Ngự thư phòng
Sắc trời bắt đầu tối, thái giám ở Ngự thư phòng đã thắp nến.
Gió đêm lay động, còn có mùi của Long Tiên hương quen thuộc từ trong lư hương lượn lờ.
Trong phòng yên tĩnh, Lạc vương hai tay nắm chặt, đứng ở nơi quen thuộc. Đã từng, hắn nhìn Hoàng gia gia phê duyệt tấu chương ở trong đây. Đã từng, nơi này suýt chút nữa trở thành thư phòng của phụ vương. Nơi này chưa hề thay đổi nhưng tâm tình hắn đã hoàn toàn đổi thay.
Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan ngồi trên ghế, nhìn Lạc vương đứng bên cửa sổ. Thân hình cao ngất như bị bao phủ bởi bóng ma, lộ ra vẻ bi thương cùng cô tịch. Hắn đột nhiên cảm thấy không đành lòng, thậm chí bất bình thay cho Lạc vương. Lão thiên gia thật bất công, khiến cho đường huynh vốn thiện lương, hoạt bát nay lại biến thành bộ dáng này. Khiến cho hắn sống trong bóng ma cừu hận...
Nhưng hắn cũng hiểu được. Trong hoàng thất cảm tình rất mỏng, có lẽ huynh đệ khi còn bé tương thân tương ái. Nhưng vì ngôi vị hoàng đế, sẽ trở thành địch nhân. Đây có lẽ là nỗi khổ của con cháu hoàng thất, bề ngoài hoa lệ, nội tâm lại trống rỗng, cô đơn làm người ta đồng tình.
Không tiếng động thở dài, hắn chỉ hy vọng là không phải phụ hoàng hại chết hoàng thúc. Đừng khiến hắn và đường huynh trở thành địch nhân, không thể trở về như thời thơ ấu. Nhưng ít ra cũng không thành địch nhân ngươi chết ta mất mạng, như vậy cũng đủ rồi.
"Hoàng Thượng giá lâm..."
Ngoài điện, thái giám nhìn thấy bóng dáng màu vàng, lập tức quỳ xuống.
"Tham kiến Hoàng Thượng."
Hoàng đế không nhìn thái giám, chỉ nhìn xuyên vào trong, cước bộ bỗng nhiên ngừng. Hắn khiếp sợ, hắn có thể đối mặt với đứa nhỏ có bộ dáng giống như đúc của hoàng huynh sao? Mỗi khi nhìn đến đôi mắt như nhị hoàng huynh, hắn lại bi thương cùng áy náy. Đó cũng là nguyên nhân hắn cho đứa nhỏ kia rời hoàng thành. Hắn sợ đứa nhỏ kia bên người sẽ nhắc nhở hắn. Rất yêu quý nhị hoàng huynh đã chết vì hắn, nhưng hắn không thể hận, thương tổn người kia, vì nàng cũng vì yêu mình nên mới làm như thế.
Mấy người trong thư phong nghe được thái giám bẩm báo, thân hình khẽ run.
Dạ Thần cùng Lãnh Loan Loan phức tạp nhìn Lạc vương. Hắn động cũng không động, đưa lưng về phía bọn họ, không thể thấy rõ biểu tình của hắn. Nhưng bọn họ cũng biết, tâm tình của hắn cũng đang rất phức tạp.
Hoàng đế ở bên ngoài ngẩn ngơ, cuối cùng cũng bước tới. Hắn biết trốn tránh không phải biện pháp.
Nghe tiếng bước chân truyền đến, nháy mắt, Lạc vương đang đứng thẳng bất động xoay người nhìn qua. Thân ảnh màu vàng xuất hiện, thân hình không đổi, khuôn mặt cũng không đổi, lại thêm một phần tôn quý, trên mặt cũng có dấu vết năm tháng trôi qua....
Đôi mắt thâm thúy xẹt qua tia hận ý, mâu quang trở nên lạnh như băng. Hắn vẫn không thể bình tĩnh khi đối mặt với người này, dù sao mười mấy năm qua hắn vẫn giữ hận ý để sống. Huống chi cho dù Dạ Thần nói cái chết của phụ vương rất nhiều điểm đáng ngời nhưng hắn nghĩ cũng có khả năng người này chính là hung thủ.
Cảm giác có nước mắt trên mặt, Hoàng đế nhìn Lạc vương.
"Nhị hoàng huynh...."
Nhìn đến khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, hắn nhịn không được bật thốt. Khi nhìn đến ánh mặt tràn ngập hận ý cùng trào phúng, hắn hồi thần. Không, hắn không phải nhị hoàng huynh. Ánh mặt phức tạp đánh giá Lạc vương, hắn là nhi tử của nhị hoàng huynh, cháu của mình. Đứa nhỏ năm đó đã trở thành nam tử cao bảy thước, Một thân lam bào, thân thể cao ngất, mi như kiếm, mũi cao thẳng, môi mỏng, khẽ nhếch. Quả nhiên hắn rất giống nhị hoàng huynh, nhưng đứa nhỏ này hận mình. Hận ý sâu như thế, như ngàn mũi tên gặp vào lòng hắn, khiến thân thể nát, máu không ngừng chảy.....
"Nhị hoàng huynh? Ha ha....." Nghe được tiếng gọi của Hoàng đế, Lạc vương cuồng tiếu. Thân thể run run, hắn còn nhớ rõ nhị hoàng huynh đáng quý của hắn sao?
Dạ Thần nhìn bộ dáng điên cuồng của Lạc vương, trong lòng lo lắng.
Lãnh Loan Loan bĩu môi, hắn có thể phát tiết ra cũng tốt. Nếu không cừu hận bấy lâu nay sẽ khiến Lạc vương trở thành người tự bế, không thì là biến thái.
"Lạc Nhi..." Nhìn bộ dạng của Lạc vương, Hoàng đế trong lòng khẽ run. Dường như hắn lại thấy được nhị hoàng huynh nhìn mình cười ôn hòa, cũng thấy được ánh mắt tuyệt vọng của hoàng tẩu.
"Đừng gọi ta." Lạc vương oán hận trừng mắt Hoàng đế. "Ngươi dựa vào cái gì mà gọi ta? Lạc Nhi đã chết, từ thời khác ngươi hại chết phụ vương ta, Lạc Nhi đã chết..." Đứa nhỏ thiên chân kia đã chết rồi, chỉ còn một người từ địa ngục để báo thù.
"Lạc Nhi, trẫm...." Hoàng đế rất muốn nói cho hắn, hắn không hại chết nhị hoàng huynh. Nhưng hắn không thể nói ra, bởi vì nhị hoàng huynh thật sự vì hắn mà chết.
"Phụ hoàng, hoàng thúc chết có liên quan đến người sao?"
Dạ Thần cũng nhịn không được mở miệng, tuy hắn rất tin tưởng phụ hoàng sẽ không làm như vậy. Nhưng thấy biểu tình chần chờ của hắn, hắn không thể không thấy hoài nghi. Nếu không phải hắn, sao phụ hoàng không nói thẳng ra, mà để cho đường huynh giãy dụa trong cừu hận. Hay là phụ hoàng biết hung thủ, nhưng lại có nguyên nhân không thể nói?
"Trẫm...."