Giao Bạch và Khương Yên đến một khách sạn quanh đấy, quầy lễ tân ở đó nói không có phòng trống, đã kín hết.
Vì thế họ chuyển sang nhà kế tiếp, nhận câu trả lời tương tự.
Khương Yên tìm kiếm trên mạng, tìm một lèo thấy đâu đâu cũng chật kín. Anh ta thoát khỏi giao diện rồi giơ điện thoại quơ quơ trước mặt Giao Bạch: "Cưng ơi, không thuê được phòng."
"Vấn đề không lớn, đến nhà tôi đi, vẫn có thể thử như thường." Khương Yên thổi hơi bên tai cậu, "Hiệu quả cách âm của nhà tôi hơi kém, nhưng tôi có một ngăn kéo đựng đầy dây bịt miệng, Ok lắm."
Giao Bạch: "..."
Điện thoại vang lên, Giao Bạch giơ dấu tay "suỵt" với Khương Yên, sau đó đứng nhận điện thoại bên ngoài khách sạn nhỏ đen thui.
"Bạch Bạch," Giọng Chương Chẩm mất tự nhiên hơn bình thường, "Thích Nhị đã báo cáo với anh, cái này, em muốn thuê phòng với Khương Yên," Bên tai anh toàn là tiếng b-box tuần hoàn, tự kèm theo hình ảnh minh họa, ngượng đến độ đỏ mặt tía tai, "Anh nghĩ em nên cẩn thận."
Giao Bạch gãi gãi vết muỗi cắn trên cổ: "Cẩn thận kiểu gì ạ?"
"Anh sợ em làm liều nên đã phái người thông báo tất cả khách sạn ở khu vực lân cận là không cho em ở lại. Nếu thật sự tò mò về chuyện kia, em có thể dẫn thẳng người về khách sạn." Chương Chẩm ở trong phòng làm việc của mình, hạ giọng rất thấp, cảm giác như đang dạy tiết giáo dục giới tính cho đứa trẻ nhà mình, "Đừng tới nhà Khương Yên, không vệ sinh đâu, chính anh ta cũng cần phải làm kiểm tra đấy."
Giao Bạch nói: "Suy xét thật chu đáo."
"Đây đều là ý của anh ba, bao gồm cả chuyện dặn dò những khách sạn kia." Chương Chẩm đẩy tấm chớp cửa sổ, quan sát cảnh đêm ở Tây Thành, những đốm sáng lung linh đều do từng người dân đi làm chắp vá lên. Anh nói ẩn ý, "Nguyên văn của anh ba là, tuổi tác của em có thể thử nghiệm nhiều, đúng và sai đều là trưởng thành, nhưng em đừng làm mình bị thương vì lòng hiếu kỳ nhất thời, nhất định phải có biện pháp bảo vệ thật tốt."
Giao Bạch híp mắt ngắm vẻ huyên náo và ánh đèn neon vàng trên phố ăn vặt, "Ồ" một tiếng: "Dạ."
.
Chương Chẩm chờ đầu kia cúp rồi mới nhấn tắt điện thoại, quay trở lại giao diện của một trang web.
Tiêu đề của trang web là —— Phải chăng học sinh trung học sẽ làm những điều điên rồ sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học?
Chương Chẩm lướt câu trả lời của cư dân mạng, đi đi lại lại trong văn phòng. Bạch Bạch muốn đến một tràng b-box với Khương Yên, sự việc này có thể tiết lộ hai điều mà anh quan tâm.
Một, Bạch Bạch nghĩ gì về anh ba.
Hai, anh ba thích Giao Bạch tới mức độ nào.
Bây giờ xem ra,
Tình cảm Bạch Bạch dành cho anh ba không phải tình yêu, sự yêu thích của anh ba đối với em ấy cũng không đến...
Chương Chẩm bỗng dừng bước, không đúng.
Ngẫm tới đây, anh mới nhận ra những điểm không phù hợp, kỳ lạ đủ kiểu.
Chương Chẩm là một tên đàn ông chưa từng yêu đương bao giờ, tâm tư cũng không tinh tế, căn bản không nghĩ ra được thêm nhiều manh mối hơn nữa, cũng không có cách nào phân tích giải thích nghi hoặc cho bản thân. Anh do dự mãi, rồi vẫn đi tới phòng họp phía Đông.
Kết quả Chương Chẩm vừa tới nơi, tất cả các quản lý cao cấp trong phòng họp đều đi ra, nói rằng chủ tịch bảo họ nghỉ ngơi, hội nghị tạm dừng trong năm phút.
Chương Chẩm lia nhanh qua vẻ mỏi mệt và nghiêm nghị của mọi người, nuốt ngụm nước bọt, anh đã nói dối lừa Giao Bạch.
Tuy nhà họ Thích không hợp tác với nhà họ Thẩm trong mười năm qua, nhưng nhà họ Thẩm ít nhiều gì vẫn chiếm một phần trong chuỗi lợi ích. Hơn nữa mấy đời họ Thích đều đứng sừng sững trong khu vực màu xám, lâu dần lớp xám tro đó thấm vào trong. Thẩm Ký muốn bắt được nhược điểm của anh ba, tốn chút thời gian là có thể thành công.
Anh ba phải giẫm ngã Thẩm Ký trước khi nhược điểm bị đối phương tìm thấy.
Bây giờ chính là thời gian hai phe tranh đoạt, xem ai nhanh hơn ai.
"A Chẩm, vào đi." Một giọng nói khàn khàn vang lên từ trong phòng họp.
Chương Chẩm bước nhanh vào phòng họp được bật điều hòa không khí rất thấp, hạ giọng hỏi người ngồi phía trên: "Anh ba, cần pha trà mới không ạ?"
"Không cần." Thích Dĩ Lạo chống hai tay lên mặt bàn làm việc, mười ngón ấn day huyệt thái dương, "Tai nghe bên cạnh tách trà, ném đi."
Qua lời nhắc nhở, Chương Chẩm mới nhìn thấy tai nghe hỏng kia, rất hiển nhiên là nứt vỡ. Anh không khỏi suy nghĩ sâu thêm, liệu có phải là anh ba cố ý gọi anh vào, bảo anh vứt bộ tai nghe đã hỏng này không?
Mục đích là gì?
Muốn anh nói cho Bạch Bạch?
Thế việc Bạch Bạch thuê phòng cùng Khương Yên, chẳng lẽ cũng là đang thăm dò phản ứng của anh ba?
Không phải chứ?
Chương Chẩm vừa cảm thấy không thể, vừa cảm thấy đây là chân tướng. Không biết người anh em nào đã từng nói một câu thế này:
—— Tình yêu là một trận chiến.
Chương Chẩm cầm tai nghe hỏng về văn phòng, với tâm lý thăm dò đôi bên, anh gọi điện cho em trai mình: "Bạch Bạch, tai nghe mà anh ba mang theo bên mình bị hỏng rồi."
Giao Bạch bị Khương Yên kéo đi trên một con đường nhỏ, đích đến là nhà Khương Yên. Cậu mất tập trung: "Tai nghe gì ạ?"
"Chính là tai nghe mà anh ba dùng để nghe em đọc ấy." Chương Chẩm nói, "Em không chú ý tới à, anh ấy thường xuyên đeo."
Giao Bạch bất cẩn phải cột điện, cậu nhanh chóng bịt miệng Khương Yên, không cho đối phương cười thành tiếng: "Giọng đọc ghi âm từ bao giờ thế ạ?"
"Chuyện từ năm ngoái rồi." Chương Chẩm đưa một câu trả lời vô cùng chi tiết, "Khi đó em vẫn là người của Thẩm Ký, em bị anh ta bỏ ở Lan Mặc Phủ sống tạm, anh đã vô tình ghi âm lại. Sau đó tại Hi Viên, lúc em gặp chuyện hôn mê, trạng thái của anh ba không tốt lắm, anh đã tìm vài người đến mà anh ấy đều không hài lòng, nên anh mới đưa ghi âm cho anh ấy."
Lòng bàn tay Giao Bạch thoáng nhớp nháp, cậu cảnh cáo Khương Yên hồ ly rồi tiếp tục hỏi Chương Chẩm: "Anh ấy vẫn luôn nghe ạ?"
Chương Chẩm cầm khung ảnh trên bàn lên nhìn: "Quãng thời gian em bị Tề Tử Chí bắt cóc và bọn anh ra biển tìm em, anh ba vẫn luôn nghe, sau đó cũng..."
"Em biết rồi." Giao Bạch cắt ngang Chương Chẩm, "Em cúp đây."
Chương Chẩm nghe tiếng tút tút trong điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, tại sao Bạch Bạch không hỏi nguyên nhân tai nghe bị hỏng?
Không đến nỗi tự đoán được chứ nhỉ?
Chương Chẩm chưa bao giờ nghi ngờ trí thông minh của mình như thế này, anh không biết gì về tình yêu, cũng không xác định được mình rốt cuộc đứng bên nào, anh đặt khung ảnh xuống và nhắn một tin.
– Bạch Bạch, không sao chứ?
Giao Bạch nhanh chóng trả lời, là tin nhắn thoại.
"Có thể có chuyện gì được, em tới nhà Khương Yên ngồi chốc lát, các anh nhớ giữ gìn sức khỏe, khi nào em chơi đủ ở bên này rồi sẽ trở về."
Chương Chẩm ném điện thoại trên bàn, lần nữa đến ngắm khung ảnh gác ở bên cạnh, bên trên là ảnh chụp chung của anh và Bạch Bạch, bối cảnh là trại trẻ mồ côi Trường Ninh.
Bức ảnh được chụp vào tháng Ba năm nay.
Dưới tấm ảnh còn có một bức tranh, anh bảo Bạch Bạch vẽ cầu vồng cho mình.
Giống trong ký ức, xấu xấu.
1
Chương Chẩm hồi tưởng, cặp mắt hoa đào ánh lên nét dịu dàng. Băn khoăn gì chứ, không băn khoăn nữa, Bạch Bạch vui vẻ là quan trọng nhất.
Bất luận Bạch Bạch lựa chọn thế nào, người anh trai là anh đều ủng hộ hết mình.
.
Khi Chương Chẩm đi ra ngoài, Thích Nhị gửi một tin nhắn tới.
– Anh Chẩm, cậu Bạch và Khương Yên bước vào hành lang, tầng ba, 301. Các anh em đều đang canh gác, nếu có tình huống sẽ xông lên ngay.
Chương Chẩm trả lời anh ta một câu: Cậu rất lợi hại.
Thích Nhị: Anh Chẩm, không phải em lợi hại, là do anh quá cùi.
Chương Chẩm mặt đen thành than. Trong khung chat có thêm một file nén, anh không nhận mà hỏi là cái gì.
Thích Nhị: Hiện trường dạy b-box.
"..."
Chương Chẩm tìm thấy anh ba ở khu vực hút thuốc, anh báo cáo trọng điểm của cuộc trò chuyện kia: "Bạch Bạch tới nhà Khương Yên, nói là ngồi một lát rồi đi."
Thích Dĩ Lạo đã rửa mặt sạch sẽ, tóc trán và tóc mai ướt sũng, sắc môi nhạt nhẽo trắng bệch, không nhiều khói mù lượn quanh. Hắn hút thuốc, cong ngón tay gảy cành lá trong bồn hoa, lá cây khẽ rung rinh, độ cong và màu sắc sống động: "Lấy một bộ tai nghe mới lại đây."
Chương Chẩm đã học được chiêu biết thừa còn hỏi: "Thế còn ghi âm ạ?"
"Nhét chiếc thẻ nhớ trong bộ tai nghe cũ vào đi." Thích Dĩ Lạo nói.
Chương Chẩm không rời đi.
"Hửm?" Thích Dĩ Lạo phát ra một âm tiết chứa nghi vấn.
Chương Chẩm xoa mũi, nghiêm túc nói: "Anh ba, em cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, hiện tại Bạch Bạch mới tốt nghiệp trung học thôi." Đây là câu nói có huyền cơ nhất của anh cho tới nay, anh bội phục Trần Nhất Minh suy nghĩ linh hoạt nhạy bén khéo léo.
Khu hút thuốc chìm trong yên tĩnh.
Sau lưng Chương Chẩm dần ẩm ướt.
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng cười, "Bây giờ vẫn còn nhỏ, nhỏ mà ranh mãnh."
"Không phải chuyện xấu, rất tốt." Thích Dĩ Lạo ấn gần nửa điếu thuốc lên chậu hoa, ném nó vào thùng rác rồi quay người trở về phòng họp.
.
Phía Bắc Thành, Giao Bạch ở nhà Khương Yên, căn nhà cũ có hai phòng, có thể nhìn ra dấu vết sinh sống của hai người.
Khương Yên không định kể cho Giao Bạch về một người khác sống ở đây, anh ta cầm hai lon bia lạnh ra rồi đưa cho cậu một lon, "Cưng à, cậu đùa giỡn tôi."
Giao Bạch giật mở nắp lon: "Đùa giỡn cái gì?"
"Ngoài miệng nói muốn thử với tôi, nhưng trong lòng lại có tính toán khác." Khương Yên nhìn cậu đầy ai oán, "Thật là độc ác."
Giao Bạch yên lặng quay đầu, trên cổ chợt mát lạnh.
Một lon bia lạnh áp lên, đ è xuống mấy vết muỗi đốt sưng đỏ vì gãi, cơn lạnh buốt làm hết ngứa.
"Đến con muỗi cũng thấy tôi thảm đấy, không nhìn nổi mà trả thù cậu." Khương Yên lấy bia đá ra, sau đó cọ mặt mình lên vệt nước trên cổ Giao Bạch.
Giao Bạch trợn trắng mắt với trần nhà.
Nếu không phải lúc đọc truyện tranh, ấn tượng sâu nhất của cậu về nhân vật Khương Yên này là thủ lĩnh của nhóm 0 lẳng lơ, được t1nh trùng họ Thẩm tưới tắm nuôi dưỡng, nếu không phải cậu từng nghe màn xập xình trực tiếp của Khương Yên và Thẩm Ký, nếu không phải cậu thực sự không thích kiểu Khương Yên, nếu không phải... Híz-khà-zzz.
Giao Bạch nắm lấy mái đầu đen vùi bên cổ cậu, quấn lấy vài sợi tóc dài mềm mại giữa những ngón tay rồi giật cả nắm ra. Cậu mở camera trước của điện thoại xem dấu răng trên cổ, sắc mặt khá khó coi: "Anh đừng gây phiền toái cho tôi."
Giữa chân mày phong tình vô hạn của Khương Yên tràn đầy vẻ vô tội: "Gì cơ?"
Giao Bạch lười nhiều lời về vấn đề này. Cậu vừa nhắn tin trả lời Úc Lĩnh vừa thuận miệng hỏi Khương Yên: "Cuộc sống thế nào?"
"Cũng được." Khương Yên kéo Giao Bạch đến chiếc ghế sofa vải bố ngồi xuống, "Tôi vẫn giữ liên lạc với vài người bạn ở Nam Thành, nghe bọn họ nói nhà họ Thẩm và nhà họ Thích đã trở mặt rồi, vì tranh đoạt một mỹ nhân tuyệt sắc."
"Bọn họ đều hiếu kỳ mỹ nhân kinh trời đất khiếp quỷ thần đến mức nào mà có thể gây nên gió tanh mưa máu nơi hào môn." Khương Yên nở nụ cười diễm lệ quyến rũ, "Tôi nghĩ, mỹ nhân kia gần ngay trước mắt."
Giao Bạch vốn hẳn gửi cho Úc Lĩnh một cái emoji "OK", kết quả nghe thấy Khương Yên nói nên run tay bấm nhầm, nhấn vào cái bên cạnh gửi đi.
Emoji bên cạnh là bắn tim.
Còn là một trái tim cực lớn, do bé thỏ trắng dùng tay vẽ ra. Khi trái tim bay lên có cả chữ "moazz" kiểu cách điệu.
Con mẹ nó siêu lúng túng.
Giao Bạch nhanh chóng xóa đi, giả vờ như chưa từng gửi, nhưng rồi lại cảm thấy thế này không ổn lắm, cậu bèn thẳng thắn giải thích là gửi nhầm.
Úc Lĩnh: Ồ.
Giao Bạch tưởng đã kết thúc, song cậu không biết rằng tốc độ tay của Úc Lĩnh còn nhanh hơn, đã chụp màn hình lưu lại.
Để tránh mắc thêm sai lầm, Giao Bạch dứt khoát bỏ qua di động, xử lý Khương Yên bên này trước.
"Chuyện không giống lời đồn đâu." Giao Bạch kề môi bên lon bia rồi sực nhớ ra mình đã đồng ý với lão bi3n thái là về sau cố gắng ít uống rượu, thành ra cậu chỉ nhấp một hớp nhỏ.
"Hóa ra lại là không phải." Khương Yên nâng cằm cậu, vô cùng khó chịu, "Chồng tôi như vậy, hiếm có khó tìm không thấy nổi người thứ hai, tại sao lại không giống như lan truyền nhỉ? Chỗ nào không xứng đáng cho bọn họ tranh đoạt chứ?"
Giao Bạch ra vẻ nôn khan: "Được rồi được rồi, tôi nôn hết bia trong bụng ra bây giờ."
Khương Yên cười ngã lăn lên đùi cậu, đôi chân dưới váy đỏ vắt vào nhau, với lên ánh đèn trên trần nhà: "Lúc nào định về Tây Thành?"
Giao Bạch quan sát đồ gia dụng trong tầm mắt, ánh nhìn rơi xuống một bức thêu chữ thập, bức tranh thêu một người chơi đàn piano, đường thêu rất kém, thêu lỗi ở rất nhiều chỗ.
Nhưng nó được đóng khung rất cẩn thận rất nâng niu, sử dụng loại khung khá tinh xảo.
Có vẻ như người thêu và người đóng khung là hai người khác nhau.
"Hai ngày nữa." Giao Bạch nói.
"Trở về học đại học à?" Khương Yên vẫn đang với chân lên ánh đèn, với thế nào cũng không tới, làn váy trượt xuống, rơi trên phần eo anh ta, trên cặp chân trắng nõn là đôi tất mỏng màu da.
Giao Bạch vẫn thấp thoáng nhìn thấy vết bầm tím trên một bên chân, cậu lùi ra sau: "Còn chưa điền nguyện vọng."
"Khi thư thông báo nhập học đến, nhớ đăng lên vòng bạn bè đấy." Khương Yên ngồi xuống, dựa vào bên cạnh, ngước cần cổ mảnh khảnh lên, một hơi uống hết nửa lon bia lạnh. Cằm, cổ, và xương quai xanh đều bị ướt mà anh ta cũng chẳng màng tới, duỗi người rất thoải mái, "Giao Tiểu Bạch, người bình thường chúng ta lăn lộn trong giới thượng lưu, có thể mở chân ra nhưng không được chơi cái khác, dễ chơi quá đà."
Sau lưng Giao Bạch cộm phải thứ gì đó, cậu duỗi tay ra sau, mò thấy một chiếc ô tô nhỏ từ bên rìa ghế sofa, cậu khựng lại rồi nhét nó về chỗ cũ: "Tôi ở lại trong cái giới ấy, là có lý do riêng của mình."
"Tóm lại, ân nhân lớn ơi, cục cưng bự hợp ý tôi nhất ơi, lo nghĩ chút đi nha." Khương Yên bóp mặt cậu, "Tôi chẳng có gì ngoài nhan sắc, nên không giúp được cậu đâu, aiz."
Danh Sách Chương: