói là lo lắng cho Nhu tần nương tử."
Cố Thanh Sương lạnh nhạt nhắm mắt lại.
Nàng chính là đang chờ những lời nói này, không phải tự mình trực tiếp đề cập đến việc muốn gặp Tình Phi, chỉ là không muốn có vẻ có địch ý quá thôi. Hiện tại Viên Giang nói một câu này, nàng phải thuận theo làm dáng: "Làm phiền nương nương lo lắng... thần thiếp nghe thấy bên ngoài sợ là có rất nhiều tỷ muội đang ở đây. Không bằng Hoàng thượng đều để cho các nàng tiến vào, miễn cho các nàng không thấy thần thiếp lại lo lắng không thôi, vô duyên vô cơ hao tổn tinh thần."
Tiêu Trí lắc đầu: "Nói với các nàng Nhu Tần không có việc gì, để cho các nàng về trước đi, qua hai ngày nữa lại đến thăm."
Không đợi Viên Giang lên tiếng, Cố Thanh Sương nói ngay: "Việc hôm nay...Thần thiếp cũng muốn nói rõ ràng. Nếu không trong cung truyền loạn xuống kẻ dưới, chỉ sợ không biết truyền thành cái gì."
Cái gọi là miệng lưỡi thiên hạ, ngôn từ đáng sợ.
Sắc mặt Tiêu Trí hơi trầm lại, cân nhắc một lát rốt cuộc cũng gật đầu. Viên Giang lại đi ra tẩm điện, mời những phi tần đang ở bên ngoài tiến vào, Cố Thanh Sương ngước mắt nhìn lên, trong lòng cười lạnh: Đây là toàn bộ hậu cung đều tới.
Trong đó tất nhiên sẽ có người thật sự lo lắng cho nàng, đơn giản chỉ xem náo nhiệt đoán chừng hơn phân nửa là chủ yếu, nhưng ngóng trông xem nàng chết thế nào nhất định cũng không ít.
Tốt thật sự, đều thử nhìn xem xem, hôm nay nàng có chết hay là không chết.
Tình Phi là người đầu tiên tiến lên phía trước, hai con mắt ngập nước, bộc lộ vẻ lo lắng ra ngoài: "Nhu Tần muội muội thế nào rồi?"
Cố Thanh Sương thanh thản ổn định nằm, dáng vẻ vô lực: "Thần thiếp vẫn tốt, khiến nương nương lo..." Nói xong chậm rãi ngước mắt, ánh mắt trống rỗng rơi trên mặt Tình Phi: "Quan Văn hầu có nói bậy gì đó sao? Nếu có làm nhục danh dự của Hoàng thượng, Thần thiếp vẫn nên chết đi mới tốt..."
Tiêu Trí nhíu mày: "Đừng có nói như vậy."
"Vâng, Quan Văn hầu có hành xử không chu đáo, cũng không có liên quan đến muội muội." Tình Phi nhẹ nhàng cười đối đáp: "Muội muội không cần vì người khác hồ đồ mà tự trách."
Mày đẹp Cố Thanh Sương nhăn lại, thật sự không có sức nào mà nghe nàng ta nói chuyện râu ria hàn huyên nữa, chỉ có thể tự mình nói vào chủ đề chính: "Nương nương mới vừa rồi còn nói có phong thư...vậy rốt cuộc là thư gì?"
Tình Phi cũng là một người biết diễn trò, nhất thời trong mắt toát vẻ không đành lòng, ai thán khuyên nàng: "Việc nhỏ thôi, muội muội cứ nghỉ ngơi dưỡng thân mình trước đi, không cần phải lao tâm tổn hại tinh thần như vậy."
"Không..." Cảm xúc của Cố Thanh Sương kích động lên, giãy giụa muốn đứng đậy, nước mắt tuôn rơi, "Thần thiếp phải hỏi rõ ràng đã. Thần thiếp không sợ chết...lại không muốn sau khi chết làm một con quỷ hồ đồ!"
"Thanh Sương!" Hoàng đế hét một tiếng với nàng: "Không được nói từ chết nữa."
Nàng ngơ ngẩn nghẹn ngào, vừa đau khổ vừa bất lực. Hắn nhẹ nhàng hơn, nhìn về phía Tình Phi: "Thư gì, lấy tới."
"Này..." Nụ cười nhẹ nhàng của Tình Phi cứng đờ, dường như có chút khó xử. Chần chừ một lúc lâu sau mới xoay người về phía đám phi tần, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo chút uy nghiêm: "Dĩnh Sung y, ngươi tới nói."
Đám phi tần không tự chủ được quay đầu lại, không hẹn mà tách ra để cho Dĩnh Sung y tiến lên phía trước. Dĩnh Sung y câu nệ quỳ xuống đất dập một lạy: "Hoàng thượng, thư kia là do... do thần thiếp trước đó vài ngày ra bên ngoài giải sầu, thấy có cung nhân lén lút nhét ở dưới tường khe đá, nên đã lấy ra. Người nhận trên thư là Quan Văn hầu...ngược lại không đề cập rõ tới Nhu Tần nương tử, chỉ gọi tên nhỏ "Sương sương".
Cố Thanh Sương không tiếng động mà hít vào một hơi.
Đây là xưng hô hắn đối với nàng khi bọn họ còn tình cảm qua lại. Nhưng khi đó nàng đã là nữ quan của Thượng Nghi cục, hắn kêu như vậy khiến cho nàng bị mấy tiểu cung nữ bên dưới trêu đùa, cho nên nàng không cho hắn gọi như vậy nữa.
Dĩnh Sung y lại tiếp túc nói: "Lúc ấy thần thiếp đọc thư kia, vừa lúc gặp Tình Phi nương nương đi qua, cho nên cùng nương nương xem qua thử. Lúc ấy thần thiếp và nương nương đều... đều tưởng là cung nữ nào đó tâm ý tương thông với Quan Văn hầu, hôm nay...hôm nay vừa thấy, mới nhớ tới khuê danh của Nhu Tần nương tử có một chữ "Sương"?"
Nói tới khúc này, nàng ta dường như sợ hãi, cả người run rẩy không ngừng, trâm hoa tua trên đầu đung đưa chạm vào nhau không ngừng: "Nếu...nếu chỉ là mỗi mình Quan Văn hầu tình nguyện thì thôi. Nhưng lá thư kia, lá thư kia, lá thư kia nhìn... rõ ràng là hồi âm!"
Âm Thanh vừa dứt, Dĩnh Sung Y lại dập đầu một cái thật mạnh không dám ngẩng đầu lên, bên trong điện trở nên yên tĩnh.
Cố Thanh Sương chậm rãi thở ra.
Mới vừa rồi giao thủ còn tình là thẳng thẳng. Chuẩn bị hậu chiêu như vậy, mới thật sự có vài phần âm độc.
Nàng là phi tần hậu cung, sống tốt hay không vốn dĩ không có quá nhiều thị phi, tất cả đều phải xem thử xem Hoàng đế có vui hay không thôi. Nếu trong tay của Tình Phi chỉ có một phong thư, nhưng theo như lời của Dĩnh Sung y vừa mới nói: "Quan Văn hầu chỉ tự nguyện thì còn thôi.", nhưng nếu đọc ra là thư hồi âm...
Trong lòng Hoàng thượng chỉ cần có nửa phần hoài nghi, cũng đủ đẩy nàng đến vạn kiếp bất phục rồi.
Trong lúc nhất thời Cố Thanh Sương nghĩ đến, muốn Hạ Thanh Yến đem bức thư đó ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì bỏ đi ý niệm này.
Nếu đối phương dám dùng cái này để hãm hại, tất nhiên đã tính toán hết cả rồi, dù có lấy thư ra cũng không thế giúp nàng thoát khỏi hiềm nghi. So sáng chữ viết của nàng, nói không chừng chữ viết trong thư là bắt chước của nàng, nếu không chính là do chữ viết trong thư không giống nhau.
Thư đặt ở trước mặt mọi người, chưa biết chừng càng bôi càng đen.
Cố Thanh Sương ngơ ngẩn rơi hai giọt nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế với dáng vẻ mềm mại bất lực: "Thần thiếp chưa từng viết thư gửi cho Quan Văn hầu, Hoàng thượng sẽ tin thần thiếp chứ?"
Tiêu Trí ấm áp nói: "Trẫm tin nàng."
Tiếp theo lại thấy nàng muốn giãy giụa đứng dậy, hắn vội giơ tay ngăn trở, nhưng lúc này nàng lại kiên định muốn xuống giường, run rẩy không thôi quỳ xuống đất: "Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng tín nhiệm. Nhưng việc này quan hệ trọng đại, thần thiếp cũng thật sự nên cho Hoàng thượng một lời giải thích..."
Trước đó nàng rơi vào trong hồ, cả người ướt đẫm. Vừa vào điện thì Thái y đã nhanh chóng chẩn trị, bất chấp tắm gội thay y phục.
Đợi Thái Y cáo lui, các phi tần đều tiến vào, nhưng lúc đó nàng lại ở trong chăn, nhìn qua thì cũng tạm được.
Nhưng bây giờ quỳ xuống đất như vậy, y phục ướt đẫm, đầu tóc còn ướt, khuôn mặt lại không có chút máu nào, thật sự có vẻ chật vật.
Tiêu Trí cảm thấy bất cứ lúc nào nàng đều sẽ không chống đỡ được, theo bản năng mà duỗi tay đỡ nàng. Nàng trở tay bắt lấy cánh tay hắn, ánh mắt nâng lên, nhu nhược nhưng lộ ra vẻ kiên định: "Thần thiếp từng cùng Hoàng thượng đề cập về việc đôi bên tình nguyện giữa thần thiếp và Quan Văn hầu, nhưng những chuyện xưa... bởi vì khổ sở nên thần thiếp chưa từng nhiều lời."
Nàng nói cắn chặt răng, phảng phất như cố gắng lấy muôn vàn dũng khí mới có thể kể lại chuyện xưa: "Có phải Hoàng thượng cũng cho rằng thần thiếp và hắn đoạn mối duyên cũ bởi vì hắn đã thành hôn... Không phải, thật ra bởi vì thần thiếp bị hắn lừa dối, tin lời hứa của hắn, mới khiến cho cả một nhà đều bị chôn sống ở nạn lũ năm đó!"
Phía sau không khỏi vang tiếng mọi người hít hà một hơi. Ngày trừ tịch ấy chính mắt gặp qua Hạ Thanh Yến cùng dây dưa với nàng, là Liễu Nhạn vội vàng tiến lên hai bước, hãi hùng khiếp vía khuyên nhủ: "Nhu Tần tỷ tỷ đừng có nói bừa...thân phận Quan Văn hầu cao quý, những chuyện như vậy nếu như tỷ tỷ chỉ thuận miệng nói bậy...!"
"Ta dĩ nhiên không phải nói bậy!" Cố Thanh Sương nghiêng đầu nghiến răng, khuôn mặt trắng bệch như một tờ giấy, hai con mắt đỏ vằn lên, dọa cả Liễu Nhạn.
"Chuyện lũ lụt năm đó... vốn dĩ ta đã góp được tiền, muốn nhờ người đưa về trong nhà, để phụ mẫu đệ muội ăn mặc... là hắn! Nói với ta không cần lo lắng, hắn sẽ sai người đi chăm sóc! Ta vốn vẫn không yên tâm, cảm thấy hắn có thể chăm lo dĩ nhiên là tốt, nhưng phần tiền kia cũng không ngại đưa ra...nhưng hắn....nhưng hắn vì thể hiện thâm tình, nên nói giao cho chính hắn đi làm, để ta không phải lo lắng nhiều..."
Nhắc lại chuyện xưa, rốt cuộc nàng khóc không thành tiếng. Cô nương tuổi trẻ vì tình mà bị thương không phải là chuyện hiếm lạ, nhưng trả cái giá lớn như nàng thì lại thấy rất ít.
"Hắn bận rộn khoa cử...vừa quay đầu đã quên mất việc này. Trước sau chậm trễ mất mười ngày hơn..." Toàn bộ trong điện, nhất thời chỉ còn tiếng khóc của nàng. Ngậm đắng nuốt cay, bi thương.
Ước chừng nàng đều vĩnh viễn nhớ rõ, hắn ra vẻ thoải mái nói cho nàng: "Nhất thời không kịp, hôm qua đã vội vàng cử người đi ra ngoài rồi." Lúc đó trong lòng nàng chịu đựng sự buốt lạnh thấu xương.
Tuy rằng lúc đó trong lòng nàng cảm thấy chuyện này không ổn, lại vẫn ôm hy vọng may mắn một phần nào đó, cầu nguyện có lẽ sẽ vẫn kịp.
Nhưng trên thực tế, đã không kịp.
Sau đó có một vị thẩm thẩm ở cùng thôn chạy nạn kịp vào kinh, khi nàng rảnh rỗi đi ra ngoài đã gặp mặt, vị thẩm thẩm kia ôm nàng khóc không ngừng nói: "Sương nha đầu, ta biết ngươi đã tận lực...Trong kinh chạy đến đưa lương thực nhưng đã muộn mất ba ngày, đây đều là mệnh."
Hắn trì hoãn hơn mười ngày, cho nên cuối cùng đã muốn mất ba ngày.
Trong khoảng một thời gian thật lâu sau đó, mỗi ngày nàng đều mơ thấy ác mộng, có khi mơ thấy bản thân chất vấn hắn, có khi mơ thấy phụ mẫu hóa thành cô hồn dã quỷ chất vấn mình, tại sao có thể tin hắn như vậy.
Đúng vậy, sao nàng có thể tin hắn được chứ?
Nam nhân là không tin được. Hoặc nói, tin ai cũng không bằng tin chính mình.
Cố Thanh Sương khóc đến vô lực, bị một đôi tay gắp gao vòng lấy, bên tai truyền âm thanh trầm thấp nhưng đầy mạnh mẽ: "Thanh Sương, đừng nói nữa, trẫm tin nàng."
"Tiến vào!" Cửa đại điện đột nhiên vang lên tiếng đáp của nữ tử, mọi người cùng nhau nhìn lại, người tới có chút lạ mặt. Tuy không phải là cung nữ, nhưng lại mộc mạc cũng không giống phi tần, làm người khác nhất thời không nhớ được là ai.
Nàng ta vịn tay cung nữ hấp tấp vào điện, sau đó đẩy cung nữ kia ra quỳ xuống đất, bản thân thì quỳ xuống dập đầu: "Hoàng thượng, phong thư gửi Quan Văn hầu kia, chỉ sợ không phải là do Nhu Tần nương tử viết. Nhiều lắm chỉ là do Quan Văn hầu hiểu lầm nghĩ thư là từ tay Nhu Tần nương nương, tính ra vẫn là Quan Văn hầu một bên tình nguyện."
Lam Phi từ lúc vào điện vẫn luôn không nói chuyện, trước mắt thấy tình cảnh như vậy không khỏi sợ cành mẹ đẻ cành con, có ý nhắc nhở Cố Thanh Sương: "Song Ngự nữ ngày thường chưa từng gặp qua người, hiện giờ đây là như thế nào?"
Nghe được ba chữ "Song Ngự nữ" ánh mắt của Cố Thanh Sương trở nên sắc bén.
Thải Song cúi đầu thật thấp: "Nô tỳ hèn mọn, ngày thường không dám nhiều lời, nhưng mọi chuyện phải có công đạo."
Nói xong thì đẩy cung nữ kia ra: "Còn không mau nói rõ ràng đi! Một hai phải khiến xảy ra mạng người hay sao!"
Cung nữ kia co rúm lại cũng dập đầu một cái, giọng nói nghẹn ngào: "Nô tỳ...Nô tỳ Ngân Sương, năm trước ở Ngự Hoa viên có vô tình gặp mặt Quan Văn hầu một lần, sau...sau đó liền sinh lòng yêu mến. Sau khi thăm dò được quan hệ giữa Quan Văn hầu và Nhu tần nương nương, liền đơn giản mạo danh Nhu Tần nương tử, cùng Quan Văn hầu thư từ qua lại..."
Cố Thanh Sương nhíu mày, nhất thời không rõ đây là chuyện gì.
Nhưng mắt thấy Tình Phi một tay diễn ra trận tuồng này, vẻ mặt vậy mà có chút sai sai.
Chuyện này thật sự thú vị.