• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Nhất Minh chạm vào ống quần bẩn đến mức không thể nhìn ra màu sắc của Giao Bạch. Gã từng gặp vô số khuôn mặt ngây ngô, từng xử lý không biết bao nhiêu cậu trai mười tám mười chín tuổi. Đó đều là cửa phát ti3t bị chủ tịch coi trọng rồi ném đi.

Trần Nhất Minh không phải người mềm lòng. Gã không phải, gã cũng không có thiện tâm.

Người dưới đầu ngón tay không run rẩy, bắp thịt mềm nhũn, bị tiêm thuốc, không có năng lực phản kháng.

Cậu giống một vật chết, dường như đã mất cả trái tim phập phồng.

Nhưng cậu đang nắm chặt thứ gì đó, nắm chặt tới độ khớp ngón tay bẩn thỉu hiện dấu vết xanh trắng. Đó là đặc điểm rõ rệt duy nhất của việc cậu còn sống.

Một người đi trong bóng tối cần thứ gì đó để bấu víu.

Đúng lúc có nó trong tay, nên đã chộp lấy nó.

Trần Nhất Minh kéo xuống miếng vải giữa những ngón tay, đập vào mắt là một vật dơ bẩn không cách nào nhận ra là cái gì, từng luồng hôi thối xộc về phía gã. Như chết sớm được giải thoát sớm, gã nhắm mắt phủ người đến gần.

"Khoan đã." Thẩm Ký lên tiếng.

Trần Nhất Minh tưởng chủ tịch đổi ý, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì thấy đôi môi ốm yếu của Giao Bạch nhếch lên một đường cong rất nhẹ, lộ ra một tia châm chọc.

Hai giây sau, Trần Nhất Minh nghe thấy chủ tịch dặn dò một vệ sĩ điều gì đó, người kia nhanh chóng trở về, mang theo một thùng nước đá.

Trần Nhất Minh lại nhìn Giao Bạch, phát hiện độ cong bên môi cậu vẫn còn đó. Sống lưng Trần Nhất Minh thoáng ớn lạnh, có đôi khi trong khoảnh khắc, gã sẽ sinh ra một ý nghĩ quái dị, chẳng hạn như giờ phút này.

Gã sẽ hoài nghi, Giao Bạch còn hiểu chủ tịch hơn cả mình.

Không chỉ chủ tịch mà còn có những người khác, rất nhiều người, Giao Bạch cũng hiểu, cậu như một...

Khán giả biết được kết cục của thế giới này, xem họ hoàn thành hết màn trình diễn này đến màn trình diễn khác trên sân khấu cuộc đời, thành công hoặc thất bại, tiếc nuối hoặc tận hứng. Thỉnh thoảng nói một hai lời bình, đa số thường là "Ha, đã có kịch vui để xem".

Dù khán giả có bị kéo lên sân khấu, được phân vai, nhưng vẫn hoàn toàn lạc lõng, vẫn ở một cấp độ khác với họ.

"Soạt —— "

Bọt nước lạnh buốt bắn tóe lên mặt Trần Nhất Minh. Gã định thần lại, nhìn chủ tịch dội cả thùng nước đá xuống người Giao Bạch rồi chán ghét cực điểm mà nói một câu, "Quá bẩn, phải tắm rửa."

Suy nghĩ của Trần Nhất Minh quay trở lại vấn đề trước đó, hơn một năm qua, ngay cả gã cũng cảm thấy Giao Bạch khác biệt. Chủ tịch tiếp xúc với Giao Bạch nhiều hơn hẳn gã, không thể không có cảm tưởng gì.

Dẫu cảm giác đó chỉ là ảo giác, đúng là ảo giác, nó vẫn làm người ta kiêng dè sợ hãi.

Người như Giao Bạch,

Người như vậy...


Trần Nhất Minh liếc Giao Bạch nằm trong nước với đôi má tím tái, một lần nữa áp sát tới.

Người như vậy, sinh mệnh tăm tối, linh hồn sáng sủa, bị cậu thu hút, hấp dẫn, bị cậu khơi dậy sướng vui đau buồn, trở nên bất thường vì cậu, những chuyện này đều rất bình thường.

So với những bông hoa quý trong căn phòng chan hòa ánh nắng tuyệt đẹp,

Cỏ lau đung đưa lay động, sinh ra trong bùn nhão ẩm ướt không có ánh sáng, lớn lên trong môi trường khắc nghiệt, khô cằn và gai góc, trải qua nhiều lần bị gió tuyết tàn phá, càng khiến người ta kinh ngạc về mặt thị giác và chấn động tâm hồn.

.

"Trợ lý... Trần..."

Giao Bạch vẫn luôn không nhúc nhích, cố phát ra thanh âm từ đôi môi nứt nẻ của mình.

Trần Nhất Minh dừng lại.

"Lật tôi... Lại..." Giao Bạch nhìn gã, thì thào ngắt quãng, "Đừng trực tiếp... Trước tiên... Sờ sờ tôi..."

Cậu không thể nói rõ ràng, chỉ dùng thanh âm suy yếu hụt hơi lặp đi lặp lại ba chữ "Sờ sờ tôi".

Trần Nhất Minh nhíu mày, xốc Giao Bạch lên, để cậu nằm úp sấp rồi xoa nhẹ.

Giao Bạch bị thương nặng hơn so với trên tàu chở hàng, lần đó là cậu tự ngược, đều là vết thương ngoài da, lần này là Thẩm Ký đậm mùi máu chó tinh khiết thời xưa hạ thủ. Khắp người cậu không biết có bao nhiêu nơi gãy xương, nội tạng cũng bị thương, nhiều lần nôn ra máu.

Thoi thóp một hơi.

Hoàn toàn không phải là vấn đề còn muốn bảo vệ hoa cúc hay không, không cân nhắc nổi phương diện này, vì ngọn lửa sinh mệnh đã cháy đến tận cùng.

Giao Bạch bây giờ xem như không có cách nào chạy chữa, cậu cũng chỉ có thể nằm lẳng lặng, làm sao cũng không thích hợp đón nhận cơn bão táp đầu tiên trong đời.

Có khi Trần Nhất Minh vừa bắt đầu là Giao Bạch đã chết rồi.

Huống chi, Thẩm Ký vẫn chưa đưa cho Trần Nhất Minh bất kỳ công cụ trợ giúp nào, phải cưỡng ép vũ lực.

Giao Bạch nằm trên đất, mặc Trần Nhất Minh sờ lên tấm lưng lạnh lẽo của mình một cách không thành thạo qua lớp quần áo ướt sũng. Đôi mắt u ám của cậu nhìn về hướng Thẩm Ký, tuy không tập trung tiêu điểm được nhưng cậu vẫn không nhắm mắt lại, cứ nhìn như thế.

Một khi hơi thở đứt đoạn thì sẽ là dáng vẻ ấy, mắt mở to, chết không nhắm mắt.

Sự thù hận trong đôi mắt của chàng trai trẻ lặng lẽ và dữ dội, cậu nằm sõng soài trên sàn xi măng, lại dường như được bao phủ bởi một bức màn thần bí.

Che phủ sự thảm hại, che phủ sự nhơ nhớp, che phủ sự thối rữa, che phủ sự yếu đuối, che phủ trạng thái bệnh.

Hết thảy trở nên mờ ảo. Mờ ảo mà triều dâng sóng dậy.


Mấy tên vệ sĩ đều nhìn cậu.

Chiếc áo ướt sũng của người thanh niên được kéo lên một chút, tấm lưng gầy đến da bọc xương hiện ra dưới ánh đèn, đâu đâu cũng có những vết bầm tím lớn nhỏ, trải rộng khắp da thịt xương cốt.

Những vết máu bầm leo lên vòng eo mảnh dẻ như một gốc trúc của cậu, trườn qua sống lưng giơ xương rồi lao vào xương bả vai ướt đẫm.

Ngay lúc này, đèn vụt tắt, bóng tối bao trùm.

Cảm quan của các vệ sĩ bị khuếch đại, bọn họ là người đi trên lưỡi dao, không phải đồng tính luyến ái, không có thời gian nói chuyện yêu đương, cùng lắm là tiêu tiền tìm người giải tỏa, giao dịch mà thôi, vô cùng đơn giản.

Lúc này họ ngửi thấy mùi ẩm ướt của nước tanh, nghĩ đến tấm lưng đó, lại bị khơi gợi d*c vọng bạo dâm nguyên thủy.

Mấy người vệ sĩ còn chưa làm gì đã nghe thấy ông chủ lên tiếng: "Đi ra ngoài."

Bọn họ có cảm giác khốn quẫn khi bị nhìn thấu tâm tư, vội vàng cúi đầu mò mẫm ra khỏi lồ ng sắt, lui về phía cách đó không xa.

Trong lồ ng chỉ còn lại một người hấp hối sắp chết, một người bị ép mạnh bạo c**ng hi3p, và một kẻ chủ mưu đứng trên vách đá xem biểu diễn.

Kẻ chủ mưu và người sắp chết nhìn nhau. Y ôm một thân ngạo mạn trịch thượng của đứa con cưng trời định, dường như đang nói, cuối cùng tôi vẫn không đành lòng để lòng tự tôn của cậu hoàn toàn tan vỡ, nên mới dọn sạch hiện trường cho cậu.

Cuối cùng tôi vẫn thích đồ đê tiện là cậu.

Đèn lại sáng lên. Giao Bạch chớp chớp mắt, trong mắt cậu không còn thù hận, thứ tràn ra là một loại...

Khinh bỉ và thương hại của một nhân vật tép riu khi nhìn thấu cái vẻ lừa mình dối người, tự cảm động bản thân và tự mình chìm đắm của một kẻ bề trên.

Cơ hàm Thẩm Ký đang co giật: "Trần Nhất Minh, đừng làm những chuyện dư thừa nữa, bây giờ bắt đầu ngay cho tôi!"

"Dạ." Trần Nhất Minh nhận mệnh.

Những ngón tay cuộn tròn trong nước của Giao Bạch bỗng bị đè lên, giữ chặt, cần cổ bị buộc xích sắt ​​đau đớn nâng cao. Đôi mắt cậu gắt gao trừng Thẩm Ký, một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt bầm tím.

Thẩm Ký như thể đã xác minh những gì người tầm thường này nhìn thấu, trái tim hệt như bị rạch ra một lỗ hổng, y đau đến độ nhíu mày, tắt đèn lùi ra sau hai bước. Y quay người đi ra khỏi lồ ng không hề ngoái nhìn.

Tưởng chừng chỉ cần không xem không nghe thì sẽ không phải là lỗi của y. Y không muốn mối quan hệ của họ phát triển tới bước đường hôm nay. Đều là con chó kia tự chuốc lấy.

Thẩm Ký hút thuốc trong bóng tối.

Một tiếng hừ trầm thấp phát ra từ chiếc lồ ng sắt phía sau.

Xích sắt lắc lư kịch liệt, vang hết tiếng này đến tiếng khác.


Khi nhanh khi chậm.

Trong lúc đó không có tiếng kêu.

Con chó kia đã sắp không xong, dù ruột bị đâm lòi ra ngoài thì cũng không có cách nào kêu la thảm thiết.

.

Trần Nhất Minh lần đầu tiên thực tiễn, không bao lâu sau liền truyền đến giọng gã, nói mình đã làm xong, như đang báo cáo công việc.

Thẩm Ký bấm tắt nửa điếu thuốc, trở về trong lồ ng.

Trần Nhất Minh vẫn đang chỉnh trang quần áo, hai ngày nay thời tiết trở lạnh, gã đến đây với một chiếc áo khoác kéo khóa sát tận cằm.

Thẩm Ký giẫm lên mấy cục giấy bẩn, đi về phía Giao Bạch đắp kín bộ quần áo trên người: "Còn ti tiện không?"

Giao Bạch vẫn nằm úp sấp, hơi thở yếu ớt như nến tàn trước gió, có thể tắt phụt bất cứ lúc nào, đôi chân vô lực chốc chốc co giật, toàn thân bao trùm trong mùi máu tanh và mùi hoa hạt dẻ.

Thẩm Ký mặt không cảm xúc nhìn Giao Bạch một lúc, sau đó đột nhiên lấy xuống quần áo trên người cậu.

Trong tầm nhìn là vết thương bị xé rách nghiêm trọng của cậu.

"Trần Nhất Minh!" Thẩm Ký dường như phát hiện ra trung thần mưu phản đại nghiệp. Y giận tím mặt, nhấc chiếc thùng không ném qua, "Tại sao cậu lại bắn bên ngoài?"

Trần Nhất Minh đối diện với chủ tịch, lần đầu tiên không hiểu rõ rốt cuộc y muốn đáp án gì.

"Tôi muốn để lại chuyện đó cho người mình yêu." Trần Nhất Minh nói.

Lửa giận của Thẩm Ký đình trệ trong chốc lát, y cười lạnh: "Cậu đã [email protected] tình với cả với một con chó hoang mà còn có suy nghĩ này, thật sự không giống người đã theo tôi nhiều năm."

Trần Nhất Minh cúi đầu, trên chiếc khăn giấy gã dùng lau tay có máu.

Không phải máu của gã.

Thẩm Ký quăng quần áo đi như quăng thứ gì đó bẩn thỉu, sau đó đứng dậy vẫy tay với đám vệ sĩ: "Đến các cậu."

Các vệ sĩ nhanh chóng bước tới và bao vây chàng trai trẻ tàn tạ cực độ trên mặt đất. Bọn họ nhấn giữ bờ lưng ướt đẫm mồ hôi nóng hổi của cậu, trói chặt đôi chân đang co giật của cậu.

Đúng lúc này, Trần Nhất Minh nhận cú điện thoại, mặt biến sắc: "Chủ tịch, nơi này bại lộ!"

Thẩm Ký dừng động tác châm điếu thuốc. Y sử dụng điện thoại cá nhân gọi đi, khuôn mặt phủ đầy gió giật bão tuyết. Một giây sau, y đập nát điện thoại, nhìn xuống Giao Bạch bị giam cầm giữa vài đôi tay: "Mang đi!"

.

Giao Bạch ngất đi không lâu. Cậu tỉnh lại khi Thẩm Ký đang trên đường chuyển nơi ẩn náu, một tia nắng chiếu lên mí mắt cậu, hôn lên nỗi đau khắp thân thể cậu.

Có cảm giác được tái sinh làm người.

Lúc này bình minh vô cùng rạng ngời, Giao Bạch được một vệ sĩ cõng trên lưng, chiếc quần phía sau dính đầy máu, bẩn thỉu và kinh tởm. Cậu ngoái đầu ngắm ánh ban mai.


Cố gắng ngoảnh lại, liều lĩnh ngoảnh lại, vẫn luôn nhìn ngắm.

Mãi đến tận khi bị bỏ vào trong xe và bị đánh ngất, cậu mới nhắm nghiền mắt.

Thẩm Ký không dẫn theo nhiều người nhưng cũng chẳng ít, đều là thân tín của y. Y chỉ mất chưa đầy một ngày để thay đổi nơi ẩn náu của mình từ rộng rãi sáng sủa thành đơn sơ giản dị.

Giao Bạch chuyển từ lưng người vệ sĩ này sang lưng người vệ sĩ khác, lúc tỉnh táo cậu sẽ nhìn Thẩm Ký.

Bởi Thẩm Ký ở giai đoạn này làm cậu có cảm giác sảng khoái và quen thuộc. Tề Tử Chí trên tàu hàng và Thẩm Ký bây giờ tương tự biết bao. Bọn họ cùng lên cao một cách thuận buồm xuôi gió, cũng cùng không chấp nhận nổi sự thua cuộc.

Có lẽ đây là hiện tượng phổ biến trong giới quý tộc hào môn.

Thuở còn trong bụng mẹ đã cao hơn người khác một bậc, được người khác săn đón, từ nhỏ đã ở trên đám mây nhìn xuống thế giới này. Dù ngày nào đó ngã xuống từ đám mây, họ cũng sẽ kiếm vô số lý do để trốn tránh thất bại của mình.

Không tránh được thì đổ hết lên đầu người khác.

Đây là chó nhà có tang không chịu đối mặt với thực tế, thứ thường gặp nhất trong truyện tranh máu chó.

.

Không thể ở trong căn phòng lắp đặt thiết bị che chắn gây nhiễu sóng lâu thêm nữa, chó nhà có tang bảo Trần Nhất Minh ném bùa hộ mệnh của Giao Bạch đi. Họ liên tục di chuyển thay đổi địa điểm, thay đổi vài nơi rồi dừng lại tại một tòa nhà đổ nát trong một thị trấn hẻo lánh ở Nam Thành.

Giao Bạch nằm trên tấm ván gỗ cũ kỹ ẩm ướt, không ai quan tâm đ ến cậu, điều này cho phép cậu tận hưởng sự yên bình hiếm có. Căn phòng tối nhỏ được trang bị nhiều thiết bị nhiễu sóng, do Thẩm Ký tỉ mỉ chế tạo cho cậu, định liệu là tuyệt đối an toàn.

Vị trí của phòng tối nhỏ bị bại lộ là vì Thẩm Ký dẫn người tới.

Người càng đông thì xác suất xuất hiện những tình huống bất ngờ càng tăng cao.

Giao Bạch vẫn luôn không thỏa hiệp không khuất phục, Thẩm Ký đã mất đi sự kiên nhẫn ít ỏi nên muốn chinh phục cậu bằng phương pháp sở trường nhất.

Tra công mà, công phu đích thực đều là chuyện đó.

Tiện thụ thì sao, chết đi sống lại một lần hai lần cũng thành quen.

Thân thể không thuộc về mình, mọi giác quan đều đi theo tra công, rất đau khổ, nhưng không chỉ mỗi đau khổ. Sau một quãng thời gian, hôm nào đó tra công không làm như vậy thì còn thấy trống vắng khó chịu DIY(1), xong việc liền tự giễu thực sự đáng buồn.

(1) DIY = do it yourself = tự làm, tự tay làm lấy

Tra công hơi hơi chạm vào là tan ra ngay.

Vừa làm hành vi tuyệt thực khóc lóc chán ghét bản thân, vừa không khống chế được mà phối hợp, cuối cùng yêu tra công. Sau khi bên nhau mấy năm còn có thể nghĩ rằng, cuộc đời ngắn lắm, bọn họ không nên dằn vặt lẫn nhau lâu như vậy, sớm ở bên nhau thì tốt biết bao.

Bất kể tra công tra thụ hay tiện công tiện thụ, họ chinh phục người còn lại bắt đầu từ cơ thể.

Kịch bản quen thuộc.

Chỉ có một nguyên nhân cho việc Thẩm Ký không thành công, thuộc tính của Giao Bạch không phù hợp với y.

Điều này sẽ dẫn đến, mọi thứ đi ngược với kịch bản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK