“Ngữ Nhi, gần đây thượng triều đều nói đến việc lập thái tử phi ngươi nên nắm chắc cơ hội.”
Hoàng hậu một thân cẩm bào, ung dung cao quý. Chỉ thấy nàng ngồi dựa vào ghế nói với nữ tử đối diện.
Nữ tử trước mặt trẻ tuổi, mặt như trăng rằm, nàng mặc bộ quần áo thuê hoa mẫu đơn cao quý. Chỉ thấy nàng mím môi, cười yếu ớt, tựa như hoa bách hợp, thuần mỹ động lòng người.
“Bác, Ngữ Nhi chỉ hy vọng có thể làm bạn bên người biểu ca, còn có làm thái tử phi hay không, cũng không trọng yếu.”
Ngữ nhi, ngượng ngùng cười, làm cho người ta không thể không thương tiếc.
“Ngươi a, chính là làm cho người ta đâu. Chỉ hy vọng hoàng nhi có thể hiểu được tình ý của ngươi.”
Nhìn đến cháu gái xấu hổ bộ dáng nhu tình, hoàng hậu ôn nhu cười, mang theo thâm ý. Con của nànga, luôn luôn lãnh ngạo, ngay cả nàng là mẫu hậu cũng không thân cận được với hắn, nếu Ngữ Nhi ôn nhu có thể hòa tan hắn, cũng thật là việc tốt.
“Bác, ngươi giễu cợt Ngữ Nhi.” Kỉ Thanh Ngữ hờn dỗi nói, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.
“Ha ha, thẹn thùng này.” Hoàng hậu vỗ vỗ tay nàng, càng xem càng vừa lòng.
“Nương nương --” Ninh Thúy cung nữ bên người hoàng hậu đi tới.
“Chuyện gì?” Hoàng hậu nhìn nàng, không chút để ý hỏi.
“Bẩm nương nương, thái tử điện hạ hồi cung .” Ninh thúy cúi đầu, bình tĩnh đáp.
Hoàng hậu nhãn tình sáng lên, Kỉ Thanh Ngữ hai tròng mắt lóe ra vẻ kinh hỉ.
“Thái tử biểu ca đã trở lại?”
Hoàng hậu nhìn bộ dáng vui mừng của Kỉ Thanh Ngữ, nở nụ cười, hướng tới nàng phất phất tay:
“Ngữ Nhi không phải muốn gặp biểu ca sao? Còn không đi.”
Kỉ Thanh Ngữ xấu hổ nâng mắt nhìn, lại nhanh chóng cúi đầu, hờn dỗi nói:
“Bác --”
“Ha ha, tốt lắm, bác không chọc ngươi nữa, mau đi đi.”
“Vâng, Ngữ Nhi đi trước cáo lui.” Hướng tới hoàng hậu hành lễ, Kỉ Thanh Ngữ hướng tới bên ngoài đi đến.
......
“Thái tử biểu ca.” Thanh âm tinh tế ôn nhu truyền đến.
Nghe được thanh âm, Dạ Thần đang ôm Lãnh Loan Loan lập tức nhíu mi. Biểu tình lạnh lùng nàng chưa nhìn thấy bao giờ:
“Ngữ Nhi, tiến cung .” Thản nhiên, rõ ràng là gọi vô cùng thân thiết, lại làm cho người ta cảm giác được xa cách.
Lãnh Loan Loan nhíu mày, đánh giá nữ tử đi tới. Nàng ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, dung mạo như trăng, làn da nõn nà. Không hơn không kém là một mĩ nhân bại hoại. thấy nàng một đôi mắt nhu tình nhìn Dạ Thần không khó để nhận ra nàng đối với hắn có ý.
“Ân.” Kỉ Thanh Ngữ gật đầu, sau đó giống như gốc bách hợp mà cúi đầu xuống. Tuy là thái tử chỉ gọi cho có lệ nhưng nàng lại rất vui. Nhưng đôi mắt khi trông thấy Dạ Thần ôm tiểu oa nhi thì sửng sốt. tiểu oa nhi này là ai? Vì sao lại được thái tử ôm, hắn không phải luôn tránh xa người khác sao?
“Thái tử biểu ca, tiểu muội muội đáng yêu này là đứa nhỏ nhà ai?”