Ngoài bảy giờ bốn mươi, Giao Bạch được đưa lên máy bay.
Ông chú có tính thú với cậu, còn rất nồng, nồng sền sệt, cũng rút lui đường biên ngang thần thánh bất khả xâm phạm của mình ở trước mặt cậu một chút, mà không có nghĩa là có thể dung túng cậu vô hạn. Càng không khả năng thương tiếc cậu, đứng ở góc độ của cậu ngẫm xem xương sườn của cậu đau bao nhiêu, đây quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.
Động tính và động tâm, giữa hai cái cách một khoảng rất lớn.
Huống hồ ông chú già không có tâm.
Giao Bạch bệnh tật cần nằm trên giường, cứ thế bị kéo theo chuyến đi thăm bệnh lần này.
Mà người ra mệnh lệnh lại trông như shit.
Kể từ khi cúp điện thoại trong phòng chờ là đã vậy, còn siết bầm eo cậu.
Đồ thần kinh.
Giao Bạch nhìn Pikachu ngồi quái gở hừ lạnh chồm hỗm trên đất, gật đầu xác định, không sai, chính là đồ thần kinh.
Cậu khó chịu, uống thuốc giảm đau rồi nằm xuống.
Bên cạnh lối đi, Thẩm Ký đang lật xem tài liệu, trang giấy rào rào lật tới cuối là bị y vứt sang một bên.
Liên tục vứt vài cái xong, y đẩy hết xuống đất, bóp sống mũi mặt đầy khí lạnh.
Trần Nhất Minh bây giờ muốn nhảy khỏi máy bay.
Mà hiển nhiên chỉ là suy nghĩ thế thôi. Gã bất chấp đi qua, ngồi xổm xuống nhặt giấy tờ, trong lúc đó bị chủ tịch đạp hai cú.
Chịu thay cái cây lau sậy kia.
Trần Nhất Minh theo chủ tịch chưa đến mười năm cũng có tám năm, không ai hiểu rõ hơn gã là đã có thay đổi nào, đến mức độ nào. Ngay chính chủ tịch cũng không nhận ra.
Ở đây có nhân tố bệnh chung của thiên chi kiêu tử, quyền thế trong tay quá lớn, đứng tại đỉnh danh lợi tình d*c trên thế giới mà coi rẻ vạn vật, cho rằng không gì có thể chạy trốn khỏi tầm kiểm soát của mình.
Còn có một nguyên nhân, khu vực tình cảm của chủ tịch đã sớm mọc cỏ phủ bụi từ 800 năm trước, y biết cái...
Chủ tịch đã bốn ngày không đi đâu thư giãn.
Có hai tình nhân nhỏ đánh hơi thấy điều bất thường, gọi điện tới số của gã, quanh co lòng vòng nghe ngóng về cuộc sống riêng tư của chủ tịch. Gã thật sự muốn trực tiếp ném ra địa chỉ Thượng Danh Uyển, để tự bọn họ đi tìm đáp án.
Trần Nhất Minh nhặt tài liệu lên: "Chủ tịch, ngài có muốn uống gì không?" Dập lửa một chút?
Trong đầu chủ tịch có lửa nhưng không trút ra, mà đang chờ kẻ phóng hỏa dập lửa. Bước đi này của y giống hệt một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Không hề có một tiếng động, yên tĩnh quá mức.
Trần Nhất Minh cảm nhận được nguy cơ, cúi đầu càng thấp hơn, đồng thời đưa mấy xấp giấy tờ trong tay tới trước mặt chủ tịch.
Cái trên cùng được một bàn tay cầm lấy, đập lên khóe mắt gã.
Cơn đau nhói kèm theo lệ khí ngột ngạt.
Thẩm Ký lại lấy một xấp văn kiện khác đập tới: "Phỏng đoán tâm tư của tôi à?"
Trần Nhất Minh không dám thừa nhận.
Thuộc hạ có thể thông minh, nhưng không thể thông minh hơn cấp trên.
Bằng không cấp trên sẽ không vui vẻ vì có một thuộc hạ vô cùng tri kỷ, chỉ cảm thấy mình bị bắt bí.
Đặc biệt là liên quan đến việc riêng của sếp.
Thẩm Ký vừa thấy trợ lý như thế là biết gã lại bắt đầu tính toán, sắc mặt y đen kịt: "Cút nhanh lên!"
Trần Nhất Minh cút.
.
Giao Bạch miết mắt sang khóe mắt đang chảy máu của Trần Nhất Minh, cậu sẽ không có một chút đồng tình nào.
Trần Nhất Minh và Chương Chẩm đều là trợ thủ đắc lực của gia chủ gia tộc lớn ở hai thành phố Nam Tây, có thể hưởng thụ sự tán dương và xu nịnh của thế giới bên ngoài. Họ đều dính ánh sáng của ông chủ nhà mình, có địa vị tương đối cao trong xã hội thượng lưu. Người sau còn có một ít nhân tính và thiện ý, kẻ trước thì không.
Giao Bạch mơ màng thiếp đi, nhưng cậu không ngủ được, bởi vì...
Mịa nó Pikachu vẫn đang ngồi hừ lạnh trên đất.
Hừ một tiếng là liếc cậu một cái.
Thực sự là đủ rồi.
Giao Bạch tùy tiện nắm thứ trong tay ném về phía lối đi.
Đó là một bịch sữa.
Rơi xuống trên quần Thẩm Ký.
Vỡ.
Tim Giao Bạch lỡ một nhịp, xong đời, hơi quá tay.
Không sao, không sao, không sao, bình tĩnh. Chỉ cần mình không hoảng thì người hoảng sẽ là người khác.
Giao Bạch đánh đòn phủ đầu: "Anh không thoải mái ở đâu, cứ nói thẳng có được không?"
Thẩm Ký chậm rãi nghiêng đầu, một giọt sữa bắn lên vết sẹo nhỏ trên xương lông mày do tai nạn xe hơi để lại, nó run run trượt trên mí mắt sâu của y.
Ánh mắt y hờ hững không gợn sóng, gương mặt vô cảm, song gân xanh trên trán và cổ lại chốc chốc nổi lên.
Dáng dấp trông như muốn ăn thịt người.
Còn là xé nát, chấm xốt từng miếng rồi từ từ thưởng thức.
Giao Bạch nhìn trái ngó phải, không chỗ để trốn cũng không có gì để tự vệ, cậu đơn giản bất động luôn.
Pikachu và độ sinh động là tấm khiên của cậu.
Sữa bò lan rộng trên đùi Thẩm Ký, chảy xuống tí tách. Y cũng không buồn lau, cứ thế cởi đai an toàn ngồi dậy, xuyên qua lối đi nhấc người trên ghế lên.
"Có phải là cậu muốn chết không?" Thẩm Ký cọ chóp mũi của cậu, trong động tác thân mật phát ra thanh âm lạnh thấu xương, "Phải không?"
Giao Bạch ngửa người ra sau, phần lưng đau nhức như bị xé rách. Thuốc giảm đau vẫn chưa có tác dụng, đau đến mức chịu không nổi phải quay về tư thế ban đầu, mùi cà phê đắng chát phả vào mặt.
"Ném sữa vào anh là do tôi không đúng, tôi xin lỗi." Giao Bạch hít một cái, hít toàn mùi lão già, cậu sắp chết rồi, "Nhưng lúc đó tôi không thấy, không biết là sữa, nếu biết đến thì nhất định tôi sẽ tự uống, không lãng phí."
Chú chó nhỏ mở to đôi mắt vô tội, há miệng là một tiếng "sữa". Thẩm Ký nghe thấy, da đầu giật giật, cổ họng ngứa ngáy.
D*c vọng mấy ngày không giải tỏa, tình thế rất nghiêm trọng.
"Chó con." Thẩm Ký khàn khàn nói, "Cậu vứt đồ lung tung, còn cắn ngược tôi một cái, chỉ trích tôi không đúng, rất tốt."
"Vì thế tôi hỏi anh có phải là có chỗ nào không thoải mái không, do anh thả hơi lạnh, ảnh hưởng đến tôi." Giao Bạch dội gáo nước lạnh vào dục hỏa của lão già.
Thẩm Ký đột nhiên mất hứng: "Vậy thì lăn."
Giao Bạch khẽ mỉm cười: "Được thôi, anh cho máy bay hạ cánh, tôi sẽ lăn đi ngay và luôn."
Thẩm Ký nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ mặt âm trầm một lúc, sau đó một tay giữ chặt gáy Giao Bạch và ấn cậu vào lòng mình.
"Xương cứng trời sinh?" Thẩm Ký dán chặt bàn tay lên gáy Giao Bạch rồi dịch xuống, chạm vào bả vai, xương sống, nhè nhẹ vuốt từng cục xương một qua lớp vải mỏng rộng rãi, lời nói trong miệng vừa tản mạn vừa lưu manh: "Tôi sờ sờ, rút ra cho cậu, sau đó bóp nát."
Trước mắt Giao Bạch bỗng hiện ra một tranh vẽ.
Động tác giãy giụa của cậu chợt khựng lại, đây không phải là "Gãy Cánh" sao?
[Chức năng mới: Một khi bạn tốt của người chơi nói lời thoại trong nguyên tác, tình tiết tương ứng sẽ xuất hiện.]
Nhịp tim Giao Bạch có hơi nhanh. Cậu không cần đi theo cốt truyện hoặc là hủy đi cốt truyện để gây dựng lại, việc ghi nhớ nguyên tác không có nhiều tác dụng với cậu, sẽ không giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng, nhưng nó vẫn hữu ích.
Chung quy cậu cũng chỉ có bàn tay vàng to bằng hạt vừng này thôi.
Giao Bạch hỏi vấn đề mấu chốt: "Chức năng này miễn phí hả, không cần tích phân chứ?"
[Không cần.]
Giao Bạch hỏi trong lòng: "Ngoài đổi máy chủ thì tích phân còn có ích lợi gì?"
[Nó cho phép người chơi đạt được kh0ái cảm như mộng khi họ bị phạt roi.]
Giao Bạch: "..."
Thế thì không cần.
Giao Bạch nhanh chóng xem lướt qua bộ truyện, cậu xem xong một trang là tự động lật tới trang kế tiếp. Đây là tất cả nội dung liên quan tới Thẩm Ký và CP chính thức của y, róc ra từ toàn bộ tác phẩm.
CP chính thức của Thẩm Ký là một sinh viên thanh lãnh kiêu ngạo.
Cha phải phẫu thuật nhưng không có tiền, cậu ta cùng đường mạt lộ nên nhận lời giới thiệu của bạn học đi Đế Dạ bán thân, mới ký hợp đồng làm việc đã bị Thẩm Ký mang đi.
Vì ánh mắt cậu ta nhìn Thẩm Ký không có si mê, nịnh bợ hay sợ hãi, chỉ có quật cường, nhẫn nhịn, phản kháng, và sự chán ghét bản thân. Cậu ta dám nói không với vận mệnh, với kim chủ nắm giữ sống chết của mình.
Trái tim đen đặc của Thẩm Ký sống dậy, đêm đó ở Đế Dạ chơi người ta mấy lần. Y đốt một điếu thuốc, đỡ sống lưng run rẩy ửng đỏ của đứa bé, nói một câu: "Xương cứng trời sinh? Tôi sờ sờ, rút ra cho cậu, sau đó bóp nát."
Từ tới chỗ cậu ta hai ngày liên tiếp đến ở lại qua đêm, không thừa nhận cậu ta đặc biệt, không thừa nhận chính mình lần nữa phá bỏ nguyên tắc vì cậu ta, lại thêm mười ngày nửa tháng không quản các tình nhân khác, đối mặt với sự thật mình đã động tâm, đuổi đi tất cả tình nhân, cũng chẳng giữ lại Khương Yên đã theo y nhiều năm.
Một loạt thay đổi chỉ xảy ra trong vòng một tháng.
Dưa chuột già quét sơn xanh(1), nó yêu rồi.
(1) Dưa chuột già thường nhăn nheo không còn xanh, nhưng nay lại quét sơn, chỉ người có ngôn hành cử chỉ vượt qua tiêu chuẩn tuổi tác của mình, trang nộn.
Cả người Giao Bạch không quá thoải mái. Trong "Gãy Cánh", bất luận CP chính hay CP phụ, tất cả đều máu chó, tra tiện, BE. Có người chết, có tâm chết, có quên lãng với giang hồ, toàn bộ BE.
Thẩm Ký và CP chính thức của mình cũng nguội ngắt.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, Thẩm Ký chỉ là vai phụ, phần diễn của CP chính thức càng ít ỏi hơn. Đối phương xuất hiện khi y đã ngoài bốn mươi, bị fan của y tẩy chay mạnh mẽ.
Đối với Giao Bạch thì không thành vấn đề, nhân vật đẹp, cốt truyện máu chó ngược sảng khoái là được, vì thế cậu cũng không để ý tới ghép đôi chính thức của Thẩm Ký cho lắm.
Lúc này Giao Bạch mướt mồ hôi lạnh. Liệu có phải là cậu đánh bậy đánh bạ đi trên con đường của sinh viên kia, phải trở thành CP chính thức của lão già, giống như cậu thay thế thân phận bạn bè của Lương Đống hay không?
Dạ dày Giao Bạch quặn thắt, cậu lo lắng dò hỏi trợ thủ: "Bốn cái nhóm kia của tôi có tên gì mà đời này kiếp nọ ấy, thoạt trông giống hệt nhau, hẳn là còn có những ghi chú khác nữa nhỉ?"
[Một khi trong nhóm có người, ghi chú sẽ được hiển thị.]
Giao Bạch nín thở hỏi: "Có nhóm bạn trai không?"
[Không.]
Giao Bạch đầy máu hồi sinh.
Cậu nhìn lão già đỡ cậu, bất cứ lúc nào cũng sẽ rút súng ra bắn vào miệng cậu một cái, cảm thấy thuận mắt một chút xíu rồi.
Mới vừa đọc xong bộ truyện, Giao Bạch khó tránh sẽ lấy ra so sánh với người thật. Cậu không khỏi cảm khái, tác giả "Gãy Cánh" vẽ thật giỏi, nhân vật Thẩm Ký này dùng đường nét rất ngắn gọn mạnh mẽ, thẳng thắn thoải mái, vài nét bút đã phác họa ra khí thế mạnh mẽ làm màu.
Mà tiểu thụ thì sao, đường nét đều là êm dịu đầy đặn, không hề sắc bén.
Công thụ không cần nhìn chiều cao, mà là xem hướng đi của nét vẽ.
Giao Bạch ngang nhiên thất thần, chưa hề để lão già đang kiểm tra xương cốt của cậu ở trong mắt.
Ấn đường Thẩm Ký giật giật, lần đầu tiên y nhìn không thấu một người, còn là món đồ chơi nhỏ trẻ hơn y một giáp hai tuổi. Cảm giác chân thực lại hoang đường này ảnh hưởng đến hiệu suất công việc của y. Cuộc sống riêng tư cũng không thuận.
Thẩm Ký ấn người giữa bàn tay và lưng ghế, lòng bàn tay đặt trên xương cụt một tấc.
Vết thương cũ ở đây không được chữa trị kịp thời, sau này tái phát hai lần với hai mức độ khác nhau do ngoại lực tác động.
Không khỏi được.
Thu đông phải chú ý giữ ấm, không thể bị lạnh, kiên trì xoa bóp vật lý trị liệu, tránh mệt nhọc.
Đây là báo cáo kiểm tra mà trợ lý nói cho y.
Giao Bạch không rõ lão già đang suy nghĩ gì, chỉ muốn nói, tốt lắm, quả thực, tốt con mẹ nó lắm.
Con lừa nha, cục thịt nha, dài nha lớn nha, lắc lư, lắc lắc lư lư(2).
(2) Ám chỉ d**ng [email protected] lớn hiện rõ mồn một mà Giao Bạch cảm nhận được.
Một trong những tinh túy của bộ truyện, cậu đã cảm nhận được, đệt!
"Tôi nói chuyện đi Tây Thành thăm bệnh là cậu căng thẳng."
Giọng Thẩm Ký khiến Giao Bạch chuyển sự chú ý của mình khỏi con lừa. Cậu nghe thấy đối phương nói: "Một lần ở tiệc mừng thọ, một lần ở Đế Dạ, ngoài hai lần này, cậu không gặp anh ta vào những dịp khác nhỉ, mà lo lắng đến mức này cơ à? Ai không biết còn tưởng anh ta là cơm áo gạo tiền của cậu đấy."
Giao Bạch thầm nói, không đến mức là cơm áo gạo tiền, nhưng là lão boss khó xử lý nhất, quyết định sự thành bại của cậu. Nếu không qua được cửa ải này, các cửa ải khác đã hoàn thành trước đó sẽ bị uổng phí.
Giao Bạch ngầm quan sát chủ nhân của Pikachu. Cậu đã nói làm sao lão già này trông thúi hoắc cả dọc đường, hóa ra là hiểu lầm cậu căng thẳng vì Thích Dĩ Lạo nên mới ghen tức.
Lần trước ở trước mặt con trai, y cũng như thế.
Không hổ là lão Thẩm chó trong truyện tranh máu chó, coi cậu là món đồ chơi không ra hồn nhưng cũng có thể đi tiểu đánh dấu địa bàn nhiều lần.
Giao Bạch xấu xa nghĩ, vậy anh cứ tiểu đi, tốt nhất là tiểu bất tận.
Vì vậy Giao Bạch tránh né ánh mắt Thẩm Ký, nhìn sang bên cạnh: "Con người chủ tịch Thích rất tốt. Đêm ở Đế Dạ, anh ấy không muốn tôi hầu hạ, bảo tôi trở về, còn bảo tôi nghỉ ngơi sớm. Ở nhà cũ, anh ấy còn nhắc nhở tôi đi bệnh viện khám da viêm, là một người rất ấm áp."
Vẻ mặt Thẩm Ký trở nên quái dị: "Anh ta mà ấm áp?"
"Trò chơi đổi chó là do tôi đề xuất, nhưng anh ta không đồng ý thì làm sao để cậu vào phòng được chứ?" Cảm xúc của Thẩm Ký lập tức tăng vọt, "Cậu cho rằng sau đó anh ta không muốn cậu hầu hạ, là vì cái gì? Còn chẳng phải là vì cậu..."
"Chủ tịch!" Thấy tình huống không ổn, Trần Nhất Minh vội vã đến gần, đúng lúc lên tiếng.
Trong ánh mắt lạnh lẽo của chủ tịch, gã nuốt ngụm nước bọt, dùng khẩu hình nói: Ngài nói cẩn thận!
Cơ mặt Thẩm Ký hơi co giật, y không đến nỗi phanh phui mọi chuyện sau lưng người bạn lâu năm vì một con chó con.
Giao tình nhiều năm, không phải là một thứ dùng để phát ti3t d*c vọng có thể so sánh.
"Chó ngốc, nếu chủ tịch Thích trong miệng cậu thật sự ấm áp thì tôi chính là Bồ Tát đấy." Thẩm Ký nghiêng người, tay bóp bóp mặt Giao Bạch.
Dường như cảm thấy động tác này không phù hợp thân phận và chẳng hiểu ra sao, Thẩm Ký lùi lại, sửa sang cổ áo sơ mi, cao cao tại thượng nói: "Đến Tây Thành thì đi theo tôi, cách xa anh ta một chút."
Giao Bạch ha ha: "Khương Yên nói, chủ tịch Thích là người có phong độ có hàm dưỡng nhất mà anh ta từng gặp."
Thẩm Ký lại một lần nữa bị gặm nhấm bởi một cơn tức khó giải thích nổi.
Khương gì gì kia từ đâu ra?
Trần Nhất Minh nhỏ giọng nhắc nhở: "Chủ tịch, Khương Yên chính là người được đưa qua từ phía chủ tịch Thích trước đây không lâu, là ca sĩ của một ban nhạc underground."
Thẩm Ký có chút ấn tượng, y ném qua một ánh mắt: Người đâu?
Trần Nhất Minh gan to tày trời đối diện với chủ tịch: Không phải là người đã bị ngài đuổi đi à?
Bấy giờ Thẩm Ký cuối cùng mới nhớ ra Ớt nhỏ váy đỏ, đứa bé kia trên giường rất buông thả.
Đáng tiếc, một ngày trước còn khen hiểu chuyện, ngày hôm sau đã phạm sai lầm.
.
Thẩm Ký mất đi suy nghĩ dạy dỗ chó con. Y ném người sang một bên, thay một chiếc quần dài rồi ngồi trở lại chỗ của mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thuốc của Giao Bạch phát huy tác dụng, cậu không còn đau nữa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi đến sân bay thời điểm, Giao Bạch còn chưa tỉnh ngủ. Cậu mặc một chiếc áo khoác lông dày màu be, khóa kéo lên tít trên cùng, đầu đội mũ, tay co trong tay áo, nom như con gấu mùa đông.
Thẩm Ký âu phục giày da cảm thấy mất mặt.
Trần Nhất Minh và những người khác mặc vest chỉnh tề, cũng không muốn đi cùng Giao Bạch.
Phong cách quá khác biệt, rất không hài hòa.
Giao Bạch bị đội ngũ bỏ lại, chậm rãi thong thả nói: "Tôi muốn đi vệ sinh."
Trước khi Thẩm Ký nổi giận, Giao Bạch nói: "Có người không tiểu được trên máy bay, ví dụ như tôi."
Thẩm Ký thản nhiên liếc Giao Bạch.
Trần Nhất Minh thấy chủ tịch không lên tiếng, chứng tỏ không muốn phí lời trong chuyện này, gã bèn để hai vệ sĩ đi theo.
Giao Bạch mượn điện thoại của một cậu bé trong phòng vệ sinh, gọi tới một dãy số, vừa thông liền nói: "Này, Thẩm Nhi An, là tôi."
Trong điện thoại truyền đến tiếng thở đè nén.
Giao Bạch ngồi bên trên nắp bồn cầu coi như sạch sẽ: "Tôi ở Tây Thành, vừa tới."
Thẩm Nhi An vẫn không nói gì.
Phản ứng này khiến Giao Bạch nảy sinh nghi ngờ, Thẩm Nhi An đã biết cậu đến Tây Thành rồi sao?
Biết bằng cách nào?
Giao Bạch nghĩ đến đồng bọn công nghệ đen của Thẩm Nhi An, lẽ nào y vẫn đang giở trò sau lưng cha mình?
Bây giờ cha y mặc kệ là vì không coi trọng, nếu ngày nào đó tâm huyết dâng trào muốn quản, vậy nhẹ thì y về núi Sanh hái chè, nặng thì đi gặp mẹ mình.
Dường như Thẩm Nhi An đoán được suy nghĩ của Giao Bạch, y nhẹ giọng đáp: "Tôi không dùng bọn họ nữa."
Trầm ngâm một lát, Thẩm Nhi An nói tiếp: "Là dì giúp việc ở Thượng Danh Uyển nói cho tôi biết."
Giao Bạch hiểu ra, đây là ý của Thẩm Ký, nếu không thì dì cũng chẳng dám tiết lộ.
"Được rồi, tôi cúp máy đây." Giao Bạch nói.
Thẩm Nhi An kêu lên: "Chờ đã, cậu có sao không?"
Lời này không nói lắp.
Giao Bạch cười: "Không có gì to tát, có bác sĩ đi cùng." Thực ra là với đội y tế. E rằng không phải đơn giản là đến Tây Thành một chuyến, mà còn có hành trình khác nữa.
Lão già kia chỉ muốn làm khổ cậu.
Đầu bên kia điện thoại rất yên tĩnh, Giao Bạch biết Thẩm thiếu gia có thể ở như vậy một ngày. Cậu cũng không có thời gian an ủi pha trò với y, chỉ nói: "Trở về sẽ mang quà cho cậu." Nếu tôi có thể có chút thời gian tự do.
"Tôi không muốn, quà, muốn cậu, bình an."
Thẩm Nhi An nói xong liền cúp.
Giao Bạch ngơ ngác, à há, cảm giác muốn rơi nước mắt này thật sự là... Được rồi, Thẩm thiếu gia, chỉ cần cậu không biến thành quỷ súc không biến thành cặn bã, tôi sẽ làm bạn với cậu suốt đời.
Giao Bạch không có ai khác muốn gọi điện. Cậu vừa mở khóa buồng vệ sinh vừa nghĩ, Lễ Giác ở trường sẽ không theo đuổi Thẩm Nhi An, thậm chí rất hiếm khi tiếp cận đối phương.
Chính vì thế, Thẩm Nhi An mới có thể chủ quan, trúng chiêu của cậu ta.
Sự kiện mang tính bước ngoặt kia là cái ngày hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, vẫn còn sớm.
Huống hồ,
Cậu đã đến thế giới này.
Giao Bạch bước ra khỏi phòng, tra công tiện thụ đều là bạn tốt của cậu, cậu tham dự cuộc sống của họ một cách bị động, chưa biết chừng có thể ngăn cản sự kiện kia xảy ra.
Giao Bạch hỏi trợ thủ, nếu phá hủy cốt truyện của công thụ chính quy thì sẽ không có trừng phạt đấy chứ?
[Không.]
Giao Bạch thở phào, không phải là cậu cần phá hủy nó, đến lúc ấy xem tình hình đi, ngộ nhỡ hai người kia lưỡng tình tương duyệt thì sao. Hoặc cũng không phải là không có khả năng Lễ Giác di tình biệt luyến trước.
Đâu biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, sang năm thì càng khó mà nói.
Thế giới truyện tranh không quá chú trọng tình tiết nguyên tác, chỉ cần máu chó là được.
Giao Bạch trả điện thoại cho cậu bé.
Cậu bé không đi.
Giao Bạch kéo dây rút áo khoác, khẽ nhíu mày: "Có chuyện gì à?"
Thiếu niên đỏ mặt: "Anh giai ơi, anh tên là gì nha?"
Giao Bạch đáp: "Thủy Trung Tham(3)"
(3) Thủy Trung Tham 水中参: nhân sâm trong nước, chỉ những loài cây sống dưới nước có giá trị dinh dưỡng phong phú tốt cho sức khỏe. Củ niễng (giao bạch/cao qua) được ví như nhân sâm trong nước, còn là một trong "thủy bát tiên" bên cạnh hạt súng, củ từ, củ sen, cần ta,...v..v.
Thủy Trung cái gì cơ? Khi cậu bé kịp phản ứng lại, trong phòng vệ sinh chỉ còn mỗi cậu ta. Cậu ta nóng lòng mở wechat, ấn vào nhóm chat.
Tai Nhỏ: Ban nãy tôi gặp một anh giai hệ ốm yếu!!! Gầy gò cao cao, rất trắng, tay siêu đẹp, là kiểu tay có thể nhìn thấy mạch máu xanh mờ mờ phía dưới làn da trắng. Nhưng móng tay anh ấy không quá gọn gàng, không chú ý hình tượng. Khóe mắt anh ấy rũ xuống, rất giống con thú nhỏ kêu khẽ, rất muốn ôm ôm xoa xoa!
Tai Nhỏ điên cuồng gửi meme rít gào.
Trong nhóm chat vốn có 0 có 1, thỉnh thoảng còn có thể thảo luận, hiện tại chỉ có 0, 1 đã ra ngoài mở nhóm chat riêng cả rồi.
Không còn 1, đám tiểu 0 tán gẫu không cợt nhả nổi, nhiệt độ nhóm chat giảm xuống thật nhiều.
Lúc này vì Tai Nhỏ hưng phấn, nổi lên một làn sóng, đều hỏi cậu ta muốn xem ảnh.
Tai Nhỏ: Không có ảnh, tôi không có cơ hội chụp.
Nhóm chat ầm ĩ, đi chỗ khác, không có ảnh nói suông cái gì.
Tai Nhỏ phẫn nộ gửi audio thoại: "Anh ấy nói mình tên là Thủy Trung cái gì đó."
Có thành viên trong nhóm tiếp lời: Thủy Trung Tham?
Tai Nhỏ: Đúng!
Tai Nhỏ: Đúng đúng! Chính là cái tên này!
- này, nói nhỏ một câu, tôi nhớ trong nhóm chat của chúng ta có một Cao Qua.
- cũng tên là Thủy Trung Tham.
- má ơi, không phải là cậu ta đấy chứ?
- Tai Nhỏ còn có duyên phận này? Tôi không tin, trùng hợp thôi.
Bàn tay cầm điện thoại của Tai Nhỏ run run, anh giai lông xù kia nhất định là Cao Qua. Cậu mặc kệ, nhất định là, tuyệt đối là!
Hu hu hu, anh Cao Qua, không đúng, anh giai Cao Qua, cũng không đúng, Cao Qua không phải là 0 à, vậy thì mình có thể làm 1, cún sữa nhỏ(4).
(4) Tiểu nãi cẩu: Ngôn ngữ mạng, chỉ đàn ông con trai nhỏ tuổi, dính người, đáng yêu, đơn thuần.
Mình có thể, mình thật sự có thể!
Tai Nhỏ khóc sướt mướt đi tìm anh mình: "Anh ơi, anh có thể giúp em lấy camera giám sát sân bay Tây Thành được không... Em chỉ muốn điều tra một người, xin anh thương xót... Em trai anh có thể tiết kiệm tiền mua gậy mát-xa hay không là trông cậy cả vào anh đó..."
.
Trời tối.
Tây Thành vừa có một cơn mưa, không có gió nhưng khá lạnh.
Giao Bạch ngồi trong xe, cầm rong biển chưa ăn xong trên tay. Cậu mơ màng ngủ gật, lời nhắc nhở của trợ thủ đến rất đột ngột.
[Bạn tốt của bạn đã online.]
[Bạn tốt của bạn đã offline.]
Giao Bạch lập tức lấy lại tinh thần, Thẩm Ký vẫn luôn ở cạnh cậu, chưa từng offline, bạn tốt này không phải y.
Thế là ai? Mới đến gần cậu trong vòng năm mét rồi đi, nhanh đến mức cậu không kịp kiểm tra avatar tài khoản thay đổi.
Giao Bạch phát hiện xe đứng ở ngã tư, cậu hạ cửa xe xuống rồi ló đầu ra, một chiếc đuôi xe Bugatti lọt vào tầm mắt cậu.
Ngay trong chiếc xe kia đi. Lướt qua nhau.
Giao Bạch sử dụng phương pháp loại trừ suy tư chốc lát rồi cười cười, bạn tốt ở Đông Thành.
.
Bầu không khí trong xe không tốt lắm.
Trần Nhất Minh ngồi hàng đầu cứng ngắc cả lưng, ban nãy lướt qua chính là xe của nhà họ Sầm ở Đông Thành. Dựa theo dấu hiệu trên xe, bên trong hẳn là tiểu thái tử gia vừa kế vị, không nhầm thì là đến Tây Thành là để thăm viếng ông ngoại hắn.
Giao Bạch ngồi sau điên rồi à, làm sao cứ mãi nhìn theo đít xe thế, cậu còn có thể quen biết vị tiểu thái tử gia kia chắc?
Không thể nào.
Trần Nhất Minh gần như có thể chắc chắn rằng, Giao Bạch được nhà họ Thẩm đón từ nông thôn lên Nam Thành, vẫn luôn bị nhốt ở Thấm Tâm Viên bị hạn chế hoạt động, gần nhất lại bị chủ tịch tù cấm ở Thượng Danh Uyển. Cậu chỉ được tự do trong ba, bốn tháng sau khi rời Thấm Tâm Viên trước khi vào ở Thượng Danh Uyển thôi.
Nhưng khoảng thời gian đó, tiểu thái tử gia nhà họ Sầm đang học cao học ở nước ngoài.
Trần Nhất Minh sắp xếp xong manh mối thì lại càng không nghĩ ra. Gã dùng ánh mắt ra hiệu tài xế nâng cửa xe lên rồi khóa lại.
Thẩm Ký đang nhận điện thoại, dường như không phát giác cái gì, song khí áp quanh thân lại giảm xuống liên tục.
.
Xe mang theo một luồng khí lạnh chạy thêm hai ba mươi phút, sau đó dừng lại ở điểm đến.
Không phải lâu đài cổ của nhà họ Thích, cũng không phải bệnh viện, mà là Lan Ý Trai.
Mưa lại bắt đầu rơi, sương mù mờ mịt, tầm nhìn xa bị hạn chế.
Xe dừng trước cổng Lan Ý Trai, Thẩm Ký nói hai chữ: "Mở cửa."
Tài xế là người biết xem tình hình, hiểu ý nên hạ cửa kính xe phía bên tình nhân nhỏ của chủ tịch xuống.
Mưa tức khắc hắt vào trong xe, văng khắp người Giao Bạch.
Áo khoác lông của Giao Bạch nhanh chóng bị nước mưa làm ướt nhẹp, xẹp thành từng cục. Cái lạnh len lỏi vào từng lớp lông.
Trần Nhất Minh và tài xế đều thở rất khẽ, bọn họ sẽ không tìm độ tồn tại khi chủ nhân đang trừng phạt tình nhân nhỏ.
Thẩm Ký châm một điếu thuốc, dựa vào lưng ghế hút một hơi. Một làn khói xanh trắng tràn ra giữa môi y, cùng mưa gió bay vào từ cửa sổ xe quấn quanh Giao Bạch.
Giao Bạch cóng đến chửi thành tiếng: "Đệt!"
Trong xe hoàn toàn tĩnh mịch.
Ngay sau đó, Giao Bạch hắt hơi thẳng vào mặt Thẩm Ký.
Trên ghế phó lái, Trần Nhất Minh giật giật mí mắt: "Chủ tịch, ngài có muốn lau mặt không?"
Thẩm Ký hút một điếu thuốc. Một tay y kẹp móng vuốt chó con, che lên mặt mình, tùy ý lau vài lần. Mùi đồ ăn vặt cay xè trên vuốt chó xộc vào mũi, y chê bai ném đi.
Mà trước khi điều đó xảy ra, y lại bị cào.
Vì vậy đám người ở Lan Ý Trai trông thấy trên khuôn mặt của nhân vật lớn thuộc nhà họ Thẩm Nam Thành có vết xước, còn đang rỉ máu.
Mức độ rùng rợn của cảnh tượng này giảm bớt rất nhiều bởi người thanh niên mà y đang túm lấy.
Trong đám nhân viên xuất hiện một ít ánh mắt hâm mộ.
Thuốc giảm đau mà Giao Bạch uống có thể kéo dài sáu, bảy tiếng, thân thể cậu vẫn tạm, nhưng tinh thần không tốt lắm. Cậu rất mệt mỏi, không muốn đấu trí đấu dũng chơi tâm kế với mục tiêu nhiệm vụ, chỉ muốn một nơi có thể để cậu nằm ngủ một giấc.
"Lão Thẩm."
[Bạn tốt của bạn đã online.]
Hai âm thanh lần lượt vang lên.
Giao Bạch xoa xoa mi mắt đang sụp xuống, đều là ông trùm kinh doanh, họ Thích chính là gió nhẹ mưa phùn Hóa Cốt Miên Chưởng(5), không giống cái người bên cạnh cậu, loảng xoảng leng keng băng đao chém loạn máu tươi tại chỗ.
(5) Hóa Cốt Miên Chưởng (化骨绵掌): Xuất hiện trong truyện Lộc đỉnh ký, là một loại chưởng pháp âm độc rất khó luyện. Một khi bị Hóa Cốt Miên Chưởng đánh trúng thì bề ngoài không biểu hiện gì, nhưng sau đó xương cốt toàn thân sẽ bị gãy rụn từng đoạn, mục nát, tạng phủ tan nát, thê thảm vô cùng, không cách nào cứu chữa được
"Lão Thẩm, anh dẫn người đến đây, sao cũng không chăm sóc tốt thế?" Thích Dĩ Lạo nhìn Giao Bạch bằng ánh mắt rất xa lạ.
Thẩm Ký hạ bàn tay đang che vết cào trên mặt xuống, bạn lâu năm của y đã quên chó con của y rồi.
Giây trước y còn cho là như vậy, song một giây sau y thấy bạn mình đến gần vài bước.
"Trông hơi quen." Thích Dĩ Lạo đánh giá Giao Bạch từ khoảng cách gần, chẳng hề có chút mập mờ nào, vì hắn vừa thản nhiên vừa ôn hòa.
Dáng vẻ như một ông chú già đã có tuổi đang hồi tưởng chuyện cũ, nhưng vẫn rất điển trai và khí chất ngời ngời: "Cậu là Tiểu..."
Giao Bạch trợn tròn đôi mắt đỏ hoe vì hắt xì hơi do bị lạnh, nhe ra răng nanh, móa nó muốn treo tên trăm họ đúng không?!
"Mèo rừng nhỏ." Thích Dĩ Lạo cười rộ lên.
Thẩm Ký liếc hắn, bàn tay túm lấy Giao Bạch gia tăng sức mạnh: "Giao Bạch, chào đi."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ký gọi cái tên này, mang theo ý tứ hàm súc làm người khác nhìn không thấu.
Giao Bạch mất tập trung, Thích Dĩ Lạo vẫn ổn, Chương Chẩm không có mặt, vậy thì người sinh bệnh tám chín phần mười chính là anh.
Chương Chẩm là một tên côn đồ li3m máu trên lưỡi đao mà lớn lên, anh có thể mắc bệnh gì chứ...
Cổ tay bỏng rát, Giao Bạch hít hà một cái rồi hất tay Thẩm Ký ra.
"Lão Thẩm, với trẻ con thì phải kiên nhẫn." Thích Dĩ Lạo nói.
Thẩm Ký không kinh ngạc trước bộ dáng bình dị gần gũi của hắn, lúc này lạnh lùng nói: "Mười chín, tính là trẻ con gì chứ."
Giao Bạch không quản hai ông chú già này đang nói cái gì, cậu đang nhìn con mèo trắng mắt vàng trên avatar của Thích Dĩ Lạo.
Trong đôi mắt vàng trong veo đang mở hé của con mèo trắng có hình ảnh phản chiếu của cậu. Dường như nó cách cậu gần hơn một chút, giống như kích thước hình ảnh được phóng to.
Giao Bạch nhìn một hồi, không khỏi xuýt xoa, không phải ảo giác.
Là thật sự cách cậu gần hơn.
Con mèo trắng đang đi!
Đây là lần thứ ba Giao Bạch gặp Thích Dĩ Lạo, bọn họ còn chưa chính thức đối đầu, vì thế cậu khẳng định con mèo trắng liên quan tới nội tâm của Thích Dĩ Lạo không nhằm vào cậu, không phải muốn đến gần cậu, mà là chính nó phải đi.
Nó giống như đứng tại chỗ một thời gian rồi, chán.
Nhưng nó có một sợi sắt mỏng siết quanh cổ, chỉ cần nghiêng người về phía trước một cái là sẽ đau đến sống không bằng chết.
Tại sao phải đi?
Giao Bạch quan sát phần nhỏ còn lại trên avatar Thích Dĩ Lạo, vị trí rất vi diệu, như là ở phía sau mèo trắng, đường nét đứng thẳng, không biết là vật gì, cậu vẫn không thấy rõ.
Giao Bạch cởi áo khoác lông ướt sũng ra, xắn tay áo sơ mi mỏng dính chặt vào cánh tay lên rồi vẫy vẫy với Thích Dĩ Lạo: "Chủ tịch Thích, lại gặp mặt rồi, chào buổi tối."
"Chào buổi tối." Thích Dĩ Lạo đi về phía phòng trong, "Vào đi, bên trong hẳn là ấm hơn."
Giao Bạch vừa vào phòng là lông tơ dựng đứng khắp người mềm mại rũ xuống. Cậu chậm rãi ngồi vào chiếc ghế gỗ trong cùng.
Thích Dĩ Lạo mặc một chiếc áo len đen với cổ áo cao đến nửa cổ, ôm lấy cần cổ thon dài, tóc đen không xịt keo, như thể mới được gội cách đây không lâu. Giữa các sợi tóc có mùi của gỗ chìm trong nước. Hắn rất hiền hoà, giống như một bậc bề trên hiếu khách "Lão Thẩm, có cần chuẩn bị canh gừng cho Tiểu Bạch không?"
Thẩm Ký ngồi cạnh Giao Bạch: "Không cần."
"Vẫn nên làm bát canh gừng đi, tất cả mọi người uống một ít, xua tan khí lạnh." Thích Dĩ Lạo cho người của Lan Ý Trai đi chuẩn bị.
Thẩm Ký lấy ra hộp thuốc lá. Còn chưa rút điếu nào, y đã ném hộp thuốc lá lên mặt bàn.
Sao trước đây không phát hiện người bạn này của y thích quản chuyện không đâu thế nhỉ?
Danh Sách Chương: