Tống Gia Vỹ vừa bước vào thấy Mục Tuyết Ly và Vệ Cảnh Phong đang ôm nhau thì sắc mặt hắn vô cùng khó coi.
Tiểu Ly đang phải cực khổ một mình bụng mang dạ chửa, hắn ta lại ở đây ôm ôm ấp ấp chị ruột của vợ mình.
Cưới cô em nhưng lại không dứt khoát với cô chị, đúng là tên khốn nạn mà.
Không kiềm chế được cơn tức giận,Tống Gia Vỹ bước đến đấm thẳng vào mặt Vệ Cảnh Phong, vì không phòng bị nên cú đấm của Gia Vỹ làm cho hắn ngã nhào.
Bị đánh bất ngờ,Vệ Cảnh Phong đứng lên đưa tay lau khóe môi rỉ máu nhìn về phía Tống Gia Vỹ hỏi.
"Tại sao cậu đánh tôi?"
"Anh còn hỏi tại sao? Thân là đàn ông đã có gia đình,anh lại bên ngoài ôm ôm ấp ấp người phụ nữ khác.
Anh không thấy như thế là có lỗi với Tiểu Ly sao?"
Mục Tuyết Ly khóe môi công lên đôi chút vì mọi chuyện đang đi theo ý mình.
Thực ra đây không phải là ý định ban đầu của cô, cô ta muốn dùng Tiểu Ly lầm mồi nhử để đưa Vệ Cảnh Phong đến khách sạn lên giường cùng cô ta.
Nhưng cô ta nhận thấy Vệ Cảnh Phong không dễ dàng nghe theo lời cô ta, đang định thay đổi kế hoạch thì vô tình gặp được Tống Gia Vỹ ở đây.
Chỉ cần Tống Gia Vỹ hiểu lầm chắc chắn sẽ nói lại những gì nhìn thấy được với Tiểu Ly, lúc đấy cô không cần một chút sức nào cũng có thể đẩy Tiểu Ly cách xa Vệ Cảnh Phong thêm một chút nữa rồi.
Mục Tuyết Ly liền thay đổi sắc mặt chạy đến đỡ lấy Vệ Cảnh Phong, cô ta đưa tay lau máu nơi khóe miệng Cảnh Phong lo lắng hỏi.
"Cảnh Phong anh chảy máu rồi,anh có sao không?"
Vệ Cảnh Phong hất tay cô ta ra, Mục Tuyết Ly liền bước lên phía trước nhìn Tống Gia Vỹ nói.
"Tất cả đều là lỗi của tôi,anh không được đánh anh ấy!"
"Vệ Cảnh Phong anh đúng là một người đàn ông tệ bạc, vợ mình thì đang bôn ba cực khổ bên ngoài bụng mang dạ chửa.
Anh lại ở đây ôm ôm ấp ấp người phụ nữ khác, mà người đó lại chính là chị ruột của vợ mình.
Anh đúng là không bằng cầm thú.
Tôi không đánh anh nữa, chỉ làm bẩn tay tôi thôi.
"
Tống Gia Vỹ nói xong liền quay lưng đi, Vệ Cảnh Phong nghe trong lời nói của hắn như ám chỉ điều gì đó.
Anh vội bước tới kéo Tống Gia Vỹ lại hỏi.
"Cậu nói như vậy là cậu biết Tiểu Ly đang ở ở đâu đúng không ?"
"Tại sao tôi phải nói cho anh biết cô ấy đang ở đâu? Tôi đã từng cảnh cáo anh, nếu anh dám làm khổ cô ấy thêm lần nào nữa, tôi sẽ trở lại và mang cô ấy đi anh quên rồi sao?"
Tống Gia Vỹ hất tay Vệ Cảnh Phong ra nhanh chóng rời khỏi.
Vệ Cảnh Phong định đuổi theo thì Mục Tuyết Ly đã kéo anh lại nói.
"Cảnh Phong anh đừng đuổi theo nữa,anh ta sẽ không nói cho anh biết chỗ Tiểu Ly đang ở đâu.
"
"Cô tránh ra!"
"Sao anh lại đối xử với em như vậy? Em là thật lòng thật dạ với, chúng ta đã từng hạnh phúc bên nhau như vậy, sao chỉ hơn một tháng cách xa anh đã thay đổi như vậy chứ?Tiểu Ly cũng nào có thật lòng với anh, nếu thật lòng với anh sao nó lại đi theo Tống Gia Vỹ kia mà bỏ mặc anh như vậy chứ! Chưa chắc gì đứa bé trong bụng nó là của anh đâu.
"
"Cô vừa nói gì? Cô nói lại lần nữa.
"
Ánh mắt Vệ Cảnh Phong nhìn Mục Tuyết Ly một cách đáng sợ,cô ta có chút e dè né tránh ánh mắt anh nói.
"Em không phải cố ý nói xấu Tiểu Ly,nhưng sự thật vẫn là sự thật, Tiểu Ly và Tống Gia Vỹ đã bên nhau từ lâu rồi.
Anh đừng tìm kiếm vô ít nữa, người đã muốn đi anh còn cố niếu kéo làm gì chứ!"
Vệ Cảnh Phong bước đến đưa tay túm lấy cổ tay Mục Tuyết Ly xiếc chặt, ánh mắt như muốn giết người nhìn cô ta đe dọa.
"Nếu cô còn dám nói xấu vợ tôi, đừng nói là cô có ơn cứu tôi năm xưa,cho dù cô là cứu tinh của cả thế giới tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu.
"
"Anh vì bảo vệ một người không ra gì mà lớn tiếng với em sao? Anh có biết anh đã bị nó dắt mũi rồi không? Ai ai cũng biết nó và Tống Gia Vỹ có mối quan hệ mập mờ suốt mấy năm nay, chỉ có anh ngốc nghếch tin đứa bé trong bụng nó là của anh thôi.
"
Vệ Cảnh Phong đẩy Mục Tuyết Ly sang một bên quay mặt bỏ đi.
Mục Tuyết Ly nhìn theo Vệ Cảnh Phong mà tức điên lên,cô ta cứ thế hét lên.
"Anh tin nó như vậy sao?Anh không sợ đặt niềm tin sai chỗ sao?"
Vệ Cảnh Phong dừng lại, ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía trước nói.
"Sai lầm lớn nhất của tôi chính là từng đặt niềm tin nơi cô.
"
Mục Tuyết Ly xiếc chặt lòng bàn tay mình nhìn Vệ Cảnh Phong rời đi, ánh mắt đầy lửa giận của cô ta như muốn thiêu đốt người trước mặt.
Rốt cuộc con khốn Mục Tiểu Ly đã cho anh ta uống nhầm bùa mê thuốc lú gì mà khiến anh ta mê muội nó như vậy chứ! Nếu đã vậy chỉ còn cách, là làm nó biến mất khỏi thế gian này mà thôi.
"Thứ gì Mục Tuyết Ly tao muốn mà không được, thì kẻ khác cũng đừng hòng.
"
Danh Sách Chương: