• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối ngày mùng tám tháng Chín, sau bữa tối, các tân sinh viên của Đại học Y Tây Thành đang huấn luyện quân sự. Họ mặc quân phục rằn ri ướt đẫm mồ hôi, trên từng khuôn mặt trẻ trung phủ kín sự nhiệt huyết do ánh nắng tùy ý vương lại. Tất cả các loại đệm lót được nhét vào đôi giày quân đội trên chân, chỉ mong làm lòng bàn chân bớt đau..

Gió đêm mát rượi, lá cây long não ngoài thao trường kêu xào xạc.

Viên sĩ quan đang hô khẩu lệnh, bắt đầu từ hàng đầu tiên, các tân sinh viên ngẩng cao cần cổ non nớt, há to cổ họng ngậm đầy Cổ Họng Vàng và Dưa Hấu Sương Giá(1), lớn tiếng điểm số.

(1) Cổ Họng Vàng và Dưa Hấu Sương Giá là hai loại thuốc rất nổi tiếng trên thị trường Trung Quốc. Cả hai loại thuốc đều là thuốc đông y có tác dụng tiêu sưng giảm đau lợi họng rất mạnh.

Mà vào giờ phút này, một bạn học của họ đang được cấp cứu trong phòng mổ.

Bệnh viện X.

Trong tất cả các bệnh viện ở Nam Thành, những nhân viên y tế hàng đầu chưa lên lịch phẫu thuật vào khoảng thời gian này tối nay đều tập trung tại đây, đứng trước bàn giải phẫu.

Những người từ Tây Thành cũng đang ngồi cũng đang trên đường đến đây bằng máy bay riêng của nhà họ Thích.

Đối với người trong và phòng mổ, ca cấp cứu này là một chiến dịch.

Thông báo bệnh tình nguy kịch được đưa ra, cần người nhà ký tên.

Chương Chẩm râu ria xồm xoàm lảo đảo tiến lên. Một bàn tay cầm lấy chiếc bút trước mặt anh, anh vô thức muốn vung quyền cướp bút, nhưng khi nhìn vào ánh mắt mệt mỏi của anh ba, anh lại thả nắm đấm vừa giơ lên xuống. Anh lo lắng hoảng sợ cực độ, th ở dốc vài tiếng, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ phòng bị.

Chiếc xe có em trai anh ngồi nổ tung trước mặt anh, anh bị các anh em đè lại không xông vào được, trơ mắt nhìn xe cháy rụi. Anh gục ngã nhốt mình lại rồi phát điên, sau đó anh mới biết em mình chưa chết, có mấy anh em quen biết biết bao nhiêu năm, nhiều lần vào sinh ra tử, đều là gián điệp của nhà họ Thẩm, họ liên hợp với nhau để phản bội anh. Một chuỗi sự kiện mang đến cho anh bệnh rối loạn căng thẳng sau sang chấn, trong ngăn kéo của anh có thêm hồ sơ bệnh án, trong điện thoại có số của bác sĩ tâm lý, trong túi có thêm thuốc.

Chuyện không liên quan đến Giao Bạch còn đỡ, chứ một khi dính tới Giao Bạch, lòng cảnh giác của anh sẽ trở nên bất bình thường, rất khó tin tưởng người khác.

Cơ thể cao lớn của Chương Chẩm nôn nóng cong gập lại, lưng nhấp nhô hỗn loạn.

Bút trong tay Thích Dĩ Lạo xoay một cái, hướng về phía anh.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh ba, Chương Chẩm hơi khựng lại, hít sâu hai cái rồi lùi ra.

Thích Dĩ Lạo không nói thêm lời nào, nhanh chóng ký tên, sau đó đưa bút cho nhân viên y tế, hơi thở có mùi tanh ngọt.

Nhân viên y tế không rời đi, cô lấy ra một thứ: "Thích gia, đây là thứ chúng tôi lấy ra từ trong tay bệnh nhân. Cậu ấy nắm rất chặt, xương ngón tay cứng thành độ cong đó luôn, lòng bàn tay bị cộm thành mấy vết bầm tím nghiêm trọng..."

Nó là bùa hộ mệnh, mặt chiếc hộp nhỏ có thiết bị theo dõi rất sạch sẽ, nhưng các góc viền và kẽ hở thì bẩn thỉu, bám bùn cứng và máu khô.

Thích Dĩ Lạo nhận bùa hộ mệnh từ nhân viên y tế, vuốt v e mấy lần. Điện thoại trong túi quần tây đổ chuông, hắn đi vào nhà vệ sinh bắt máy.

Cô điều dưỡng đi ngang qua lại nhìn thêm một lần.

Chưa bao giờ thấy nhân vật lớn đi giày da xấu xí như vậy. Mũi giày đã bị biến dạng, còn có hai cái lỗ do vật gì đó sắc nhọn đâm thủng, giống như mới chịu va chạm mạnh không lâu trước đấy.

Ống quần hai bên đầu gối và khuỷu tay sơ mi cũng rất bẩn, như thể bị đập xuống đất.

Người tai to mặt lớn này có khí chất quá tốt, nên dáng dấp không luộm thuộm, chỉ thể hiện nhân khí. Những dấu vết trên người hắn là bằng chứng cho sự biến đổi thầm lặng nhưng đầy oanh động từ thần thành người phàm của hắn.

—— hắn đã ăn khói lửa nhân gian, từ đây hắn có thất tình lục dục.

.

Trong nhà vệ sinh, Thích Dĩ Lạo một tay cầm điện thoại di động, một tay sờ bùa hộ mệnh. Hắn khàn giọng hỏi người ở đầu dây bên kia: "Có chuyện gì?"


"Chú Thích, Giao Bạch đã tỉnh chưa ạ?" Giọng Thẩm Nhi An rất nhỏ, hệt một đứa trẻ tỉnh dậy sau cơn ác mộng đang hỏi người lớn rằng những giấc mơ đều là giả phải không.

"Vẫn đang phẫu thuật." Thích Dĩ Lạo đáp.

Phía Thẩm Nhi An hình như có tiếng rên đau đớn, xen lẫn với âm thanh nặng nề của quyền cước đánh lên da thịt xương cốt.

"Thù hận quan trọng, nhưng không phải là quan trọng nhất." Thích Dĩ Lạo hờ hững, "Một khi vị trí đảo ngược, cuộc đời sẽ rơi vào một vòng luẩn quẩn."

Lời vừa dứt, hắn cúp máy bỏ di động vào túi, cúi xuống trước bồn rửa mặt, thò tay dưới vòi nước.

Một dòng nước lạnh chảy xuống, xuyên qua lòng bàn tay đỏ ửng nhớp nháp của hắn, chảy vào kẽ tay.

Có dòng nước đỏ như máu chảy xuống miệng thoát nước.

Dần trở nên trong suốt.

Thích Dĩ Lạo vốc nước rửa mặt, hắn rửa đi rửa lại. Tốc độ máu lưu thông khắp cơ thể không những không giảm mà còn tăng nhanh. Mạch máu sắp vỡ tung.

Kiềm chế...

Kiềm chế... Kiềm chế...

Không vội vàng. Chuyện có nặng có nhẹ, hiện tại phải kiềm chế, chờ kết quả, chờ kỳ tích.

"Kiềm chế." Thái dương Thích Dĩ Lạo nổi lên gân xanh, mạch máu trên cổ cũng chốc chốc giật giật, sắc mặt đáng sợ.

"Tách tách."

Có giọt nước từ dưới cằm Thích Dĩ Lạo nhỏ xuống, rơi trên nền đất ẩm ướt. Hai bàn tay trắng bệch lạnh lẽo của hắn chống mặt bồn rửa, khớp ngón tay cầm bùa gồ lên.

"Phải sống..."

Một lúc lâu sau, trong phòng vệ sinh vang lên một tiếng than thở phức tạp, "Sống tiếp."

.

Bên kia, Thẩm Nhi An bị cúp điện thoại, y đứng nguyên tại chỗ. Trong đầu y là những lời Thích Dĩ Lạo nói, dường như có nơi đặt nó, lại dường như không có. Nghe qua liền quên.

Cách đó không xa đang trình diễn một trận đánh đập hành hạ đơn phương. Kẻ bị treo lên bê bết máu me, không nguy hiểm đến tính mạng. Y không thể chết được, Thích Dĩ Lạo và Chương Chẩm còn chưa tới gặp y, y phải sống, sống sống thật lâu.

Thẩm Nhi An cứ thế nhìn.

Thẩm Ký bị một cú đấm hất mạnh đầu ra sau rồi vô lực ngả về phía trước, miệng mũi phun ra một dòng máu lớn. Y chậm rãi nhướng đôi lông mày đỏ màu máu đang rủ xuống, nhìn Thẩm Nhi An.

Trong mắt có giễu cợt.

Vua sói già nói với sói con rằng, sự máu lạnh, bạo lực và tàn nhẫn của anh đều nằm trong gene của tôi, bây giờ anh đã đi trên quỹ đạo cuộc đời của tôi.

Chúc mừng anh đã trưởng thành, con trai.

"Ầm."


Viên đạn xẹt qua hư không sắc bén và găm vào cánh tay phải của Thẩm Ký.

Tiếng súng chấm dứt tiếng động hành hạ.

Các thiên tài trẻ tuổi ở đây đều quay đầu nhìn ông chủ của họ.

Thẩm Nhi An đặt súng xuống: "Chữa trị cho ông ta."

Tầm mắt sau lưng vẫn còn, cơn buồn nôn thấu xương đuổi theo, không chịu buông tha y.

Ánh mắt kia đang nói: Năm ngoái anh chế giễu tôi giết mẹ, năm nay anh giết cha, anh và tôi có gì khác nhau đâu.

Có. Thẩm Nhi An đi ra khỏi tầng hầm, đứng dưới bầu trời đêm, cúi đầu nhìn đôi tay của mình.

Đàm Quân đang ngồi bên bồn hoa, đưa mắt nhìn sang, xuyên qua y nhìn một người quen cũ.

"Nhi An, cậu có trách tôi ngăn cản cậu không?" Đàm Quân từ trong túi lấy ra một chiếc đồng hồ kiểu cũ, đã không còn chạy nữa. Hắn ta lấy khăn lau mặt đồng hồ, "Trong tình huống lúc ấy, tôi không thể không cản."

Bóng cây đung đưa trên thân hình gầy gò của Đàm Quân. Hắn ta ngồi đó, như đang ở một thời đại khác, mênh mông mà hoang vắng.

"Hơn nữa, chúng ta là người, không phải thần, có quá nhiều vô lực, bất lực, và bất khả kháng."

Đàm Quân bày ra hiện thực phũ phàng: "Cậu kích động nhào tới sẽ không cứu được cậu ta, cậu sẽ chỉ rơi xuống theo cậu ta, thế thôi."

"Ngay cả khi cái đệm không đón được cậu ta, cậu cũng phải vực dậy tinh thần." Nụ cười Đàm Quân chợt hiện thoáng qua, "Chết rồi, chính là một thi thể từ từ nguội lạnh, sống sót thì có thể làm rất nhiều chuyện."

Thẩm Nhi An lặng im chốc lát: "Tôi cân nhắc, không toàn diện, bằng người khác."

"Cậu còn trẻ." Đàm Quân đứng dậy từ bên bồn hoa, "Cho cậu mười năm, thành tựu của cậu sẽ ở trên vị nhà họ Thích kia."

Thẩm Nhi An nhất thời sững sờ.

"Đến độ tuổi của cha cậu, cậu có thể đứng cao hơn ông ta."

Năm ngoái ở Thượng Danh Uyển, Giao Bạch đã nói với y như thế.

Khi ấy y hoang mang không hiểu, y hỏi Giao Bạch nguyên nhân, còn nói mình không thích kinh doanh.

Hiện tại, vì ân oán của thế hệ trước và vướng mắc của thế hệ này, y cất bước tiến vào giới kinh doanh, lây dính một vài thứ.

Thẩm Nhi An ấn đầu cách lớp băng gạc.

Đàm Quân nhíu mày: "Mảnh vỡ trên đầu cậu còn chưa được lấy ra, tốt nhất cậu nên quay lại bệnh viện nằm nghỉ đi. Ca phẫu thuật tiếp theo không thể trì hoãn lại được."

Thẩm Nhi An đột ngột nói: "Tôi muốn gấp, chuồn chuồn."

Đàm Quân sửng sốt, vừa định lấy giấy màu từ túi bên kia ra, Thẩm Nhi An đã rời đi.

Thẩm Nhi An vừa đi vừa ngắm mặt trăng.


Thật giống như trở về ngày tháng ở núi Sanh thuở bé, trong hơi thở phảng phất hương chè.

Mẹ ơi, con sẽ cố gắng hết sức để báo thù cho mẹ và bà ngoại.

Con sẽ dùng phần đời còn lại của mình để phá đổ nhà họ Sầm.

Con sẽ như những gì mẹ mong muốn.

Chỉ xin mẹ phù hộ cho bạn con là Giao Bạch, bình an, khỏe mạnh, không phải chịu đau khổ nữa.

.

Đã nửa đêm, ca phẫu thuật vẫn đang được tiến hành.

Tất cả các chuyên gia bên Tây Thành đã tới nơi, họ bôn ba vất vả làm công tác chuẩn bị, gia nhập vào trong.

Nhóm máu AB trong ngân hàng máu rất đầy đủ, cố gắng giảm thiểu tối đa khả năng xảy ra các rủi ro khác.

Chương Chẩm nhìn chằm chằm vào đèn đỏ bên ngoài phòng phẫu thuật, trong miệng nhai thuốc viên, đắng nghét như dịch mật nhưng anh chẳng hề khó chịu.

Thích Dĩ Lạo bên cạnh cúp điện thoại rồi bấm một dãy số khác: "Callan, anh ở đâu?"

Callan ở trạm xăng: "Sắp đến rồi." Y vốn dĩ đang nghỉ phép trên núi, gặp được bạn gái cũ bèn lên giường, giữa chừng y rút lui, bạn gái cũ chửi bới rồi tặng cho y hai chiếc giày cao gót, để lại một cục u lớn trên đầu y, bây giờ còn chưa biến mất.

Thực sự buồn cười.

Callan đặt một tay lên cửa sổ xe, chống đầu lái xe. Gió thổi tóc y bay rối tung. Y nghĩ đến bốn chai rượu vô giá và cậu em biết quan tâm người khác, sau đó quét mắt nhìn hòm thuốc của mình. Không buồn cười thì sao có thể gọi là cuộc sống chứ.

"Thích gia," Callan gọi chủ nhân hầm rượu một cách khá tôn kính, "Tôi đã đọc báo cáo bệnh án của bé con nhà anh rồi, tôi đến đó cũng không ăn chắc trăm phần trăm đâu, chỉ có thể nói là, gắng hết sức mình."

Thích Dĩ Lạo giật giật cổ họng: "Anh cứ tới đi đã."

Cuối cùng, hắn thêm một câu: "Em ấy vẫn chưa bỏ cuộc."

"Em ấy là một đứa trẻ kiên cường, nắm giữ niềm tin làm người khác kính nể. Em ấy đã phát huy mọi ý nghĩa của một sinh mệnh nhỏ bé đến mức tận cùng." Thích Dĩ Lạo khẽ thở dài, "Cuối năm ngoái và đầu năm nay, em ấy đều thành công trốn ra khỏi tay Tử thần."

Callan cười: "Thật sự tài giỏi."

"Chúc cậu ấy, lần nữa lập nên kỳ tích." Callan đánh vô-lăng, "Tôi sẽ tận lực trợ giúp cậu ấy thành công."

.

Thích Dĩ Lạo ném điện thoại xuống băng ghế bên cạnh, xoa xoa trán dựa vào tường, bao phủ bởi mệt mỏi.

Đúng lúc này Trần Nhất Minh xuất hiện, với chiếc áo khoác vắt ngang cánh tay và chiếc đèn pin cầm trên tay.

Nó nhỏ bé, sạch sẽ, tản ra mùi hoa quế, đã được tẩy rửa.

Giữ lại vết máu là việc vô nghĩa.

Sự tồn tại của nó là bằng chứng về trí tuệ và quả cảm của Giao Bạch.

"Chủ tịch Thích," Trần Nhất Minh gọi, "Đây là thứ cậu Bạch dùng để tạo vết thương nứt rách..."

Gã còn chưa dứt lời, một trận gió tanh từ bên trái đánh úp lại, cổ áo của gã bị túm lấy, luồng sức mạnh ấy đập cả người gã vào tường, xương cốt sau lưng đau đớn như gãy vỡ.

"Chương Chẩm, là tôi đã tiết lộ nơi cậu Bạch bị nhốt cho các anh." Trước khi Chương Chẩm đánh chết mình, Trần Nhất Minh tỏ rõ lập trường, "Tôi đã lật mặt, tôi có mối quan hệ hợp tác với cậu Bạch."

Lý trí Chương Chẩm biết điều này, nhưng về mặt cảm tính lại không được, anh đấm Trần Nhất Minh hai cú.


Trần Nhất Minh không né mà chịu đựng.

Trước đây gã ỷ mình là chó săn được chủ tịch Thẩm thị coi trọng nhất, cũng cao hơn người khác một bậc, rất nhiều người tan cửa nát nhà qua tay gã. Giờ phút này, nhìn lại những năm tháng tiếp tay cho cái ác, gã không còn gì để nói, chỉ mong ông trời giơ cao đánh khẽ, nể tình gã từng nhận lệnh làm việc, bây giờ đã quay đầu là bờ

Chương Chẩm hất Trần Nhất Minh ra rồi giật lấy chiếc đèn pin. Anh cau chặt mày, bờ môi nứt nẻ khẽ run.

Bạch Bạch chịu nhiều khổ như thế, ông trời có thể cho em ấy thứ gì? Chương Chẩm nghĩ không ra.

Chương Chẩm đưa đèn pin cho anh ba, anh hỏi ra những nghi vấn của mình, yêu cầu một câu giải thích.

Thích Dĩ Lạo cầm đèn pin, ôm trong lòng bàn tay: "Điều này phải hỏi ông trời. Có điều, sau một quãng thời gian, cũng có thể nhìn thấy phần thưởng của ông trời từ trên người em ấy."

"Vận mệnh không công bằng." Chương Chẩm không chấp nhận câu giải thích này.

"Đúng vậy." Thích Dĩ Lạo nói, "Nhưng những người có sinh mệnh phát sáng ngoan cường có xác suất được thần Vận Mệnh nhìn thấy và quan tâm cao hơn những người có sinh mệnh tối tăm khô héo."

"Tiểu Bạch từng nói với tôi một câu, em ấy nói, nếu con người không có cách nghĩ, vậy thì không gọi là sống." Thích Dĩ Lạo đứng dậy, "Có lẽ cách nghĩ của em ấy là thứ mà chúng ta cần phải lĩnh hội. Giữa chúng ta và em ấy vẫn chênh lệch một khoảng."

Hắn không dùng "cậu", mà là "chúng ta" .

Thích Dĩ Lạo cầm đèn pin rời đi. U tối quanh người hắn nhạt bớt một lớp, thế giới đã lấy lại được chút ánh sáng.

.

Chương Chẩm tiếp tục nhìn chằm chằm đèn phòng mổ.

Trần Nhất Minh do dự khuyên một tên điên: "Chương Chẩm, điều tôi sắp nói tiếp theo là những gì tôi đã tận mắt nhìn thấy và tự mình cảm nhận."

"Lúc cậu Bạch hỏi tôi có mang theo thứ gì không, tôi lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ. Giây phút ấy, hơi thở của cậu ấy trở nên mạnh mẽ hơn." Trần Nhất Minh miêu tả cảnh tượng bấy giờ, không chút giả dối.

Chương Chẩm chậm chạp nghiêng đầu sang: "Em ấy có kêu đau không?"

"Không có." Trần Nhất Minh nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt thoáng trở nên kỳ quái, "Có vẻ cậu ấy khá am hiểu phương diện này, ý tôi là khả năng tiếp nhận mạnh mẽ." Giữa chừng còn văng tục, liên tiếp những câu như "Đệt con mẹ", "Thẩm Ký ông đây giết anh", "Ông đây muốn mua chiếc đèn pin cỡ lớn, anh chờ đấy", Trần Nhất Minh đã tê liệt.

Lúc ấy tắt đèn, gã không nhìn thấy nên hỏi thế nào rồi, Giao Bạch nói cái gì mà "Cơ bắp của ông đây chùng xuống, không có sức, cắn răng sử dụng hết chút sức mạnh ít ỏi mà mình tiết kiệm được cũng chỉ nứt ra một tấc", "Nhưng không hề gì, lúc bắt đầu ông đây cọ xát nhiều lần mài ra không ít máu, buồn nôn chết, lát nữa khi kiểm tra Thẩm chó già sẽ chỉ nhìn đôi chút, sẽ không tới gần vạch ra, càng sẽ không kiểm tra kỹ lưỡng".

Kết quả đúng là không có.

Nói thế nào nhỉ, ông chủ của gã thất bại, không phải là không có nguyên nhân.

Gã cảm thấy Giao Bạch hiểu sếp của mình hơn cả mình, nên càng thêm kiên định điểm này.

Lúc ấy Trần Nhất Minh báo cáo cho ông chủ nói đã xong việc, đều là Giao Bạch ấn định thời gian cho gã. Giao Bạch nói lần đầu tiên quá dài sẽ bị hoài nghi, quá ngắn sẽ trông giả tạo, tàm tạm là được.

Suốt cả quá trình, Trần Nhất Minh đều đi theo tiết tấu của Giao Bạch.

"Giao Bạch thương lượng với tôi, là lý do quan trọng tại sao tôi lựa chọn làm đồng minh của cậu ấy." Trần Nhất Minh ăn ngay nói thật. Một đồng đội bình tĩnh trước nguy hiểm, biết tùy cơ ứng biến, thông minh cơ trí, còn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, quyết định sự thành bại của kế hoạch.

Năm ngoái tại Đế Dạ, gã có thái độ khinh bỉ Giao Bạch.

Ở dưới nhà thuê, gã vẫn chỉ coi đối phương là một món đồ chơi mới lạ trong giới thượng lưu.

Điều thực sự thay đổi ấn tượng của gã là việc Giao Bạch hợp mưu với Tề Sương, tính kế nhà họ Thẩm. Kể từ lúc ấy, chàng trai Giao Bạch đã nhảy ra khỏi hàng ngũ thú cưng của những người giàu có, trở thành một sinh mệnh độc lập và mãnh liệt.

"Nếu cậu ấy là em trai tôi, tôi sẽ đau lòng cậu ấy, cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của cậu ấy. Nếu cậu ấy tỉnh dậy và không thể thoát ra khỏi nỗi đau cùng sự bức bối, tôi sẽ ôm cậu ấy, bầu bạn với cậu ấy, nói cho cậu ấy biết rằng bóng tối đã qua." Trần Nhất Minh vẫn mang khuôn mặt cứng nhắc và giọng điệu như đọc báo cáo, song sự kính nể của gã là chân thật.

"Nếu cậu ấy đắc ý kể lại trải nghiệm lần này của mình, như thể đang khoe khoang một huy chương giành được sau khi chống lại vận mệnh, tôi sẽ vỗ tay tự hào vì cậu ấy."

Trong miệng Chương Chẩm bật ra tiếng nghẹn ngào, không kìm được nước mắt mà òa khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK