Trên long ỷ màu vàng, hoàng đế Dạ Phong ngồi ngay ngắn. Bên dưới long bào lộ ra long giày màu vàng, thuỳ lạc của mũ miện che khuất gương mặt của hắn, phía sau ghế dựa là một cự longmàu vàng xoay quanh, uy phong lẫm liệt.
Phía dưới điện Kim Loan, văn võ bá quan tay cầm tấu sớ im lặng. Trong lòng lại vô cùng buồn bực, đến tột cùng Hoàng Thượng hạ chỉ trước triều sao ý? Vì sao hiện tại không nói câu nào?
Không khí im lặng lộ ra chút quỷ dị, các quan viên ngẫu nhiên vụng trộm nhìn nhau, trong mắt đều là mờ mịt.
Gió mát thổi vào từ ngoài cửa đại điện, làm cho người ta càng thêm phiền muộn.
“Chư vị ái khanh….”
Ngay lúc chúng quan đều không nghĩ được ý nghĩ là lúc, Hoàng đế cuối cùng cũng mở miệng.
Văn võ bá quan vừa nghe Hoàng Thượng nói, trong lòng càng khẩn trương, không biết Hoàng Thượng sẽ ra ý chỉ gì? Sẽ là ai gặp họa?
Đôi mắt của Dạ Phong đảo qua khắp các bá quan rồi cụp xuống, ánh mắt có chút ngưng trọng.
“Trước đó vài ngày không phải các vị ái khanh đề cập đến chuyện lập Thái tử phi sao? Không biết chúng khanh có đề nghị gì?” Hắn cũng không quên chuyện lập Lãnh Loan Loan làm Thái tử phi, nhưng việc lập một đứa trẻ mới sáu tuổi làm phi thật sự rất hoang đường. Không cần lập tức nói ra dọa mọi người.
“Hồi Hoàng Thượng, thần nghĩ nhị nữ nhi của Tể tướng đại nhâ dung mạo bất phàm, thông minh tuyệt đỉnh, xin ngài phong làm Thái tử phi.” Lễ bộ Thượng thư tay cầm tấu chương bước ra từ bên trái nói.
“A?” Hoàng Thượng nhìn Tể tướng Thư Đừng Ngôn, đã thấy hắn cười yếu ớt, không có phản ứng.
“Hồi Hoàng Thượng, thần đề nghị đại tiểu thư của Uy Viễn Tướng quân. Là nữ nhân xinh đẹp tuyệt luân, văn võ song toàn, xứng là nữ trung hào kiệt.” Binh bộ Thượng thư ở bên phải liếc mắt nhìn Lễ bộ Thượng thư một cái, cũng câm tấu thư trong tay bước ra khỏi hàng thở dài nói.
“Hoàng Thượng, thần đề cử Tiểu Quận chúa của Đức Viễn Vương gia. Quận chúa ôn nhu xinh đẹp, tài mạo hơn người, rất xứng đôi với Thái tử.” Lại một gã đại thần bước ra khỏi hàng, đề cử với Hoàng Thượng.
“Hoàng Thượng, thần đề cử….”
“….”
Trong nhất thời, các phe phái thần tử trên triều đình đều đẩy dời đến nữ nhi của đầu lĩnh của mình.
Hoàng đế ở trên nhìn thấy rõ ràng biểu tình của mỗi người, xem ra những người này đều muốn nữ nhi của mình làm Thái tử phi, làm cho quyền lực của mình càng thêm vững chắc. Môi mỏng ngoéo một cái, nghĩ đến tiểu nữ oa kia, có lẽ lập nàng nói không chừng đúng là một kì chiêu (đòn đánh kì diệu), làm cho mộng đẹp của những người này bị phá vỡ.
“Tốt lắm.” Hoàng đế vẫy tay, các đại thần đều dừng nghị luận.
“Nữ nhân các vị ái khanh đề cử cũng không sai, nhưng là vị trí Thái tử phi chỉ có một. Mà hôm qua Thái tử lại nói với Trẫm hắn đã chọn được người….”
“A….”
Chúng thần nhìn nhau, tò mò không biết người được Thái tử chọn là ai? Lại cảm thấy trong đó có điều kỳ quái.
“Hoàng Thượng, không biết người Thái tử ưng ý là thiên kim nhà ai?”
Tể tướng Thu Đừng Ngôn cầm tấu thư trong tay bước lên phía trước, chắp tay hỏi.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn Hoàng đế.
“Là ta.”