• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đồng Đồng đưa mắt nhìn Tống Gia Vỹ, cái gì mà hối hận, cái gì mà muộn màng chứ.

Mình và anh ta đã là gì của nhau đâu,anh ta thích nghĩ lung tung thì kệ anh ta, mình có làm gì sai đâu chứ! Thấy Đồng Đồng vẫn chưa nhận ra được tình cảm của mình,Tống Gia Vỹ nhìn cô cười nói.

"Hôm nay anh cho em nghỉ phép một ngày, em về tìm lại trái tim của mình vừa bị đánh cắp đi nhé!"
"Anh nói thế là sao ạ? Tìm vẫn đang trong lồ ng ngực em đấy thôi.

"
"Trái tim em không còn ở đây nữa, cả tâm trí em cũng đã bị người tên Lục Thiếu Hy kia mang đi rồi.

Chẳng lẽ em không nhận ra rằng em thích anh ta rồi sao?"
Tống Gia Vỹ nói xong mĩm cười đứng lên rời đi, Đồng Đồng vẫn thừ người ngồi ở đấy suy nghĩ.

Mình thích anh ta rồi sao? Không thể nào,sao mình có thể thích một người đáng ghét như anh ta chứ! Mình rất ghét anh ta, đúng thế, mình không thích anh ta một chút xíu nào.

Nhưng!.

đến anh Gia Vỹ còn nhận ra được, chẳng lẽ biểu cảm của mình rõ như vậy sao? Nhớ đến sắc mặt khó coi của hắn lúc nãy khi rời đi, cô có chút lo lắng vội rời khỏi nhà hàng.

Mục Tuyết Ly ngồi gần đó nghe lỏm được Tiểu Ly đang ở cùng với mẹ Đồng Đồng, vừa thấy Đồng Đồng rời khỏi ả ta liền lấy điện thoại gọi cho thám tử.

"Điều tra về mẹ của chủ nhân ngôi nhà tôi báo các người theo dõi xem bà ta ở đâu, càng nhanh càng tốt.

"
"Vâng tôi hiểu rồi.


"
Mục Tuyết Ly tắt máy, ánh mắt nham hiểm nhìn xa xăm nhếch môi cười đắc ý nói thầm.

"Em gái à,em có trốn đến chân trời góc bể chị cũng sẽ tìm được em thôi.

Trách là trách em không biết tự lượng sức, dám tranh dành đàn ông của chị.

"
Tô Đồng Đồng bắt xe đến Lục thị, vừa đến quầy tiếp tân đã bị nhân viên ngăn lại.

Đồng Đồng gượng cười nói với nhân viên tiếp tân.

"Thật ngại quá, tôi muốn gặp Lục tổng,cô có thể báo một tiếng không?"
"Xin lỗi cô có hẹn trước không?"
"À! không có, nhưng tôi có việc rất quan trọng.

Cô giúp tôi được không?"
"Xin lỗi, nếu không hẹn trước tôi không thể cho cô vào được ạ.

"
Đồng Đồng gương mặt yểu xìu chầm chậm quay lưng trở ra,đứng bên ngoài đợi một lúc, như nhớ ra cô vội lấy điện thoại ra gọi cho Thiếu Hy.

Nhưng hắn đã khóa máy không thể liên lạc được,buồn bực cô nhìn chiếc điện thoại mà nỗi cáu.

"Anh học ai cái thói hư khoá máy khi giận dỗi vậy hả? Đã bao nhiêu tuổi rồi?"
Nhân viên bảo vệ nhìn thấy cô đứng chờ bên ngoài khá lâu, vì cũng là nhân viên cũ nên ông ấy cũng biết mặt cô.

Ông tiến đến hỏi.

"Cô Tô đúng đây đợi ai vậy?"
"À chào chú, cháu đợi! Lục tổng ạ!"
"Lục tổng ra ngoài từ sớm trông rất gấp gáp, vẫn chưa trở về công ty đâu.

"
"Vậy ạ, cháu cảm ơn chú.

"
Đợi cả buổi trời đành thất vọng trở về, hắn ta đi đâu vậy chứ! Điện thoại cũng không gọi được, hắn ta giận mình đến thế sao? Cô lại chạy đến bệnh viện tìm hắn, nhưng câu trả lời cô nhận được chỉ là câu.

"Bác sĩ Lục hôm nay không đến.

"Chán nản cô thả từng bước chân lê thê trên đường, rốt cuộc anh ta đã đi đâu vậy chứ! Bực mình cô lại lầm bầm một mình.


"Đồ đàn ông nhỏ mọn, tính khí đàn bà.

Anh muốn giận thì cứ giận cho đã đi nhé, tôi mặc kệ anh.

"
Trở về nhà với tâm trạng không mấy vui, cả ngày hôm ấy Đồng Đồng cứ cảm thấy tâm trạng cồn cào khó chịu.

Trong đầu lúc nào cũng nhớ đến gương mặt vừa thất vọng vừa tức giận của hắn lúc ở nhà hàng,tâm trí cô lúc này chỉ toàn hình ảnh của Lục Thiếu Hy.

Giờ đây cô mới tin vào lời của Tống Gia Vỹ nói, trái tim lẫn tâm trí cô đều đã bị Lục Thiếu Hy mang đi rồi.

Lại nói về Lục Thiếu Hy sau khi rời khỏi nhà hàng, tâm trạng không tốt hắn lại tìm đến văn phòng làm việc của Vệ Cảnh Phong.

Mặc dù nhân viên ngăn lại vì không hẹn trước, nhưng hắn vẫn khí thế hùng hục xông vào, còn quay sang nhìn nữ nhân viên đang ngăn mình quát.

"Nếu cô muốn đây là ngày cuối cùng cô bước chân vào Vệ thị này thì cứ tiếp tục cản đường tôi.

"
"Nhưng anh ơi,anh không hẹn trước! "
Thư ký Dương thấy Lục Thiếu Hy vội bước đến ra hiệu cho nhân viên kia tránh ra, hắn nhẹ khom người chào hỏi.

"Lục tổng.

"
"Cảnh Phong đâu?"
"Đang ở trong văn phòng ạ!"
Lục Thiếu Hy xảy chân bước về phía văn phòng chủ tịch, thư ký Dương quay sang nữ nhân viên lúc nãy nhắc nhở.

"Cậu ấy là Lục tổng của tập đoàn Lục thị, cũng là bạn thân của chủ tịch.

Lần sau cậu ấy có đến dù không hẹn trước cứ để cậu ấy lên.


"
"Vâng.

"
Lục Thiếu Hy tâm trạng không tốt đẩy cửa phòng bước vào, nhìn sắc mặt của hắn Vệ Cảnh Phong ngừng làm việc bước đến ngồi vào ghế rót ly nước đưa về phía hắn hỏi.

"Sao vậy? Ai chọc giận cậu sao?"
Lục Thiếu Hy không nói gì, cầm lấy ly nước Vệ Cảnh Phong đưa về phía mình uống một hơi cạn sạch.

"Có muốn đi uống một ly với tôi không?"
"Có chuyện gì vậy?"
"Phụ nữ đúng là một dạ hai lòng, có mới nới cũ không đáng tin.

"
"Sao lại nói vậy? Cậu gặp rắc rối với cô gái nào sao?"
"Tôi có thể gặp rắc rối sao?Cô ta dám chọc giận Lục Thiếu Hy tôi cô ta mới gặp rắc rối đấy!"
"Vậy cô gái nào xấu số lại chọc giận Lục thiếu của chúng ta vậy?"
"Còn ai vào đây nữa, chính là cái cô bạn thân của vợ cậu Tô Đồng Đồng đấy!"
Nghe nhắc đến Tô Đồng Đồng Vệ Cảnh Phong ánh mắt mừng rỡ vội nắm lấy tay Lục Thiếu Hy hỏi dồn dập.

"Cậu tìm thấy họ rồi sao? Cậu có gặp Tiểu Ly không?Cô ấy thế nào rồi, có khỏe không?Cô ấy đang ở đâu?"
"Tôi không biết.

".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK