• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giao Bạch ngủ một giấc tỉnh dậy, chẳng biết Thích Dĩ Lạo đã rời đi từ lúc nào, bác sĩ lại tới kiểm tra.

Cửa phòng bệnh khép hờ, Giao Bạch thoáng nhìn Trần Nhất Minh bên ngoài, không rõ đã đứng ở đó bao lâu.

Giao Bạch không lập tức cho Trần Nhất Minh tiến vào, mà trò chuyện với bác sĩ trước, trả lời câu hỏi một cách hợp tác. Chờ bác sĩ đi khỏi, Giao Bạch vẫn phớt lờ Trần Nhất Minh đang nhìn vào trong phòng bệnh. Cậu gọi Thích Nhị tiến vào để chuẩn bị cơm cho mình.

Thức ăn không tới từ nhà ăn của bệnh viện, cũng không phải do dì Liễu chuẩn bị, mà là Chương Chẩm nấu cho cậu ở nhà bếp công ty, bảo quản ở nhiệt độ bình thường, đến giờ sẽ nhờ người đưa qua.

Chương Chẩm thậm chí không tin nổi dì Liễu, người đã nhìn anh lớn lên.

Thích Nhị giúp Giao Bạch điều chỉnh đầu giường nâng lên: "Cậu Bạch, hôm nay không thể lại cho chúng tôi uống canh hải sản nữa, anh Chẩm phê bình chúng tôi cũng không sao, quan trọng là tâm trạng của anh ấy..."

Thích Nhị ngập ngừng, mấy kẻ phản bội kia không những làm đại ca thất vọng tột cùng, mà còn giáng cho họ một đòn nặng nề.

Đồng sinh cộng tử ngần ấy năm, giữa anh em cùng đánh rắm đánh quyền ấy vậy mà lại có người ngoài, ngấm ngầm giở trò với bọn họ, đây là cú tát của ông trời dành cho họ.

Đại ca lớn lên ở nhà họ Thích, lăn lộn cùng Thích gia. Trong hoàn cảnh ấy, anh vẫn cất giữ tấm lòng thuần khiết thiện lương rất mâu thuẫn, nắm đấm tàn nhẫn tim không tàn nhẫn. Lần này anh mắc bệnh, tất cả mọi người có thể thông cảm. Họ cũng có thể đáp lại một cách thản nhiên và cả khó chịu khi đại ca nhìn qua với ánh mắt đề phòng và soi mói.

Điểm khó chịu, không phải do bị hoài nghi, mà là vì sang chấn tâm lý của đại ca.

Nghe đâu sẽ theo suốt đời, chỉ có thể giảm bớt chứ không thể loại bỏ tận gốc.

Thích Nhị cau đôi lông mày đen rậm, khẩn cầu nhìn Giao Bạch.

"Được rồi, tôi uống." Giao Bạch nói.

"Ôi!" Thích Nhị vội chống bàn nhỏ lên. Kể từ khi đại ca bị phản bội, Thích gia đã mở cuộc thanh lọc nội bộ lớn, tất cả những người ở lại đều là thân tín tuyệt đối.

Thông qua nhiều lần sát hạch trổ hết tài năng, anh ta mới được phân cho công việc đút cơm, không biết những anh em khác hâm mộ nhường nào.

Bởi công việc này có thể chứng minh đại ca tin tưởng và công nhận anh ta.

Thích Nhị xúc một thìa cơm kèm đồ ăn, đưa đến bên miệng Giao Bạch: "A."

Giao Bạch há mồm, cậu đã quen với phương pháp đút ăn cho trẻ em của Thích Nhị. Đúng, đã thành quen, cậu kéo kéo chiếc yếm vịt vàng trước người!

"Trần Nhất Minh." Giao Bạch gọi, "Vào đi."

Trần Nhất Minh ở ngoài phòng bệnh thở phào, mở cửa bước vào. Đối tác của gã là Giao Bạch, những chuyện đã hứa trong thỏa thuận cũng chỉ có Giao Bạch mới có thể thực hiện được, vị nhà họ Thích và Chương Chẩm sẽ không quan tâm tới gã.


Mùa thu năm nay, rất nhiều người sống một ngày bằng một năm, bao gồm Trần Nhất Minh. Gã vẫn luôn bị giam trong một khách sạn rẻ tiền gần bệnh viện, dưới sự trông giữ của hai người họ Thích, đây là chuyện tốt đối với gã.

Có nhà họ Thích ở đây, kẻ thù của Thẩm Ký cũng không thể đụng vào gã.

Điều kiện tiên quyết là vẫn có thể cứu được Giao Bạch.

Nếu Giao Bạch chết, Trần Nhất Minh sẽ chết theo. Thỏa thuận gì cũng không tạo ra bất kỳ tác dụng nào.

Trần Nhất Minh sợ Giao Bạch không sống sót, nên thỉnh thoảng hỏi thăm từ người trông coi mình. Gã biết đại khái Giao Bạch đã trải qua bao nhiêu lần giải phẫu, bị cấp cứu trở về bao nhiêu lần.

Không ra được, cũng cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, Trần Nhất Minh rất bị động, tất cả những gì gã có thể làm chính là chờ đợi. Gã tưởng phải tới mùa đông mới có tin tức.

Điều bất ngờ chính là, cuối mùa thu, gã đã đợi được đến lúc vết thương của Giao Bạch chuyển biến tốt, muốn gặp mình.

.

Trần Nhất Minh vừa bước vào đã nghe thấy Giao Bạch hỏi, "Đèn pin đâu?"

Không phải chưa từng nghĩ tới mở đầu là câu hỏi này, nên gã xem như bình tĩnh: "Ở chỗ chủ tịch Thích."

Giao Bạch nhanh chóng nuốt con tôm nõn trong miệng xuống: "Sao anh lại đưa cho anh ấy?"

Trần Nhất Minh gãi mi tâm, gã theo Thẩm Ký nhiều năm, kinh nghiệm tích lũy đã cố định, cách xử sự toàn nhằm ứng phó Thẩm Ký.

Theo tác phong của Thẩm Ký, nếu tình nhân được sủng ái bị kẻ khác ép phải dùng đèn pin, y nhất định sẽ nhét một cây đèn pin vào trong miệng người kia, đích thân ra tay.

Sau đó y sẽ ném chiếc đèn pin đẫm máu xuống đất để đối phương li3m sạch sẽ.

Trần Nhất Minh từng bắt gặp Thẩm Ký làm chuyện tương tự, cụ thể mấy lần gã không nhớ rõ, lần gần đây nhất là trừng phạt Tri Ý. Thẩm Ký dùng gậy golf đập nát khuôn mặt có một góc độ nào đó giống Giao Bạch, còn hại mẹ mình tắt thở, đồng thời y nhét những mỹ phẩm mà bình thường được sử dụng để hóa thành Giao Bạch vào trong miệng anh ta.

Lúc đó Tri Ý bị đánh không ra hình thù gì, Thẩm Ký ấn đầu anh ta, muốn anh ta li3m mỹ phẩm.

Tri Ý chưa kịp li3m xong đã bị kéo ra nghĩa trang, đổ máu.

Trần Nhất Minh có mặt trong suốt quá trình đó.

Vì vậy, khi thay đổi nơi ẩn náu, Trần Nhất Minh bèn tìm một chiếc túi đựng đèn pin, nguyên bản nguyên gốc.

Ngày ấy Giao Bạch rách nát được đưa đi bệnh viện cấp cứu, Trần Nhất Minh cũng bị áp giải lên xe, trên đường gã kể về sự hợp tác của mình với Giao Bạch, bao gồm chuyện đèn pin.


Thích Dĩ Lạo đang hộc máu, Chương Chẩm đang khóc, thâm tâm gã không biết họ đã nghe lọt bao nhiêu.

Đến bệnh viện, Giao Bạch tiến vào phòng giải phẫu, Thích Dĩ Lạo và Chương Chẩm theo sau, Trần Nhất Minh ở chỗ rẽ cùng tầng, có vài người nhìn chằm chằm gã.

Ngửi mùi cái chết và sự sống mới độc nhất vô nhị của bệnh viện, Trần Nhất Minh đột nhiên tỉnh táo lại, Thích Dĩ Lạo không phải là Thẩm Ký, sự trả thù của hắn không cần dùng đến đèn pin.

Hẳn là thế.

Trần Nhất Minh cũng không chắc chắn trăm phần trăm, dù sao phần lớn thân sĩ giới thượng lưu là kẻ mắc bệnh, về mặt tâm lý hoặc tinh thần.

Thích Dĩ Lạo là đại biểu của nhóm thân sĩ, từ trước đến nay ôn hòa lễ độ bình dị gần gũi, rất hiếm khi nổi giận, ai biết hắn có ham mê lập dị nào được ẩn giấu kỹ lưỡng hay không.

Ngộ nhỡ Thích Dĩ Lạo nhắc tới đèn pin, vậy nếu gã đánh mất rồi thì biết đi đâu tìm đây?

Cũng bởi một chút xíu không chắc chắn ấy, cuối cùng Trần Nhất Minh vẫn không vứt cây đèn pin đi, mà rửa sạch nó bằng nước rửa tay của bệnh viện. Thích Dĩ Lạo cuồng sạch, gã biết điều này.

Sau khi Trần Nhất Minh xuất hiện ngoài cửa phòng mổ, lấy đèn pin ra rồi nói xong những câu mình đã chuẩn bị sẵn, gã vui mừng vì mình đã không ném nó vào thùng rác.

Bởi lúc Thích Dĩ Lạo cầm chiếc đèn đi, gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên đáng sợ.

Có lẽ cựu chủ tịch Thẩm thị đã trải qua cuộc sống ăn đèn pin mỗi ngày.

"Anh đưa khi nào?"

Nghe câu hỏi của Giao Bạch, Trần Nhất Minh thu lại dòng suy nghĩ: "Cái đêm mà cậu rơi xuống từ tòa nhà."

Trên mặt Giao Bạch tràn đầy "móa nó": "Chương Chẩm thì sao, có biết không?"

Trần Nhất Minh đáp: "Có mặt ở đó."

Giao Bạch nhíu mày nhìn nấm trong bát súp, thế mà hai người kia không nhắc tới một lời.

Những cảm xúc tiêu cực giống như nấm mốc mọc trong lòng, nói ra, bày ra, để nó thấy ánh sáng, nó mới có thể biến mất.

Bí hơi, những vết nấm mốc sẽ chỉ ngày càng dày đặc hơn.

Ừ thì đạo lý là như thế, nhưng không phải lúc nào con người ta cũng làm được, cậu cũng vậy. Những người có thể đạt được mức độ không một chút nấm mốc nào trong lòng đều là thần.


Giao Bạch liếc Thích Nhị đang cầm thìa nhìn chằm chằm miếng bí đỏ với ánh mắt như trừng kẻ thù giết cha: "Anh ra ngoài trước đi."

Thích Nhị thu vẻ thù hận căm tức, đậy thức ăn lại và dùng ánh mắt cảnh cáo Trần Nhất Minh. Thừa dịp Giao Bạch không chú ý, Thích Nhị còn làm động tác cắt cổ với Trần Nhất Minh.

Trần Nhất Minh điều chỉnh chiếc áo khoác năm mươi tệ hai cái mua ở quầy hàng ven đường. Từ khi ông chủ gã là Thẩm Ký trốn thoát thất bại, gã đã không mặc chính trang nữa. Tất cả đều là quần áo do người nhà họ Thích giám thị gã làm cho gã, gã cứ thế biến từ tinh anh giới thượng lưu thành kẻ lang thang thất nghiệp, theo nhiều nghĩa khác nhau.

.

Mùi thức ăn thơm nức tràn ngập căn phòng. Giao Bạch thối mặt điều chỉnh yếm đựng thức ăn trước người. Cậu dựa lên đầu giường, bảo Trần Nhất Minh đút cậu hai ngụm nước.

Trần Nhất Minh đút xong, bày tỏ lời cảm thán muộn với người đồng minh này: "Cậu thật tàn nhẫn với chính mình."

Giao Bạch nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt Trần Nhất Minh, không hiểu tại sao cậu có thể không quan tâm bản thân đến vậy. Điều này sai rồi, cậu ra tay được với mình, không phải không quan tâm bản thân, mà ngược lại, cậu làm thế là vì quý trọng chính mình.

Quý trọng cơ hội tái sinh không dễ giành được này.

Giao Bạch chết lúc chuẩn bị bước vào một điểm khởi đầu mới của cuộc đời, lúc sắp chạm tay vào ước mơ của mình, trời mới biết cậu có bao nhiêu oán hận và tiếc nuối.

Cậu có thể kích hoạt tài khoản cá nhân trở thành người chơi nhờ vào sự bùng nổ của ý chí sinh tồn và niềm tin xây dựng ước mơ, có thể thấy được cậu muốn sống đến nhường nào.

"Tôi muốn nói với cậu một tiếng cảm ơn." Trần Nhất Minh lại nói.

Giao Bạch khoát tay.

Bọn họ nhìn nhau, hai người ngầm hiểu ý.

Vào thời điểm ấy, nếu không có Giao Bạch thuyết phục và hướng dẫn, Trần Nhất Minh sẽ phải chịu đựng cơn buồn nôn để hoàn thành mệnh lệnh mà ông chủ của mình đưa ra. Giây phút Giao Bạch được tìm thấy chính là giờ chết của gã.

Nếu Giao Bạch chết trong lồ ng sắt, thi thể được phát hiện, bất luận chạy trốn tới nơi nào gã cũng sẽ chết.

Hoặc là bọn họ đàm phán thành công thỏa thuận, dùng đèn pin hỗ trợ, Giao Bạch để Trần Nhất Minh làm, đồng ý với gã các kiểu, "Không sao, cơ thể là của chính tôi, anh cứ việc ra tay, tôi sẽ không trách anh, tôi cũng sẽ nói rõ ràng với anh tôi", vậy gã vẫn sẽ chết.

Vì tinh thần gã không tốt, căng thẳng, không có kinh nghiệm, ra tay không biết nặng nhẹ, có thể sẽ khiến Giao Bạch chết giữa đường.

Ngay cả khi Giao Bạch thoi thóp một hơi trên tay gã, thế cũng vô ích thôi. Gã không chắc Thích Dĩ Lạo có trách tội gã hay không, nhưng chủ tịch Tiểu Thẩm cùng bệnh nhân tâm thần có kỹ năng siêu quần kia đều sẽ không bỏ qua gã.

Giao Bạch còn sống, là tiền đề để bão táp lắng xuống.

Trong khoảng thời gian này, Trần Nhất Minh ở trong khách sạn nhỏ đã nhiều lần nghĩ đi nghĩ lại, gã không bước theo vết xe đổ của ông chủ, còn tay còn chân, ngày ăn ba bữa, có thể nói là dựa cả vào việc Giao Bạch tiếp tục chống đỡ, mới cứu sống cái mạng của gã.

"Hẳn là thành tựu lẫn nhau." Đoán được suy nghĩ của Trần Nhất Minh, Giao Bạch làm màu nói.

Trần Nhất Minh: "..."

"Cậu cho người gọi tôi đến, là muốn thực hiện thỏa thuận à?" Thấy Giao Bạch không đề cập tới, Trần Nhất Minh chủ động nhắc chuyện này.


Giao Bạch không trả lời mà hỏi lại: "Không đổi ý chứ?"

Trần Nhất Minh gật đầu.

Giao Bạch lại hỏi: "Anh thật sự muốn sử dụng tài nguyên nhà họ Thích để thoát khỏi cái giới này, đổi tên đổi họ, lấy thân phận mới đến một địa phương nhỏ tìm công việc mình thích, lập gia đình với một cô gái mình thương à?"

"Đúng." Trần Nhất Minh giữ khuôn mặt nghiêm túc, vô cùng kiên định.

"Với tư cách trợ lý, anh đã leo lên vị trí cao nhất, đã nhìn thấy phong cảnh cao nhất mà nghề nghiệp có thể nhìn thấy, chán ngán cũng là chuyện bình thường." Giao Bạch ngoài miệng thấu hiểu, trong lòng cà khịa.

Trần Nhất Minh nhìn thấu hồng trần, bằng lòng cởi giáp về quê, củi gạo dầu muối năm tháng bình yên? Cái quần què!!!

Còn chẳng phải là do gã đã đắc tội quá nhiều người suốt những năm tháng làm việc cho Thẩm Ký, lại không thể xác định ông chủ kế tiếp mà mình tìm có thể bảo vệ mình, luôn luôn bảo vệ mình hay không, nên muốn nhân cơ hội rút lui sao!?

Dù sao tiền cũng đủ tiêu, tính mạng quan trọng, không bằng trước tiên tránh đầu sóng ngọn gió, chờ mấy năm sau xem tình hình rồi quyết định hướng đi.

Thời gian trôi qua, Trần Nhất Minh nhận ra điểm bất thường, lấy ra sự sắc bén gã đã tích lũy được từ công việc: "Cậu định thất hứa à?"

"Đúng thì thế nào?" Giao Bạch nhe ra răng nanh nhỏ.

Trên mặt Trần Nhất Minh bao phủ vẻ tức giận vì bị đùa bỡn, nhưng gã lại không làm gì cả, gã không thể làm gì.

"Anh làm nhiều việc ác, là tên rác rưởi." Giao Bạch cười lạnh, "Có điều, cái gì ra cái đó, anh đã thật sự giúp tôi."

Trần Nhất Minh không lộ vẻ thả lỏng, gã biết chủ đề này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.

Quả nhiên, Trần Nhất Minh nghe thấy Giao Bạch nói một câu: "Anh đi gặp anh ta đi."

"Anh ta" này chỉ ai, không cần nói cũng biết.

Trần Nhất Minh biến sắc.

Giao Bạch hỏi với giọng điệu nghi ngờ: "Trợ lý Trần, tại sao anh lại bày ra cái vẻ mặt này? Chuyện đã xảy ra lâu vậy rồi, chẳng phải anh nên đến gặp ông chủ của anh, để anh ta nhìn thấy anh bình an hay sao?"

Trần Nhất Minh: "..." Giao Bạch muốn bọn họ chó cắn chó, lông đầy miệng.

Giao Bạch nhắm mắt lại. Từ khi tát Thẩm Ký hai cái ở Bắc Thành, cậu phát hiện nó cũng chỉ đến thế, nên cậu lười đối chiếu các món nợ trong cuốn sổ nhỏ để đòi lại từng món.

Căn phòng tối đã khiến cậu hiểu sâu sắc rằng, trả thù Thẩm Ký phải chú tâm, dụng tâm, cũng không thể thô bạo, vậy sẽ chỉ làm y cảm thấy sảng khoái. Chỉ mỗi nỗi đau thể xác thì không đè ép được sự ngông cuồng tự đại của y. Sếp tổng bá đạo cho đến chết vẫn là sếp tổng bá đạo.

"Trước đây gọi anh ta thế nào, đi qua đó vẫn gọi như vậy." Giao Bạch cũng đã mất sức lực để diễn kịch, ủ rũ nói.

Trần Nhất Minh không khỏi giật giật mí mắt. Đối với một người đứng đầu gia tộc tại vị nhiều năm bị chính con trai ruột tiếm đoạt quyền lực, việc lại bị người khác gọi là "Chủ tịch" thật quá trào phúng, như một truyện cười.

"Đúng rồi." Giao Bạch nói, "Anh tìm tin tức về cuộc họp báo của Thẩm thị trên điện thoại, cho anh ta xem con trai mình, chắc chắn anh ta cũng nhớ lắm đấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK