• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tô Đồng Đồng đang vui vẻ trong giấc mơ xuân bổng nghe tiếng của Lục Thiếu Hy thì khẽ nhíu mày càu nhàu.
"Sao đến trong mơ anh cũng ám tôi thế,anh đúng là sao quả tạ chiếu đời tôi mà."
"Không phải sao may mắn à?"
Đồng Đồng có cảm giác không đúng, sao trong mơ mà âm thanh lại chân thật vậy chứ.

Một lần thì có thể là giấc mơ, nhưng hai lần thì không thể rồi.Cô vội mở mắt ra ngước mắt lên nhìn, ôi mẹ ơi!Cô thế mà lại nằm trong lòng Lục Thiếu Hy ngay trên chiếc giường của mình.

Đồng Đồng hoảng quá hết toáng lên.
"Aaaaa..."
Cùng với tiếng la hét cô vội đẩy hắn ra,co chân đạp mạnh khiến Thiếu Hy ngã lăn xuống sàn.


Đồng Đồng vội vã ngồi dậy nhìn lại bản thân mình kiểm tra,quần áo có chút loạn còn bị bung mấy chiếc cút áo nữa.Lục Thiếu Hy ôm cái lưng đau lòm còm ngồi dậy đưa mắt trừng cô, Đồng Đồng vơ vội chiếc gối ôm vào lòng che chắn người mình lại lắp bắp nói.
"Anh...anh đừng qua đây! Nói, đêm qua anh đã làm gì tôi hả?"
"Tôi làm gì cô sao? Sao cô không hỏi đêm qua cô làm gì tôi nhĩ?"
Đồng Đồng nghe hắn nói thế thì hoang mang, hắn nói thế là sao? Chẳng lẽ đêm qua mình và hắn thật sự đã...!Không thể nào,sao mình không có một chút ấn tượng nào với chuyện đó chứ! Thấy Đồng Đồng đang bắt đầu hiểu lầm ý của mình, Lục Thiếu Hy chẳng những không giải thích còn ra chiều ủy khuất nói.
"Cô quá đáng lắm, rõ ràng là đêm qua đã lợi dụng chiếm tiện nghi của tôi, đã không chịu trách nhiệm còn đá tôi xuống giường.Cô đúng là ăn xong thì liền muốn quỵt mà."
"Cái...!cái gì mà ăn xong, anh...anh đừng có mà vu oan cho tôi.Sao anh lại ở trong nhà tôi chứ?"
"Đêm qua cô ngủ quên trên xe, tôi có lòng tốt đưa cô lên nhà.Thế mà cô lại lợi dụng kéo tôi lên giường rồi..."
Lục Thiếu Hy nói đến đấy thì ngập ngừng đưa ánh mắt hàm ý nhìn cô không nói nữa.

Đồng Đồng nhìn thái độ và biểu cảm của hắn mà trong lòng rối rắm, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra quan hệ đó rồi sao?Sao lại có chuyện hoang đường như thế chứ! Đêm qua cô đâu có say,sao lại chẳng có chút ấn tượng nào vậy,thấy biểu cảm trên mặt cô hắn biết cô đã tin những gì hắn nói.Cô gái ngốc này,sao bản thân mình có làm chuyện đó hay không cũng không biết vậy? Lục Thiếu Hy thấy thế càng muốn trêu cô hơn, hắn ngồi trên ghế quay lưng lại với cô ra chiều ấm ức như đang khóc.Đồng Đồng rối rắm không biết làm sao liền lên tiếng trách móc.
"Anh khóc gì chứ, xảy ra chuyện này người thiệt thòi là tôi, tôi không khóc thì thôi anh khóc cái gì?"
"Nhưng....!đây là lần đầu của tôi."
"Tôi...!tôi cũng...!lần đầu mà."
Nghe câu nói của cô,tự dưng trong lòng Lục Thiếu Hy vui như đang mở hội.Cố kiềm nén niềm vui đang dâng trào trong lòng, hắn nhẹ quay sang nhìn cô nói.
"Vậy cô có chịu trách nhiệm với tôi không?"
"Trách...!trách nhiệm gì chứ! Tôi...tôi vào vệ sinh đã."
Đồng Đồng cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh để tránh né câu hỏi của Lục Thiếu Hy, cái gì mà chịu trách nhiệm chứ, hắn làm như hắn là con gái không bằng.Nhưng bây giờ phải làm sao đây! Đồng Đồng ơi Đồng Đồng,sao mày lại vô ý như vậy chứ! Bây giờ biết giải quyết sao đây.
Lục Thiếu Hy bên ngoài cười đến không ngậm được mồm,cô ấy ngây thơ thật đấy, nói vậy cũng tin.Cơ mà biểu cảm trên mặt cô ấy lúc nãy trong buồn cười và đáng yêu làm sao.


Thoáng nhìn sang chiếc ga giường trắng tinh, ý nghĩ đen tối lại hiện lên trong đầu Lục Thiếu Hy.Hắn bước đến lấy con dao gọt trái cây trên bàn tự làm mình đứt tay rồi thấm máu của mình lên ga giường.Hắn nỡ nụ cười nham hiểm nói thầm.
"Lần này cô không chịu trách nhiệm với tôi là không xong đâu, tôi cho cô chừa cái tội dám đá tôi xuống giường."
Làm xong xuôi hắn lại trở lại vị trí của mình tiếp tục diễn vai ủy khuất.Đồng Đồng mở cửa chậm chậm bước ra.

Nhìn thấy hắn vẫn ngồi im lìm không nói gì làm cô cũng thấy ái náy.Cô bước đến gần nhẹ giọng như muốn an ủi hắn.
"Này...!Chuyện đêm qua chỉ là ngoài ý muốn thôi,anh...anh đừng có như vậy nữa.Tôi...tôi cũng thiệt thòi mà."
"Tôi biết, cô đang muốn an ủi tôi để không chịu trách nhiệm với tôi đúng không? Tôi hiểu rồi, tôi không ép cô đâu, dù sao cũng là do tôi nhẹ dạ..."
Cái gì vậy chứ,sao hắn ta cứ như là người bị hại vậy?Trong chuyện này hắn có thiệt thòi gì đâu chứ.Đồng Đồng ôm trán quay đi,vô tình nhìn thấy vết máu đỏ trên giường đó ai kia mới tạo ra thì phát hoảng.Thật sự đêm qua đã...!xảy ra chuyện đó sao? Tiêu rồi, mẹ mà biết thì mình chết chắc rồi.Giờ phải làm sao đây?
"Nếu cô đã không muốn chịu trách nhiệm, vậy...!tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.

Dù sao chúng ta cũng...hay là chúng ta kết hôn đi!"
"Cái gì? Kết hôn!"
"Sao vậy? Kết hôn với tôi cô thấy thiệt thòi lắm sao?"

"Tôi...!ý tôi không phải như vậy, chúng ta mới biết nhau hơn một tháng, cũng chẳng có tình cảm gì sao có thể..."
"Không có tình cảm sao đêm qua cô còn làm chuyện đó với tôi?"
"Tôi..."
"Tôi không ép cô, tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ.Nhưng đừng lâu quá, nếu cô cứ chần chừ mãi còn tôi sẽ không có cha đấy!"
"Con!"
"Thì đêm qua chúng ta đã...!đương nhiên phải có con rồi.

Tôi về trước,cô suy nghĩ đi nhé!"
Lục Thiếu Hy nhanh chóng rời khỏi phòng, không phải vì điều gì cả mà vì nếu tiếp tục ở lại nhìn biểu cảm của cô hắn không nhịn được mà cười mất.Đồng Đồng một mình trong phòng ôm đầu mệt mỏi ngã lăn ra giường, giờ cô nên làm sao đây! Lỡ như có thai thật như hắn nói thì mình phải làm sao? Mẹ mình...!chắc sẽ xấu hổ vì mình lắm.
"Phải làm sao đây!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK